Mười Dặm Gió Xuân Không Bằng Em

Chương 36: Diễn trò ở hộp đêm




"Cái này đơn giản quá."

"Cái này tầm thường quá."

"Cái này, nhìn chẳng tốt chút nào."

Phù Lạc tâm tình buồn bực nhìn tới đám xiêm y mà Làm Ảnhđem tới. Lần đầu tiên tâm nàng bất định, không biết nên mặc cái gì để đến gặp hắn, nên dùng thái độ nào thì hơn đây? Thật sự rất phiền, con người một khi càng ham muốn càng đánh mất cái tâm của mình đi.

"Tiểu chủ, ta cảm thấy mấy thứ này rất được, tiểu chủmặc cái nào cũng đẹp."

Phù Lạc vỗ vỗ vào cái má lúm đồng tiền của Làm Ảnh, ".... này cũng xuyên qua, không có cái mới tiên cảm."

Phù Lạc tự nhận mình là một người yêu cái mới, lấy mình thôi nhân, đương nhiên, cảm thấy Long Hiên đối với ngàn hoa trong hậu cung đã ngán sắc ngán vị của họ rồi.

Buổi tối như thế nào câu dẫn Long Hiên đế, dù sao hắn đã lâu cũng không có chạm vào mình rồi! Nhớ lại cái cảm giác mất hồn phệ cốt ấy, Phù Lạc liền đỏ mặt, nàng thầm nghĩ, sau này cũng sẽ nhớ Long Hiên đế "kĩ thuật", thật là cảm thấy có chút luyến tiếc, một tháng chỉ có một lần, khó lòng làm người ta khỏi phải tương tư (đoạn này ta bừa toàn tập nha t/y)

Lại một đêm Long Hiên đế vững như Thái Sơn ngồi xem tấu chương, Phù Lạc ngồi ngáp, trấn áp tinh thần, nhất định phảiđợi tới khi Long Hiên đi ngủ. Thân là một nam nhân nên thực hiện nghĩa vụ của họ đi a~ (trời trời.... = ="""""")

Rốt cục, rốt cục, hắn cũng dời đôi chân tới bên giường rồi!

Phù Lạc một thân hồng nhạt dài chấm đất, vội vàng đi theo "Nôtì hậu hạ Hoàng Thượng thay y phục."

Nhắc tới Long Hiên Đế đáng để nhớ tới một việc, đó là hắn tựmình cởi tự thân mặc vào, không giống với một số tiểu thuyếtđã miêu tả về những vị hoàng đế.

Giả dụ như hiện tại Long Hiên đế vì không muốn quấy rầy Phùlạc nghĩ ngơi, nên không gọi Vạn Toàn vào hầu hạ đi.

"Vì sao còn chưa ngủ?" Long Hiên đế tàn khốc hỏi, còn Phù lạc lại nghe giống như tiếng hắn đang nuốt nước miếng, tầm mắt của hắn dõi theo nơi phập phồng của nàng.

Phù ôn nhu từ từ cởi bỏ quần áo của Long Hiên đế, ngón tay giống như vô lực lướt qua bờ ngực, bụng, tiếp đến tiết khố của hắn. Long Hiên đế tay ôm đồm nắm lấy bàn tay không an phận của nàng, tựa như lệnh 'tự ta làm'.

Tiếp đến khi, thân bạch ngọc của Long Hiên Đế tiến tới vòi nước nổi trên mặt nước ở giữa Đế Hoa trì, Phù Lạc cũng từ từ bước xuống. (trời trời..... =0=""""" Ta ta.........)

"Nô tì hầu hạ người tắm rửa."

Nàng từ từ bước xuống, đôi chân nhẵn trơn bóng được giấu dưới lớp vải dài lộ ra, Phù Lạc nhìn thấy đôi mâu trung của hắn từ từ biến sắc. Khóe miệng chợt dấy lên một tia mị cười, nhưthử nghiệm, nàng lại tiến tới gần đại hôi lang.

Bước trên bậc thang, đối mặt Long Hiên Đế, Phù Lạc tự tay cởi bỏ thắt lưng, nhẹ nhàng thoát ra, cùng lúc Long Hiên vừa hít chút khí lạnh vào.

