Mười Dặm Gió Xuân Không Bằng Em

Chương 35: Không thể từ chối




Phù Lạc run run khẽ hé môi: "Ta sợ đắng." Trong khoảnh khắc này, Phù Lạc không nghĩ đối với Hiên Áo xưng thần thiếp.

Sau đó mặt đỏ tai hồng nhìn Long hiên đế uống vào một ngụm dược, ép buộc đưa đến bên môi mình, Phù Lạc cảm giác được có dòng chất lỏng đắng ngắt chảy vào miệng mình, thiếu chút nữa bị sặc a.

Uống hết một ngụm, lại thấy Long hiên đế cúi đầu uống vào ngụm thứ hai, lập tức ngăn cản, "Hoàng Thượng, nô tì tự mình uống." Dứt lời quả thực giống như đoạt lấy cái bát, thầm thì than vãn rồi uống trọn hết bát thuốc.

"Không sợ đắng ư."

Phù Lạc mặt nhăn trông khó coi nghiêm nghị nhưng đến khi nhìn đến mứt trong tay hắn nhất thời cười tươi roi rói, thời điểm lại thấy hắn đem mứt ăn đưa đến miệng mình, liền ngây ngẩn cả người, cuối cùng hắn lại khẽ tách môi Phù Lạc đổ vào một cỗ chất lỏng ngọt ngào tràn ngập khoang miệng Phù Lạc.

Ngây ngốc nhìn hắn rời đi, ngây ngốc ngủ.

Phù Lạc cảm thấy Long hiên đế đối với mình sủng, có chút cao hứng, lòng lại có chút chua xót, nhưng những điều này cũng không thể thay đổi quyết định của nàng.

Đêm hôm đó, Long hiên đế chính là ôm Phù Lạc ngủ, không có làm gì, làm cho Phù Lạc có điểm hoài nghi điểm mị lực của chính mình.

Uyển phi kiên trì không nghĩ liên lụy Phù Lạc, lại nhớ nhung Tiểu Tư Du, nên bàn chuyện quay lại lãnh cung, tiếng đàn của Trang Du lại vang lên ở nơi rừng trúc hẻo lánh u tĩnh kia. Phù Lạc không biết nên giúp bọn hắn như thế nào, cho dù Uyển phi vào lãnh cung, nàng cũng vẫn là thê tử hoàng đế, làm sao hoàng đế có thể để chuyện hai người thành được, chỉ sợ về sau khi đã biết, hai người ấy sẽ khó thoát khỏi tội chết.

Nhìn đến Trang Du mặt co mày cáu cùng trái tim luôn âm thầm thương nhớ Uyển phi, Phù Lạc trong lòng một trận chua xót. Tiếng đàn Trang Du càng ngày càng thấy đau khổ lưu luyến, xót thương rồi lại bi thương.

Lại một đêm, Phù Lạc nhìn Long hiên đế ngủ, nội tâm bất an không yên. Namnhân tràn đầy tinh lực này đã hai tháng không có bính qua mình. Đến phiên mình thị tẩm, luôn chăm chỉ phê duyệt tấu chương đến tận khuya, rồi lại ôm lấy mình mà ngủ thiếp đi.

Chẳng lẽ là bản thân mình mất đi mị lực? Phù Lạc nhanh chóng loại trừ khả năng ấy, chuyện này liên quan đến tương lại của mình.

Chẳng lẽ, là hắn không làm được? Phù Lạc âm thầm lo lắng, nếu là thật, thật sự là thực đáng tiếc a, hắn trông thực ngon miệng a. Có người nói trong số nữ nhân toàn thế giới chỉ có 30% từng có quá, hơn nữa không phải 1 lần đều có thể đạt tới. Nhưng là Long hiên đế tuyệt đối có thực lực này, làm cho Phù Lạc mỗi lần đều có thể hưởng thụ khoái cảm đến chết, cho nên Phù Lạc khẳng định thân thể cùng tâm lý hắn vô cùng khỏe mạnh.

Phù Lạc vụng trộm vạch chăn nhìn, thân mình nhẹ nhàng trượt xuống dưới, ánh mắt không chuyển nhìn chằm chằm chỗ đũng quần Long hiên đế. Trong lòng mặc dù có chút ngượng ngùng, nhưng là rất nhanh bị lòng hiếu kỳ trấn áp.

