Mười Dặm Gió Xuân Không Bằng Em

Chương 4: Cô phải tranh thủ




Lúc Tô Tuấn về nhà, Lưu Sảng đang nằm trên giường lật xem tạp chí.

Anh cởi áo khoác, nơi lỏng cà-vạt trên cổ rồi đi đến trước mặt cô.

“Đừng suốt ngày đọc sách thế, để cho mắt nghỉ ngơi đi. Đọc sách nhiều cẩn thận bị cận thị đấy, chẳng lẽ em muốn trở thành bà mẹ bốn mắt à?”.

“Hôm nay không phải anh nói ở nhà sao, lại có bạn bè nào gọi anh?”. Lưu Sảng vẫn xem tạp chí, làm vẻ như thuận miệng hỏi.

Tô Tuấn treo áo vào tủ quần áo, quay người nằm lên giường, tay vuốt ve lên bụng cô, “Hôm nay con trai anh sao rồi?”.

“Anh đừng cả ngày chỉ nói con trai không ngừng nữa, biết đâu là con gái thì sao”.

“Con gái cũng tốt, chỉ cần là em sinh ra, anh đều thích”.

“Mồm mép ngậm mật”. Lưu Sảng đóng tạp chí lại. “Em hỏi anh, anh đi đâu vậy, năm mới đến mà buổi tối cũng không về nhà ăn cơm”.

Bàn tay Tô Tuấn vẫn đặt lên bụng cô, “Aiz, bị mấy đứa bạn kéo ra ngoài nói chuyện, anh đã phải rút nhanh chóng mới được về nhà sớm đấy”.

Lưu Sảng liếc nhìn đồng hồ treo tường, 10strong5, giờ này còn gọi là sớm. Mấy người bạn đó chỉ sợ là một người kia mà thôi.

“Tay đừng đặt lên đó nữa, không thoải mái”.

“Anh và con trai chia sẻ tình cảm mà, chưa từng nghe qua việc này à”. Tô Tuấn kề mặt vào bụng cô, nói thì thầm , “Con trai, con mau ra sớm một chút, ba con nóng vội lắm đấy”.

“Ngủ đi, đừng nói vô lý nữa. Nếu muốn con sớm ra thì chẳng phải sinh non sao, lúc đó anh muốn khóc cũng không kịp. Anh không biết đứa trẻ sinh non cơ thể thường suy yếu, chăm sóc khó khăn à?”.

“Đáng đánh”. Tô Tuấn làm bộ vỗ nhẹ một phát nên mặt mình, “Anh nói sai rồi, anh thu lại câu đó”.

Lưu Sảng ngáp một cái, “Em mệt rồi, tắt đèn đi”.

“Em ngủ trước đi, anh vào thư phòng chơi máy tính đã”.

Chốt cửa cạch một tiếng, cả phòng tối om.

Tô Tuấn lấy điện thoại di động dưới gối, sau đó rón rén đi ra khỏi phòng.

Đôi mắt Lưu Sảng đang nhắm lại lặng lẽ mở ra, trong phòng tối đen cũng như trái tim của cô vậy.

Anh cũng thật nóng vội, về nhà là lấy điện thoại di động, có lẽ sợ cô phát hiện, đáng tiếc cô đã sớm phát hiện ra rồi.

Đã từng có lần cô giả vờ câm điếc, chỉ là vì muốn duy trì một bong bóng xinh đẹp. Cô lưu luyến cái hạnh phúc như bong bóng xà phòng này nhiều năm. Khi yêu nhau đã có nhiều người nhắc nhở cô, Tô Tuấn là người không phải có một tình cảm duy nhất.

Cô vẫn cố chấp coi đó là vì anh ấy chưa gặp được người thích hợp.

Tuổi trẻ cô càng cố chấp càng tin tưởng, cô có thể đợi đến ngày nào đó trong mắt anh chỉ có một mình cô.

Có rất nhiều lúc cô nghĩ mình đã thật sự đợi được ngày đó.

Có lần hồi đại học, anh và cô cùng nắm tay nhau đi bộ trên nền tuyết trắng, những bông tuyết lạnh giá rơi lên người cô, anh liên tục phủi hết tuyết rơi trên vạt áo cô trong suốt con đường mà không hề thấy mệt.

Thời khắc đó, cô thấy thật cảm động.

Khi đi làm, buổi tối phải tăng ca, lúc đó anh mới mua xe, ngày nào cũng chờ cô dưới cửa tòa soạn báo sau đó đưa cô đi ăn khuya.

Lúc ấy cô đã hỏi anh, không sợ cô ăn nhiều sẽ béo sao? Anh nói, anh thích cô, mặc kệ là xấu, là béo hay gầy, anh vẫn luôn thích cô. Khi đó, cô đã hạ quyết tâm, mặc kệ tương lai gặp phải khó khăn gì, cô vẫn luôn ở bên cạnh anh.