Phù Lạc cái gì cũng đều không mặc??

Sai.

Bên trong còn có cái bikini tự chế màu trắng gấm, áo tắm nơi này cũng không như ở thời hiện đại, tuy rằng không bằng nhưng bắt chước rất giống.

Mặc bikini là để cho thị giác của Long Hiên Đế hắn được hưởng thụ, kỳ thật không phải càng hoa mỹ mới có thể hưởng thụđược. Thứ trắng nõn giấu phía sau bạch đoạn run rẩy, nơi thần bí tại tiết khố phi thường phấn khích

Phù Lạc tao nhã tiêu sái đi xuống. Nàng bước xuống, tiến về phía sau Long Hiên Đế cầm lấy nhuyễn xoát nhẹ nhàng chà cánh tay, ngực, đùi ~~

"Đủ rồi." Long hiên Đế bốc hỏa đoạt lấy nhuyễn xoát, một tay ôm lấy eo của nàng, tiếp đến lại dùng răng nanh cắn mở dây áo ra, quả nhiên là cao thủ a.

Phù lạc than nhẹ thỏa mãn hưởng thụ sự tra tấn ngọt ngào kiêm trừng phạt của hắn.

"Hoàng Thượng."

"Hiên Áo." Long Hiên Đế sửa lại.

Hắn hữu lực ôm lấy Phù Lạc tiến tới giường "Tiểu yêu tinh, đây chính là ngươi tự tìm."

Nhiệt tình hôn môi khiến cho hô hấp của hắn càng ngày càng cuồng dã, càng lúc càng dồn dập. Phụ Lạc nhanh nhãu bắt lấy hắn, đưa tới nơi ướt át của mình, tưởng rằng hắn sẽ chiếm lấy mình, kết quả~

Kết quả Long Hiên Đế thét lớn một tiếng, đột nhiên đứng dậy, mặc áo choàng đi ra ngoài, nguyên đêm không về! (phúc đất cho ta la tới đây là kết thúc m - - m)

Ngày hôm sau mới biết, đêm qua hắn đến chỗ của Ngọc phi.

"Chẳng lẽ ta có bệnh truyền nhiễm?" Phù Lạc buồn bực đoán. Bằng không, hắn như thế nào nay tại thời điểm ấy còn có thể dừng? Đã vậy sau đó còn đi tìm nữ nhân khác! Thật sự là khả sĩ bất khả nhục mà….

Phù Lạc mang theo chanh hương pha mật trà do chính mình kinh tâm điều chế, tiếp cận ven hồ Nghi Thủy các, nhẹ nhàng nâng niu đóa hoa thủy tiên trên tay, mọi thứ chỉ vì chờ đợi long đế đến.

Làm Ảnh trước đã hỏi thăm kĩ, Hoàng Thượng sẽ tới Thiên Hân điện để tiếp đón sứ giả ngoại bang.

Quả nhiên, hắn đến rồi! Phù Lạc cũng không biết từ khi nào đã nhận ra tiếng bước chân của hắn rồi, đại khái là vì biết người biết ta làm công khóa đi.

"Nô tì thỉnh an Hoàng Thượng."

"Ừm, tiếp tục đạn."

Phù Lạc ngoan ngoãn tọa hội cầm tiền, long Hiên Đế tà tựa lưng, nhắm hai mắt, chau mày, thỉnh thoảng lấy tay xoa xoa trán.

Phù Lạc háo sắc nhìn Long Hiên Đế, nàng chưa từng thấy qua dáng vẻ mệt mỏi này của hắn. Kì thật, soái ca vẫn là soái ca a, dù mệt mỏi vẫn hấp dẫn, làm người điên loạn. Với khí phách ngày thường không ai bì nổi, nay lại cũng lộ ra vẻ mặt này.

Trôi qua một lúc, Phù Lạc nhẹ nhàng tiêu sái tiến đến sau lưng hắn, hai tay nhẹ nhàng ấn thái dương hắn, may mắn vì đã từng học qua lớp trung y xoa bóp, cho nên mỗi chỗ trên đầu Long Hiên Đế đều được nàng làm cho dễ chịu hơn.

Sau một hồi, Long Hiên Đế chậm rãi mở phượng mắt ra "Lạc nhi, từ khi nào đã học được thứ này?"

