Mười Dặm Gió Xuân Không Bằng Em

Chương 39: Thoáng phản kháng




Mơ hồ ra cung

Bế môn tư quá bình thường giống như là ngồi tù, chẳng qua là nhà tù cao cấp mà thôi. Phù Lạc tâm buồn bực ở góc tường ngồi vẽ vời linh tinh.

Nhất thời nghĩ nếu không thể ra cung, tâm cũng muốn chết a. Tĩnh phi, Tĩnh phi, Phù Lạc rốt cục có thể lý giải vì sao nữ tử hậu cung tại sao lại cách thức của tiểu nhân để đối phó địch nhân của mình rồi, thật sự là hận nghiến răng nghiến lợi, nhưng không có chút biện pháp nào cả.

Nằm trên giường nghỉ ngơi nhiều ngày đến mức không còn có 1 biện pháp nào để có thể ra cung, Hoàng Thượng cũng không thấy được, đến ngay cả muỗi cũng chẳng thèm vào.

Cuối cùng, cuối cùng rốt cục có chuyện để làm, Phù Lạc cảm thấy vạn phần cao hứng, tuy rằng chuyện này cũng làm cho nàng hận nghiến răng, nhưng dù sao cũng là có việc làm a.

Long hiên đế cư nhiên bắt nàng sao chép 《 nữ giới 》 trăm lần, cái trưởng hoàng hậu cùng thiên nữ viết cũng không tồi nha, chẳng lẽ nàng cũng từng xuyên qua à?

Phù Lạc khoái hoạt dùng bút lông ngỗng sao chép 《 nữ giới 》, nhớ tới Bích Ngô cùng Làm Ảnh lần đầu tiên nhìn thấy nàng dùng lông ngỗng chấm mực viết bộ dáng thực sự khôi hài, mồm Làm Ảnh tuyệt đối nhét vừa hai quả trứng chim, Bích Ngô thì đỡ hơn 1 chút, rất nhanh bình tĩnh lại, quả nhiên là được huấn luyện tốt.

Kỳ thật không cần lông ngỗng, dùng bút lông cũng được nhưng chính là Phù Lạc thế nào cũng thấy không đẹp bằng bút lông ngỗng. Phù Lạc tâm tình sung sướng không ngừng sao chép 《 nữ giới 》, không thể để cho bản thân được rảnh rỗi, nếu không sẽ nhớ tới cái ý tưởng tương lai sẽ có ngày tự sát. Kỳ thật cũng không phải không nghĩ qua, nuốt vàng, thắt cổ, cắt cổ tay, nhưng là lại nghĩ đến tìm cái nàng kia nên tâm lại thả lỏng, thật sự mong đợi ngày trở lại hiện đại, quên hết thảy nơi này.

Phù Lạc cảm thấy đêm nay ngủ đặc biệt thoải mái, thân mình đúng 1 dạng nha, gối đầu cũng cao thấp vừa phải, rắn chắc có co dãn, Phù Lạc mơ mơ màng màng nhéo một phen, mơ mơ màng màng bình luận một phen, cảm giác không giống gối đầu ngày thường, cánh tay lại không an phận sờ tới sờ lui, gối đầu thật dài thật dài a, Phù Lạc mạnh mẽ ngồi dậy.

Đùi, nhất định là đùi, nhưng lại là đùi một người nam nhân, bởi vì, bởi vì nàng không cẩn thận đụng đến cái không nên sờ đó. *đang edit cười té ghế*

Ngẩng đầu, kinh hãi nhìn tận mắt chính là Long hiên đế 1 trang quốc sắc thiên hương và cùng cái mặt đẹp ấy là cặp mắt thâm trầm.

Hắn tựa trên 1 chiếc ghế dựa, một tay nắm thư cuốn, mà chính mình vừa rồi tuyệt đối là gối lên trên đùi hắn, hạ mắt nhìn chính mình, vẫn là áo ngủ mặc tối hôm qua a, thân mình tự dưng chấn động khiến Phù Lạc ý thức được chính mình là ở trên xe ngựa, là trên xe ngựa ra cung sao?