Cách lớp tơ lụa mỏng manh, nàng nhìn trướng đại của hắn, sau đó nàng làm chuyện mà mỗi lần nghĩ tới mà xấu hổ không thôi. Nàng nhẹ nhàng dời qua, lướp vải cách mỏng, dùng phấn lưỡi liếm qua lại cái vật cực đại kia.(*chết mất huhu*)

Như vậy liền thấy tiếng rên khẽ sau đó là bị người kia túm lấy áo ngủ mà kéo lên, chân Long hiên đế vòng qua quặp lấy người nàng, đem Phù Lạc khóa chặt vào trong ngực "Ngủ." Khẩu khí nghe không được tốt lắm.

Làm Phù Lạc ý thức được chính mình vừa làm chuyện gì, nhất thời xấu hổ vạn phần, nhắm chặt ánh mắt bắt đầu giả bộ ngủ. Trong lòng không ngừng an ủi chính mình háo sắc nam nhân, nữ nhân vì sao không thể háo sắc, nam nhân được, nữ nhân vì sao không thể được, nghĩ như vậy liền thấy trong lòng dễ chịu hơn.

Chính là hắn giữ lấy mông Phù Lạc, Phù Lạc thì ngượng ngùng kẹp chặt hai chân lại.

Trinh thám được tin: đêm ấy khẳng định là hai người không có làm chuyện ấy lần nào.

Lễ mừng năm mới cũng mau chóng mà đến, trong cung người người đều vội vàng hoàn thành công việc của mình, hết thảy đều mang sắc mặt vui mừng. Một tháng này trong cung không thể kiến huyết, áp lực trong lòng nhóm nô tài nhất thời vơi đi không ít, hơn nữa hàng năm vào thời điểm này đều được đặc chuẩn được gặp thân nhân vào thăm ở cửa Khải tân môn.

Nhóm cung nhân được nhận tiền tiêu hàng tháng, may 1 bộ đồ mới, sao lại không phải chuyện vui cho được.

Về phần Tần phi, bề trên đều có ban phát cho, mua thêm mấy bộ tân trang, người nhà có thể tiến cung thăm, như thế nào không phải việc vui.

Thế nhưng mà hai chủ tớ ấy lại không vui vẻ gì.

Làm Ảnh không vui là vì những cung nữ giao hảo cùng nàng đều có người nhà đến thăm, mà nàng lại không có. Chỉ biết nàng là cô nhi, có hai tỷ tỷ, lại không biết tung tích, thời điểm cuối năm càng gần, tưởng niệm càng nồng đậm, mày chau càng sâu.

Mà Phù Lạc không vui, đương nhiên là tưởng niệm cha mẹ đang ở quốc gia xa xôi. Nàng tuyệt đối sẽ không thừa nhận, là vì tháng này vốn là ngày thị tẩm của Phù Lạc, Long hiên đế lại đi thiên đàn tế tổ, cuối cùng còn mang về 1 Dự Vương phi phong hoa tuyệt đại.

Nghe nói Dự Vương phi từ nhỏ đã lớn lên ở trong cung, hoàng cung tự nhiên liền như mái nhà của nàng, hiện tại chỉ dành mấy ngày về ở lại nhà mẹ đẻ. Mà đã nhiều ngày Long hiên đế cũng có ngoại lệ không hề triệu tần phi thị tẩm.

Ngồi trong hoa viên lơ đãng nhìn đến Long hiên đế cùng Dự Vương phi du ngoạn.

Lần đầu tiên nhìn thấy trên mặt hắn mang nét tươi cười không chứa châm chọc, lại còn bảo trì hồi lâu. Nhìn hắn đối nàng quan tâm đầy đủ, hỏi han ân cần, tự mình phù nàng bước trên thuyền rồng Phù Lạc thống hận.

Nhìn đến Dự Vương phi thân mang cung trang kim tuyến thêu hoa mẫu đơn, cao quý thanh lịch, xinh đẹp không thể phương vật, nhìn đi nhìn lại so sánh với bản thân keo kiệt thấy thật kém xa, Phù Lạc lần đầu tiên có cảm giác tự biết xấu hổ.

Đêm nay Làm Ảnh chỉ cảm thấy chủ tử đi đặc biệt lâu, mang về thứ gì đó đặc biệt nhiều, chung chén đĩa linh tinh đều có.

Chỉ sợ trong cung không có một tần phi nào là thật tâm thích Dự Vương phi, cho tới nay, Hoàng Thượng toàn bộ trái tim giống như đều bị nàng ta chiếm cứ như thường, hai người du hồ bình thơ, đánh cờ bình họa rất thích ý, chỉ khổ các tần phi mỗi đêm lại đau khổ chờ đợi Long hiên đế.