Phù Lạc kinh ngạc với danh từ xưng hô, từ khi nào hai người đã trở nên thân thiết?

"Hoàng Thượng thích không?"

"Ừm." Phù Lạc hít sâu một hơi, tình cảnh này thật giống đang hầu hạ chủ tử, được y mở lời khen ngợi.

Phù Lạc bưng lên đặc chế chanh hương pha mật trà, Long Hiên Đế nhấp một ngụm, lược nhíu "Trẫm thích uống khổ trà."

Không nhìn được hóa, Phù Lạc nghĩ đến chính mình trong lòng muốn, kết quả cũng là lẩm bẩm.

"Ngươi nói cái gì?" Long Hiên Đế híp mắt, áp sát tới mặt tới gần nàng.

"Nô tì cái gì cũng chưa nói?"

"Chẳng lẽ là trẫm ù tai?" Long Hiên Đế ngữ khí khẳng định mình không sai, Phù Lạc mới là người sai..

"Nô tì nói vẫn là Hoàng Thượng thưởng thức cao."

"Kỳ thật trà này cũng có cái ngon, nhưng trẫm vốn không thích đồ ngọt." Long Hiên Đế trên mặt hiện ra một tia xấu hổ.

Phù Lạc lại ở lưng tìm kiếm huyệt vị, làm cho hắn cực kì thoải mái.

"Hoàng Thượng lại đi tuần sao?" Không có trả lời.

"Đi tuần cũng tốt! Có thể quan sát quốc thổ do chính mình cai trị, như thế mới không bị xâm lăng (convert là:mới sẽ không bị mông tế (câu này hiểu nôm na, hok chắc= =), Hoàng Thượng thật anh minh a. Người xưa nói, đọc vạn quyển sách, không bằng đi vạn dặm đường, nô tì thuở nhỏ sinh trưởng ở thâm cung, cũng muốn xem thế giới bên ngoài rốt cục là như thế nào?" Vẫn là không trả lời.

"Hoàng Thượng xuất hành, chẳng lẽ không muốn tìm một vị tri kỷ theo hầu hạ hay sao? Đến lúc Hoàng Thượng mỏi mệt, ai cùng người giải khuây?" Như vậy ám chỉ đã rõ ràng rồi? Vẫn là không có trả lời.

Kết quả Phù Lạc luyên thuyên, cái gì muốn nhìn một chút thế giới bên ngoài, nghe nói có một tộc tập tục đi ô vuông, lại còn có châu diều chương, lại còn có nữ tử ca múa, lại kì sơn biển mây phật quang, vân vân…. Nàng nói đến môi khô lưỡi ráo, chân rút gân, hắn vẫn là không có phản ứng.

Ngay tại Phù Lạc nghĩ đến việc Long Hiên Đế có phải hay không nên chết đi, hắn rốt cục mở mắt "Lạc nhi muốn theo trẫm đi tuần?"

Phù Lạc đầu như ngã lộn nhào. "Được rồi, đừng đem cổ chặt đứt." Long Hiên Đế trong thanh âm có chút ý cười.

"Hoàng Thượng?"

"Trẫm quyết định ở cung tiến hành so tài nghệ, người thắng sẽ cùng trẫm rời cung, ta cai quản hoàng triều Linh Nhân Kiệt, các nơi đều là kỳ nhân dị sĩ, trẫm mang người ra ngoài tuyệt không thể làm trẫm mất mặt"

Phù Lạc tâm nhất thời trầm xuống, Long Hiên Đế cũng thật cây độc, là ghét bỏ chính mình không tài, không sắc sẽ bị bẽ mặt sao?

Mặc kệ như thế nào, cũng không thể nhận thua. Nếu thật không được cũng chỉ có thể lấy trộm tuyệt kĩ của các đại tài tử giai nhân mà thôi.

Hoàng Thượng muốn thông qua cuộc thi này chọn ra vị cung phi đi cùng. Ở phía sau cung biến thành cơn sóng nhỏ, Tĩnh phi cùng Vũ Chiêu Nghi đều có mang, Lan Hiền phi cai quản hậu cung tuyệt nhiên không thể xuất cung, cho nên lần lựa chọn này tiến hành ở dưới cấp phi tần. Không thể không nói Viêm Hạ hậu cung thật sự là suy tàn, phi tần chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Bất quá làm cho người ta ghé mắt chính là, hai vị trị quốc: Hoàng Thượng cùng Dự vương phi.