"Sờ có thoải mái không?"

Long hiên đế cúi người, cảm giác áp bách mãnh liệt làm cho Phù Lạc lại nằm ngửa đi xuống, "Hoàng, Hoàng Thượng ~~"

Âm cuối còn lại đều bị Long hiên đế ăn hết vào trong bụng. Phù Lạc thanh âm ô ô phát ra không đầy đủ, chỉ có thể mặc hắn giở trò, nàng thật sự rất muốn nhắc nhở hắn đây là ở trên xe ngựa a, một loại nơi công cộng a, tuy rằng chính mình cũng thực thích vận động này, nhưng là cũng không cần làm vậy a.

Nhiệt tình, Phù Lạc cảm thấy hôm nay Long hiên đế thật sự rất nhiệt tình. Nhiệt tình hôn môi, nhiệt tình vuốt ve, nhiệt tình.

Phù Lạc nức nở không dám ra tiếng, sợ bay đến tai mã phu (hiện đại gọi là phu xe ấy), hít thở không thông chấp nhận hắn, một lần lại một lần, khi kìm lòng không đậu, nhanh tay bịt miệng lại, nước mắt lưng tròng nhìn Long hiên đế đang cười đáng tức giận, là hắn cố ý.

"Ngươi, nhanh thật." Hắn dùng thanh âm trầm thấp khàn khàn nỉ non ở bên tai Phù Lạc, làm cho lỗ tai Phù Lạc thấy ngứa, bản thân không thể co người lại.

Không thể làm càn, ngược lại bị áp lực càng thêm tăng vọt, *** lại cùng phản xạ nhanh(kiểu bị xóc nẩy mạnh cùng nhanh a), "Nguyên lai, ở trên xe ngựa lại thoải mái như vậy."

Phù Lạc nghĩ những lời nói ấy mà cũng nói ra, không tự thấy là rất xấu hổ sao, xe ngựa chấn động mãnh liệt, làm cho Phù Lạc toàn thân xấu hổ đến phiếm hồng, rồi hắn rất nhanh cắn đến nụ hoa nhỏ nhắn kia như điểm trí mạng bay đến tận thiên đường.

Rất lâu sau đó mới run rẩy nhặt lấy áo choàng, hắn tự mặc xong áo vào, nhìn Phù Lạc cả người vô lực mà bật cười.

Hắn hôm nay thật sự thật thích cười nha, Phù Lạc phi thường thấy không quen, tổng lại thấy lạnh lẽo, bất quá nụ cười hoàn hảo kia rất nhanh biến mất, Phù Lạc khôi phục bình tĩnh.

Nụ cười thả lỏng tuyệt mĩ kia làm cho tim Phù Lạc lạc mất nửa nhịp.

Long hiên đế tay phải cầm lấy thư cuốn, tay trái lại xấu tính thò vào trong áo ngủ của nàng, xoa xoa chỗ kia, Phù Lạc hít phải lãnh khí, "Hoàng, Hoàng Thượng ~~"

"Hiên Áo." Hắn sửa lại cho đúng.

"Ngươi, tay ngươi ~~"

"Như vậy thực thoải mái, làm sao không?" Hắn ánh mắt uy hiếp, làm cho Phù Lạc giận mà không dám nói gì, thầm mắng chính mình nhát gan, chỉ có thể chấp nhận xâm lược.

Lúc này mới có cơ hội cẩn thận đánh giá tổng thể xe ngựa. Cơ bản là cùng với trên ti vi thì không giống nhau, không gian cũng đủ rộng mở, phía dưới phô cẩm điếm, ngồi hay ngủ đều thực thoải mái, ba mặt còn có đệm dựa, bên trái còn đặc biệt có bàn nhỏ, trên bàn lõm xuống giúp ấm trà cùng chén không thể bị rơi đổ, phía bên phải có vẻ là tủ sách, bên trong đựng thư cuốn.