Thời khắc đó, cô thấy rất hạnh phúc.

Cô nhớ một năm trước khi kết hôn, cô đã mất đi lòng tin với tình yêu của hai người trong thời gian dài, vào sinh nhật cô năm đó, anh đã lập một lời hứa, kiếp này vợ của anh sẽ chỉ là cô- Lưu Sảng, không bao giờ là người khác.

Thời khắc đó, cô thấy xúc động sâu sắc.

Cô tin tưởng trong mắt anh chỉ nhìn cô, trong lòng anh cũng chỉ nghĩ đến cô.

Nhưng tim anh quá lớn, có quá nhiều ngăn để cất giấu những người phụ nữ khác.

Cô đã sớm phát hiện nhưng không có dũng khí làm rõ ràng mọi chuyện với anh, càng không có can đảm để bỏ đi.

Trên đời có rất nhiều cặp vợ chồng đã vượt qua như vậy, cô cho rằng mình cũng có thể, làm một người vợ biết nhẫn nhịn chịu đựng.

Chỉ cần trong lòng anh còn có gia đình, chuyện gặp dịp thì chơi tùy vào anh.

Sau khi kết hôn, cô luôn nhắm một mắt mở một mắt, có mắt mà coi như không nhìn thấy gì, chẳng qua chỉ muốn tự đánh lừa trái tim mình.

Đáng tiếc, cô vẫn không làm được. Có lẽ chỉ khi cô không còn yêu mới thật sự có thể để lòng mình bình lặng như nước được.

Cô tay lên tim mình, miệng khẽ thì thầm, “Đừng đau, tôi sẽ bảo vệ bạn. Ngoan, tôi thực sự sẽ bảo vệ bạn đến cùng”.

Trái tim nhỏ bé của cô dường như nghe hiểu được những lời cô nói, đau đớn đã giảm đi phần nào.

Cô lại đặt tay lên bụng, “Còn con nữa, bảo bối của mẹ, mẹ cũng sẽ bảo vệ con”.

Ánh mắt lại nhắm lại, dần chìm vào giấc ngủ.

Tô Tuấn nằm trên ghế thư phòng, mở hộp thư đến di động, ấn nút xóa toàn bộ, nháy mắt hộp thư đã trống không.

Trong lòng thở phào nhẹ nhõm, Lưu Sảng hẳn chưa phát hiện.

Hôm nay cũng thật mệt mỏi, bị con quỷ nhỏ kia cuốn lấy không cách nào thoát thân.

Bắt đầu nhận được điện thoại của cô ta, anh vốn không định đi, anh lại nghĩ gặp mặt nói chấm dứt rõ ràng cũng tốt, vì thế phóng xe đến khách sạn.

Ai ngờ được, một bồn tắm sạch sẽ, khăn tắm ẩm ướt bao quanh người, trước ngực lộ hơn nửa thịt ra bên ngoài, không lẽ mê người là phạm tội sao?

Lúc ấy ý chí anh đã rất kiên định, không xuống tay với cô ta.

Nhưng ả hồ ly tinh đó nhào cả người trơn mượt vào trong lòng anh, hương thơm dịu nhẹ, da thịt cận kề, anh mà nhịn được, hẳn sẽ không phải làm đàn ông bình thường, mà là tên đàn ông bị cấm dục.

Say đó, vẫn lại xảy ra chuyện không nên xảy ra.

Lúc việc bắt đầu, anh thật sự rất thích, đã nghẹn lâu lắm rồi, không bài tiết ra thật sự chịu không nổi.

Nhưng sau đó trong lòng thấy trống rỗng, hư vô, không có cảm xúc, thì ra đây chính là cảm giác tách biệt thể xác và tâm hồn.

*

Chớp mắt đã đến tháng năm, Khương Hiểu Nhiên trang hoàng nhà mới đã ổn định, đồ đạc bài trí trong nhà đều mua đầy đủ.

Cô bước ra từ căn biệt thự, bỗng cảm thấy nơi đó trống rỗng khiến tâm trí bất an.

Lúc cô gọi điện hỏi Tiếu Dương, anh chỉ nói lại một câu, tùy ý cô.

Mẹ và dì không về thành phố A, trong nhà có hai người họ, Dương Dương cũng có người chăm sóc, cô cũng không phải lo trước lo sau.

Nhưng có điều cửa hàng kinh doanh càng ngày càng sa sút, trong đầu cô đã nảy sinh ý tưởng đổi nghề.

Qua điều tra thị trường, cô phát hiện ở siêu thị bán thực phẩm tương đối tốt. Nhưng đổi nghề không khác gì vượt núi, cô không có cách tìm hiểu phương pháp nên không dám tùy tiện nhập hàng.