Đề mục này là do Vương phi đề ra, vịnh mai, thể phú không hiện.

Các cung phi trải qua ba nén nhang liền viết xong, giao cho nội giam sao chép, sau đó lại đưa đến cho Dự vương phi, xét tuyển công bằng.

Trước nhất là Yếu tần giao nộp lên, vẻ mặt nhất trí muốn được công nhận.

Phù lạc trái lo phải nghĩ, vẫn là cảm thấy《 vịnh mai 》 ý cảnh tối thâm sâu.

Mọi người trầm mặc khẩn trương chờ đợi Hoàng Thượng cùng Dự vương phi chấm duyệt. Hiền phi, Tĩnh phi, Vũ Chiêu Nghi đứng một bên, biểu tình cực thoải mái nhưng lòng thì sợ hãi tựa như sóng to ngoài khơi.

Lần này có thể cùng xuất cung, còn có thể hưởng sủng vài tháng, vạn nhất có mang long thai, địa vị của tương lai sẽ bị thay đổi. Mỗi ngày mông ngóng Hoàng Thượng, mong một ngày nao đó bay lên cây cao biến thành phượng hoàng. Có thể nói cơ hội này ngàn người mong mỏi, nhìn ánh mắt Tĩnh phi cùng Vũ Chiêu Nghi tiếc nuối vì cớ sao lại mang thai vao lúc này mà trước kia Hoàng Thượng đi tuần có dẫn theo phi tần đâu, nay lại thay đổi chủ kiến a?

Bên trong, Long Hiên Đế cùng Dự vương phi ánh mắt đều tập trung ở văn kiện của Phù Lạc về đề mục ‘vịnh mai’.

"Mật Tuyết quả nhiên cùng trẫm có cùng ý nghĩ." Long Hiên Đế đôi môi khẽ cong lên.

"Cái này, ý từ rất đặc biệt, khí thế hiên ngang, thật không ngờ… trong cung còn có loại nữ nhi như thế. Quả thật làm cho Mật Tuyết ta cam bại hạ phong."

Long Hiên Đế cười nhưng không nói.

Cuối cùng nội thị thái giám dùng âm thanh tế khí trước mặt mọi người tuyên bố 《 vịnh mai 》. Phù Lạc nghe được quả là muốn giết người, thật sự là vũ nhục a.

Mưa gió đưa xuân về, tuyết bay hoa đón xuân đến.

Đã là vách núi đen trăm trượng băng, do có hoa chi tiếu.

Tiếu cũng không tranh xuân, liền đem xuân báo lại. Đợi cho sơn hoa rực rỡ khi, nàng ở tùng trung cười.

(la thơ)

Phía dưới một mảnh yên tĩnh, Tĩnh phi yên lặng nhớ kỹ bài thơ này, ánh mắt luôn luôn lộ rõ tự tin nay cũng dịu xuống mà khâm phục.

"Này căn bản là nghe không ra là ở vịnh mai." Một giọng nữ lớn tiếng đánh vỡ sự yên tĩnh.

"Vân Tưởng!" Dự vương phi lên tiếng, cái biểu muội này thật làm mất mắt của ta mà. Nàng quay đầu nhìn Long Hiên Đế, hắn vẻ mặt không thèm để ý, ánh mắt không mang theo nhạo báng. Bất quá cái ánh mắt kia chưa từng xoay chuyển, luôn mong lung, mong lung đến độ không thể biết được tâm lí của hắn.

Thế nhân đều nói: Long Hiên Đế là một kẻ cuồng dại, hậu vị không huyền chỉ vì chính mình, ai có thể được đây ~~ thở dài.

Thụy Thực cung.

Phù Lạc vui vẻ thu dọn hành lý. Tự do, rốt cục có thể tự do rồi.

Trong lúc đi dạo lại nhìn thấy một mà không nên nhìn thấy, mở to hai mắt.

"Bích Ngô."

"Nô tỳ tham kiến tiểu chủ."