Tỷ như Như Dung Hoa.

Như Dung Hoa trước khi trở thành tần phi của hoàng đế từng là 1 thị nữ nho nhỏ, gọi là Như nhi. Bởi vì diện mạo giống Dự Vương phi quá, Long hiên đế ngẫu nhiên gặp được, toại sủng hạnh chi, cũng từng sủng quan tam cung, độc chiếm long sủng. Mà nàng lần đầu tiên nhìn thấy Long hiên đế, mối tình đầu làm sao có thể địch nổi Long hiên đế quá tẫn ngàn phàm kia, từ nay về sau vì hắn mà trầm luân thật sâu. Đáng tiếc bởi vì xuất thân đê tiện, mà bị toàn bộ hậu cung bài xích, sau khi mất đi thánh sủng lại sống những ngày dài bằng một năm.

Năm đó nàng hưng cũng là bởi vì Dự Vương phi, bại cũng là bởi vì Dự Vương phi. Nhớ rõ cái ngày lễ mừng năm mới kia cũng đến thật mau, Dự Vương phi theo lệ trở lại hoàng cung ở lại mấy ngày. Hoàng Thượng đối nàng là muôn vàn chiếu cố, tất cả sủng hạnh. Do chưa từng gặp qua Dự Vương phi nên Như Dung Hoa tự nhận là cũng không xa thua nàng, đáng tiếc khi nhìn thấy Dự Vương phi, biết chính mình cùng nàng như là so 1 ngọn nến cùng 1 luân hạo nguyệt, quá xa vời. Dự Vương phi nhìn thấy nàng, mặt lộ vẻ không vui, tựa hồ thật sự ghét bỏ một kẻ đê tiện như vậy như thế nào có thể trông giống hệt nàng. Nàng nghiêng đầu đối Long hiên đế không biết nói chút gì đó, chính là từ đấy về sau Long hiên đế liền không hề triệu hạnh Như Dung Hoa, cho khi chế độ thị tẩm được lập ra.

Lại đã mau đến ngày lễ mừng năm mới, Hoàng Thượng lại vì Dự Vương phi phiết hạ mọi người, Như Dung Hoa tâm tràn ngập sợ hãi, nàng sợ hãi, sợ hãi lại bị vứt bỏ.

Cho nên, nàng muốn hôn thủ bảo vệ quyền lợi của chính mình, nàng đã từng yếu đuối, nay cũng học được kiên cường.

Trừ tịch một ngày này, trong cung nơi nơi đều vui mừng đèn treo đèn lồng đỏ thẫm, các cung nữ một năm cũng chỉ có mấy ngày cùng đầu tháng giêng mới được chuẩn bị trang dung mới, cái gọi là trang dung này cũng chính là son phấn túi hương linh tinh, ngày thường không có được trang điểm qua, tốt nhất tố mặt hướng lên trời. Hôm nay cung nữ nào cũng đều trang điểm xinh đẹp, chỉ hy vọng được quân vương chiếu cố.

Giữa trưa, Lan hiền phi trước mắt là phi tần có địa vị cao nhất trong cung thiết yến ở ngự hoa viên, mời sở hữu tần phi cùng đến thưởng thức muôn hoa cỏ lạ. Người làm vườn cố gắng bao năm, hao phí tâm huyết bồi dưỡng để vào đông hoa tươi nở rộ, hôm nay sẽ giành cho mọi người tiến ngự hoa viên thưởng thức.

Buổi chiều, Hoàng Thượng sẽ ở đình hiên điện thiết yến, mở tiệc chiêu đãi quan to tam phẩm của triều đình cùng gia quyến, hậu cung chúng phi cũng sẽ dự thính. Trong yến hội, Liễu A Man còn có thể dâng lên khúc ca múa mới nhất, ngoài ra đêm nay Hoàng Thượng còn mời riêng ca kĩ bậc nhất kinh thành đến trợ hứng. Sau yến tiệc còn có dạo chơi ngự hoa viên, các đèn lồng đều có câu đố, đoán trúng đều có thưởng, đêm đó người đoán được nhiều câu đố nhất còn có thể được hoàng đế trọng thưởng.

Phù Lạc nghe được Làm Ảnh miêu tả, đối tiết mục đêm nay hướng tới không thôi.