Đúng giữa trưa, thời tiết nóng bức, cô mặc chiếc áo ngắn tay, quần lửng, vào thị trường buôn bán thực phẩm vòng vèo một giờ.

Càng nghĩ cô càng quyết định chắc chắn bán đồ ăn trẻ con như thạch hoa quả, kẹo mút … bây giờ gia đình nào cũng có trẻ con, mà trẻ con cần đầu tư nhiều tiền. Rất nhiều cha mẹ sống tiết kiệm nên tiền đều dùng hết cho con nhỏ.

Trên đường phố, khắp nơi đều thấy cha mẹ ăn mặc giản dị nắm tay con trai bé bỏng, còn con gái lớn vẫn nhõng nhẽo như trẻ con.

Mỗi đứa trẻ từ khi sinh ra, đến trường, kết hôn, sinh con, mỗi bước đi đều không rời khỏi bàn tay cha mẹ chăm sóc.

Nghĩ đến mẹ mình, nói là đón bà về nhà hưởng phúc, kỳ thực vẫn là bà giúp cô.

Giúp cô chăm sóc con, giúp cô lo liệu việc nhà, lại còn phải lo lắng đến vấn đề cá nhân của cô nữa.

Hôm nay là ngày của Mẹ, cô quyết định đến siêu thị chọn mua quần áo cho mẹ và dì, món quà tuy nhỏ nhưng cũng là cả tấm lòng của cô.

Đến siêu thị nổi tiếng thịnh vượng nhất thành phố B, nơi đó có nhiều quần áo của người có tuổi.

Cô đi đến cửa hàng độc quyền quần áo lụa, chọn một bộ rộng rãi tay áo dài cho mẹ, gần đây mẹ bắt đầu béo lên rồi. Lại chọn thêm bộ cổ chữ V cho dì.

Lúc đứng ở quầy thu ngân trả tiền, cô vô tình nhìn thấy Tiếu Dương và mẹ anh đang đi về phía này.

Mẹ anh đến đây, sao không nghe anh nói, cô không biết nên đi lên hay lui xuống phía sau.

Đang đứng do dự, Tiếu Dương nhìn thấy cô, anh kéo tay mẹ đi đến.

“Hiểu Hiểu, trùng hợp quá”. Anh nháy mắt với cô.

“Chào bác gái”. Khương Hiểu Nhiên lễ phép chào hỏi.

Bà Tiếu nhìn từ đầu đến chân đánh giá cô, “Phụ nữ đã trên ba mươi, dáng vẻ thay đổi nhiều quá, cháu không gọi bác, sợ là bác không nhận ra”.

“Bác gái vẫn giữ được dáng vẻ như trước. Thật khiến cho người khác hâm mộ ạ”. Khương Hiểu Nhiên cố nhịn tức đáp lại.

“Phụ nữ mà, lòng dạ phải rộng rãi, cứ như bụng gà con thì dễ dàng lão hóa thôi”.

Mặt Khương Hiểu Nhiên thoáng run rẩy, vừa định há mồm thì nhận được ánh mắt truyền đạt của Tiếu Dương.

“Mẹ, chúng ta đến bên kia xem”. Tiếu Dương kéo bà Tiếu đi.

Khi đi qua người Khương Hiểu Nhiên, tay còn nắm chặt vai cô, nháy mắt sau đã buông ra.

Cơ mặt Khương Hiểu Nhiên trở lại bình thường, nhiều năm không gặp, mẹ anh vẫn giống như trước đây, nói lên nói xuống, khắc nghiệt không chút tình cảm.

Vẫn cái phong thái doanh nhân ấy, người đã từng được trúng cử đại biểu doanh nhân ưu tú thành phố A, cô lắc đầu.

Không so đo với bà ấy, bà ấy cũng hơn sáu mươi rồi, tức giận nhiều làm gì.

Khi đi đến cửa siêu thị, nhìn thấy Tiếu Dương đứng dựa người vào tường, tay đút túi quần, hình ảnh đó dường như rất quen thuộc.

“Choáng váng à, sao ngây người ra thế”. Tay anh véo lên mũi cô.

“Anh không đi hầu hạ lão Phật gia, chờ em ở đây làm gì”.

“Bà ấy có người đi cùng rồi, anh muốn đi cùng em cơ”. Tiếu Dương cười hì hì.

“Em nào có được may mắn như thế”.

Tiếu Dương nhận lấy túi đồ to của cô, “Bà xã à, đi đâu vậy?”.

“Vừa rồi sao anh không gọi, đúng là không dám đi”.

“Thì không phải là duy trì ổn định đoàn kết, thúc đẩy xã hội hài hòa sao”.

Ngồi trên xe, Khương Hiểu Nhiên hỏi anh, " Sao mẹ anh đến đây mà không nghe thấy anh nói gì? ".