"Bích Ngô, ngươi như thế nào lại ở đây?"

"Tiểu chủ rời khỏi cung, cho nên Vạn tổng quản lệnh nô tỳ đến hầu hạ người."

Phù Lạc được biết, phía Hoàng Thượng cũng chỉ dẫn theo vạn công công cùng một tên thị vệ, chính mình cũng chỉ có thể mang một gã nha đầu đi theo, Vạn Toàn phái bích ngô đến, như vậy Làm Ảnh sẽ không được đi.

Mắt thấy Làm Ảnh ngưng ngưng cười, gương mặt thảm đạm. Nhìn lại Bích Ngô, Phù Lạc ngoại trừ Làm Ảnh ra, những người khác không thể tin được, huống hồ lần này dính tới việc bỏ trốn nữa.

Vì vậy, bất đắc dĩ Phù Lạc đành phải đến gặp Vạn Toàn một chuyến.

"Vạn công công, ta có thể hay không mang Làm Ảnh theo không, không cần sai Bích Ngô đến hầu hạ ta, này không hay cho lắm."

"Đây là ý chỉ của Hoàng Thượng, lệnh cho Bích Ngô đến hầu hạ nương nương."

Phù Lạc ngạc nhiên, là Hoàng Thượng lệnh sao?

"Vạn công công, cầu ngươi giúp ta thông truyền một chút, ta muốn gặp Hoàng Thượng."

"Tiểu chủ thỉnh chờ." Chốc lát sau, hắn liền đi ra "Hoàng Thượng thỉnh tiểu chủ đi vào."

Phù Lạc ngạc nhiên, vì sao lại dễ dàng đến thế. Trước đó còn nghĩ sẽ phải khóc nháo đòi thắt cổ mới được triệu kiến y, nàng thật không ngờ đến Long Hiên Đế lại có thể dễ dàng đáp ứng như vậy.

.

Như vậy thuận lợi, thật sự là không lành a.

"Nô tì tham kiến Hoàng Thượng."

"Chuyện gì?"

" Làm Ảnh đã quen hầu hạ thần, lần này có thể hay không mang Làm Ảnh theo?"

"Nói như vậy Bích Ngô không thể phải là người của ngươi, như vậy, chẳng khác nào nuôi dưỡng vô ích lãng phí lương thực?" Sau đó, hắn cao giọng nói: "Vạn toàn, đem Bích Ngô chém ngay tại chỗ."

Cái loại lãnh khốc thanh âm này hù chết Phù Lạc "Không phải, Hoàng Thượng, không phải, Bích Ngô nàng ta tốt lắm."

"Hừm, thế vì sao không cho Bích Ngô hầu hạ?"

"Bởi vì thần đã quen được Làm Ảnh hầu hạ."

"Thói quen cũng là có thể thay đổi. Đã không cho theo Bích Ngô hầu hạ, vậy ngươi cũng đừng đi, ở lại trong cung để Làm Ảnh hầu hạ đi." Long Hiên Đế lạnh lùng nói, lại quay đầu chú tâm xem tấu chương.

"Hoàng Thượng, Hoàng Thượng ~~" Phù Lạc than dài âm cuối bắt đầu làm nũng, chiêu này không xài ắt không còn chiêu nào nữa.

Long Hiên Đế không có phản ứng.

Phù Lạc đi ra phía trước, kéo tay áo của Long Hiên Đế "Hoàng Thượng, Hoàng Thượng ~~"

Long Hiên Đế không kiên nhẫn hất tay nàng ra.

Phù Lạc hai tròng mắt rưng rưng không giọt, ánh mắt trìu mến, đập nồi dìm thuyền ôm lấy tay phải của Long Hiên Đế, "Hiên Áo, Hiên Áo ~~"

Lúc này đây hắn rốt cục có phản ứng, quay đầu nhìn Phù Lạc, "Thật sự muốn cho Làm Ảnh hầu hạ?"

"Ừm." Phù Lạc đại lực gật đầu, sợ hắn nhìn không thấy nàng gật đầu.

"Kia, cho trẫm xướng thủ khúc đi, xướng trẫm có thể lo lắng một chút."

Trên trán Phù Lạc xuất hiện ba hắc tuyến, làm khó dễ, căn bản chính là làm khó dễ.