Chẳng lẽ đây là cải trang đi tuần?

Lại nhìn Long hiên đế, quả nhiên là mặc y phục hàng ngày, quần áo bạch sam càng làm hắn sắp gây họa. (ý chị ấy là đẹp cóa gây họa ý mà)

"Chúng ta là đi chỗ nào đây?"

"Ngươi muốn đi chỗ nào?"

"Hàng Châu." Phù Lạc muốn đi Hàng Châu tìm Phong Tiêm.

"Vậy đi Hàng Châu đi." Hắn nhàn nhạt buông ra một câu.

Phù Lạc ngạc nhiên, chẳng lẽ là chính mình nói đi chỗ nào thì nên đi chỗ ấy sao?

"Chúng ta đây phải làm cái gì?" Nhớ tới trong TV vi hành đều phải thay đổi thân phận a, cho nên Phù Lạc lại hỏi.

Long hiên đế chọn chọn mi, Phù Lạc biết, đây là hắn đang muốn mình đoán thử ý hắn.

"Đi buôn bán?"

Long hiên đế ánh mắt khen ngợi làm cho Phù Lạc một trận đắc ý, xem ra tivi cũng có ích nha.

“Vậy, muốn ta gọi ngươi là gì a?"

Tiếp tục chọn mi. Quá đáng, giảng 1 câu sẽ chết à, về sau tiết kiệm nước miếng như vậy, cái thời điểm kia như thế nào lại bỏ được như vậy a.

"Ca ca?" Phù Lạc chột dạ hỏi. Bởi vì tiểu cường sẽ không ngăn cản hoàng đế được đào hoa a, không phải ở trên tivi hoàng đế đi vi hành đều gặp 1 mỹ nhân sao?

Trừng mắt lạnh lùng, căng thẳng.

"Lão gia?"

Trừng mắt lạnh lung tiếp, nhân tiện ý tứ bảo, "Ta thực già sao?"

"Thiếu gia?"

Không nói gì, thêm ánh mắt mắng chửi người ngu ngốc.

"Hiên Áo?"

Tay phủ ở trên ngực, ôn nhu nhéo 1 phát, tỏ vẻ khen ngợi. Môi hắn lại cúi xuống dưới người.

Lời lẽ tướng triền, Phù Lạc lại đặt lưng ở dưới thân hắn, trong lòng chỉ biết kêu lão thiên gia cứu mạng, cũng không thể lại đến lần thứ hai chứ, thật là mắc cỡ chết người.

Bất quá lần này lão thiên gia không cứu nàng, là Vạn Toàn thay lão.

Không biết là quan hệ ra cung, Vạn công công thanh âm nghe qua đều giống nam nhân bình thường.

"Gia, đến rồi."

Bên trong xe Long hiên đế đình chỉ động tác chà đạp, chau mày.

Sau không biết từ chỗ nào cầm ra một bộ nữ trang.

Phù Lạc tay chân luống cuống mặc vào, kết quả là có thể nghĩ ra, cổ trang thật sự rất khó mặc a.

Long hiên đế một trận đại hỏa túm lấy Phù Lạc, cầm quần áo mặc vào cho nàng từng chiếc từng chiếc một.

Loại cảm giác này, làm cho Phù Lạc cảm thấy vạn phần sợ hãi, thời điểm mình còn giá trị lợi dụng hắn cũng không có ôn nhu như thế này a, Phù Lạc một trận rùng mình, cảm thấy hắn vẫn là khôi phục dáng bộ trước kia là tốt nhất. Chẳng lẽ chính mình thật sự bị cuồng ngược đãi a? (xem xem, không ngược nàng, nàng sẽ không quen, đúng là cũng không còn biện pháp mà à lời tác giả nha RubyJ cũng nghĩ thế).

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.