“Bà bị bệnh phong thấp, cả mùa đông phát bệnh, thừa kịp trời sắp nóng đến đây chữa trị”.

“Em cũng nghe người khác nói, mùa đông rét lạnh dễ phát nhiều bệnh. Phong thấp cũng không phải là bệnh nhẹ, phải nhanh chữa khỏi thôi ".

“Chữa tận gốc sợ là khó khăn, có thể giảm bớt đi phần nào là tốt rồi”. Vừa đi vừa nói chuyện, chốc lát đã chạy xe đến dưới nhà cô, “Bà xã à, em lên đi, anh còn phải đến công ty xử lý vài việc”.

“Em còn tưởng anh không bận việc gì, vậy mà giờ vẫn đủng đỉnh thế này đấy”. Ánh mắt Khương Hiểu Nhiên giận dỗi lườm nguýt anh.

“Thì tranh thủ lúc rảnh rỗi”. Tiếu Dương nói xong, không nhịn được cúi đầu đặt lên môi cô một nụ hôn nhẹ.

Khương Hiểu Nhiên nhanh chóng mở cửa xe, lập cập đi vào trong nhà.

Về nhà, mẹ nhận lấy túi quần áo cô mua, miệng trách cứ, “Sao lại lãng phí tiền bạc thế này, mẹ còn có quần áo mà”.

“Mua để mẹ mặc, quần áo của mẹ con còn không biết chắc, màu sắc đã bị bạc hết rồi”.

“Trong nhà cần chi tiêu nhiều như vậy, con phải biết tiết kiệm để dành dụm tiền”.

Khương Hiểu Nhiên nhìn mẹ tóc đã hoa râm, mắt hơi mờ đi, thấp giọng đáp, “Con biết”.

Tiếu Dương về nhà, mẹ và Quách Doanh ngồi ở phòng khách nói chuyện, thấy anh về, bà nhanh nói : “Doanh Doanh, rót cho nó một cốc nước đi”.

“Để tự con rót”. Tiếu Dương đi đến bình lọc nước, rót một cốc.

“Tiếu Dương, nhà này của con vắng vẻ lạnh tanh, trong nhà không có phụ nữ cũng không được. Hôm nay Doanh Doanh cùng đi dạo phố với mẹ, trên đường mua rất nhiều đồ ăn. Con xem này, bữa tối đã làm xong rồi, chỉ chờ con về ăn thôi”.

“Mẹ, con ăn ở công ty rồi. Hai người cứ ăn đi”. Nói xong, Tiếu Dương đi vào phòng.

Bà Tiếu nghi hoặc nhìn anh, mới bảy giờ, sao hành động nhanh quá vậy.

Trong lòng Tiếu Dương thật không thoải mái, Quách Doanh này, tiền đã cầm rồi, sao còn ở trước mặt anh chơi trò lúc ẩn lúc hiện thế. Xem ra lời nói của phụ nữ thật sự không thể tin.

Lúc ấy ký vào bản hiệp ước, cũng đã có điều kiện ràng buộc, nếu cô ta thật sự không muốn tuân thủ, cũng không phải không có cách, nhưng làm to vấn đề này có khả năng còn liên quan đến mẹ nữa.

Làm việc từ trưa đến giờ, người rất mệt mỏi, bụng đói đến kỳ lạ, nhưng chỉ có thể tránh ở trong phòng, anh thật sự không muốn nhìn thấy Quách Doanh.

Nghe được tiếng đóng cửa bên ngoài, anh mời lò dò ra khỏi phòng.

Phòng khách không có một bóng người, có lẽ mẹ đã vào phòng ngủ. Anh lén lút đi vào phòng bếp, sắp một bữa cơm ngon thịnh soạn, tránh ở trong phòng bếp ăn xong mới đi ra.

Mẹ đang ngồi ở phòng khách đọc báo, thấy anh đi ra ném lại một câu, “Ăn no?”.

“Vâng”.

“Đứa nhỏ này, con trốn gì thế, Quách Doanh đáng sợ vậy sao?”.

“Mẹ, con và cô ấy đã chia tay từ lâu rồi, mẹ cứ gọi cô ấy đến sợ lại khiến cho cô ấy hiểu lầm”.

” Hiểu lầm cũng tốt. Con xem đấy, đứa nhỏ Quách Doanh này, điểm nào cũng mạnh hơn Khương Hiểu Nhiên. Về tuổi tác, ngoại hình, gia thế. Thật không hiểu con lựa chọn thế nào, đúng là không có mắt nhìn”.

Tiếu Dương thở sâu, “Cô ta có là tiên nữ trên trời cũng không liên quan đến con”.

Bà Tiếu nhăn mặt tức giận, “Tôi cũng chỉ lo lắng cho anh thôi, đừng để phải ly hôn lần nữa, anh đủ khả năng chịu mất mặt, nhưng tôi thì không thể chịu đựng được”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.