Phù Lạc nghĩ nghĩ, sau lại chọn thủ ca. Bài này nàng tối quen thuộc, thích nhất thủ ca, từng ảo ca lý trên lưng(ca lý trên lưng co thể nào là ca sĩ hok nàng?), bỏ qua việc chẳng hiểu vì sao lúc này lại nhớ tới thủ ca a.

Dùng gương mặt tựa bắc cực đáy biển, ánh mắt lóe ra tinh quang đối diện với Long Hiên Đế, sau lại nhẹ nhàng ngâm xướng:

Hắn không thương ta

Khiên thủ thời điểm rất lạnh lùng

Ôm thời điểm không đủ tới gần

Hắn không thương ta

Nói chuyện thời điểm không tiếp thu thực

Trầm mặc thời điểm lại rất dụng tâm

Ta biết

Hắn không thương ta

Hắn ánh mắt nói ra hắn tâm

Ta xem thấu hắn tâm còn có người khác lưu lại bóng dáng

Hắn nhớ lại rõ ràng không đủ sạch sẽ

Ta nhìn thấy hắn tâm diễn tất cả đều là hắn cùng của nàng điện ảnh

Cứ việc như thế hắn vẫn là thắng đi rồi của ta tâm hắn không thương ta (là 1 bài hát hok nhất thiết phải dịch)

Trong bài có câu "Hắn không thương ta", là thứ chính mình đang nghĩ sao?

Long Hiên Đế tập trung nhìn Phù Lạc "Tự cho mình là thông minh. "

Phù Lạc không hiểu hắn nói gì, là nói mình rất biết dụng kế sao?

"Này thủ ca dễ nghe, nhưng trẫm không thích."

Phù Lạc ai oán nhìn vị chủ khó chiều, đầu tiếp tục nghĩ tiếp, đến điểm nịnh nọt hội có thể đi!.

Cho dù là nhẹ nhàng hô hấp tâm vẫn là cảm giác đau

Không có của ngươi trong cuộc sống ta trở nên hảo yếu ớt

Nhẹ nhàng nhất bính

Giống nhau sẽ bay đi

Túi tiền lý hai tay từng bị ngươi ôn nhu nắm chặt

Che kín tưởng niệm không khí nên như thế nào đi thoát khỏi

Thiên bụi hảo tịch mịch

Khoái hoạt bi thương bị ngươi tả hữu

Nói một ngàn lần ta yêu ngươi cũng không đủ

Cứ như vậy không lòng tham ngạo mạn chậm tiêu sái

Chỉ cần có ngươi cùng ta

Tái khổ ta có thể thừa nhận

Nói một ngàn lần ta yêu ngươi cũng đều còn chưa đủ

Có một ngày ta cuối cùng hội thấy hạnh phúc thải hồng

Tin tưởng ngươi cấp hứa hẹn

Ta chờ hậu (lại là nhạc)

Long Thiên Đế tinh quang trong mắt bắn ra, phát yêu dị màu tím, nhịn ko được mỉm cười làm cho Phù Lạc oán hận " còn chưa đủ"

Phù lạc đại khái hiểu được ý tứ của hắn, nam nhân ham hư vinh, vốn là muốn cho nữ nhân phủ phục quỳ dưới chân hắn, cầu xin thương xót.

Rơi lệ mắt lưu lại cuồng dại bạn lữ

Của ta nói nguyện quân tâm ghi nhớ

Nhược quân gặp nạn nan nan tự cứu

Ta nguyện tử sinh cũng cùng với

Nhược phải chết nguyện song song chết đi

Nói không hết là ta tình

Ta chỉ phán có thể phục đoàn tụ

Cám tạ ta yêu yêu nghìn trượng

Nhược phải chết nguyện song song chết đi

Dùng tiếng Việt mà hát, cũng không biết hắn nghe được, sau dó Long Hiên Đế kéo Phù Lạc lại, "Nhớ kỹ của ngươi ca."

Hắn nghe hiểu được?

" Đem Bích Ngô, Làm Ảnh cùng đi đi."

"Tạ Hoàng Thượng." Phù Lạc đang muốn cáo lui lại bị hắn giữ chặt "Như vậy đã muốn đi sao?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.