Sau ngọ thiện, tần phi các cung đều đi lại ở trong ngự hoa viên, thưởng thức những loài hoa cỏ quý hiếm này. Phù Lạc lại cảm thấy vây hoảng, thói quen luôn ngủ trưa, sau khi ăn xong lại buồn ngủ, liền tìm một chỗ lâm thủy tiểu các, tựa vào lâm thủy ghế dài ở hành lang nghỉ ngơi, hôm nay ánh nắng tươi sáng, hơn nữa cũng đầu xuân, bất giác hơi lạnh, đáng tiếc Phù Lạc thân mình úy hàn, khỏa một tầng lại một tầng, thoạt nhìn mập mạp như 1 cái bánh bao.

Đang muốn ngủ, lại nghe thấy "Bùm" một tiếng, Phù Lạc phản xạ tính trợn mắt nhìn quanh, lại thấy Dự Vương phi kêu cứu trong nước cùng Như Dung Hoa ở bên bờ ngây ngốc nhìn hai tay của chính mình.

Nha đầu của Dự Vương phi không biết đi nơi nào, nơi này có vẻ yên lặng vắng vẻ, mặc dù tiếng kêu cứu của Dự Vương phi kinh động mọi người, nhưng sợ khi mọi người tìm được đến nơi, sợ là quần áo rất nặng, không biết bơi lội nên nàng đã sớm chìm xuống.

Phù Lạc bất chấp rất nhiều, nhanh chóng cởi áo choàng cùng giầy, từ trên ghế nhảy vào trong hồ. (ngươi hỏi vì sao nàng còn cởi quần áo cùng giầy a, nàng là đi cứu người cũng không phải đi tự sát a.)

Mùa đông đến nước thiên hồ có thể nói lạnh như băng đến tận xương, khi nhảy xuống dưới rồi Phù Lạc còn có chút hối hận, không nghĩ tới nước hồ lạnh lẽo như thế, phỏng chừng chính mình còn không có cứu được người đã bỏ mạng trước a.

Hoàn hảo nàng cách mình không xa, Phù Lạc ra sức xẹt qua đi, từ phía sau nâng lên chỉ để Dự Vương phi ngóc được đỉnh đầu lên, cố sức hướng bên bờ bơi tới, may mắn có hai tiểu thái giám tức thời đuổi tới nhảy vào trong nước, đem hai người cứu lên, nếu không lấy khí lực của Phù Lạc cùng thân mình tuyệt đối không chống đỡ đến được bên bờ.

Vừa ra khỏi mặt nước, gió lạnh tập mặt, quả nhiên so với trong nước còn lạnh hơn, Phù Lạc chỉ cảm thấy trước mắt 1 màu đen nên cái gì cũng không biết.

Đến khi Phù Lạc mở to mắt cũng đã là ngày thứ ba, Làm Ảnh ở bên giường sốt ruột vô cùng.

"Tiểu chủ, ngươi rốt cục tỉnh, ô ô ô ~~" tiểu nha đầu liền khóc toáng lên.

Phù Lạc muốn cho nàng đừng khóc, lại phát hiện chính mình yết hầu vô cùng đau đớn, không phát ra tiếng. Muốn nâng cánh tay thì chỉ cảm thấy toàn thân đều đau, không nâng nổi quá đầu, khí lực chống đỡ hết nổi.

"Tiểu chủ, ngươi ước chừng mê man hai ngày hai đêm, hù chết Làm Ảnh." Tiểu nha đầu nước mắt tèm nhem, tiếp tục nói: "Trong cung mọi người đều lợi dụng cơ hội tốt a, tất cả Thái y đều tiến đến Vân tường cung của Hiền phi nương nương để vấn an Dự Vương phi, tiểu chủ cứu nàng, lại có mỗi người quan tâm đến, coi như dự Vương gia có chút lương tâm, cho viện sĩ đại nhân tới thăm ngươi chút đỉnh. Hoàng Thượng mỗi ngày đều canh giữ ở Vân tường cung a, nếu hôm nay không phải vào triều, khẳng định cũng sẽ không rời đi nửa bước a, Hoàng Thượng cũng quá nhẫn tâm, cư nhiên cũng không đến xem qua tiểu chủ người a."

Phù Lạc lăng lăng nhìn đỉnh giường, nói cho cùng hắn tới hay không chính mình mới không cần đâu a.

Qua hơn mười ngày, Phù Lạc thân mình cuối cùng cũng tốt hơn chút, chính là sắc mặt còn có vẻ tái nhợt, thân mình cũng không dễ dàng gì cử động thoải mái.

Làm Ảnh chải đầu cho Phù Lạc, miệng lại la hét, "Hoàng Thượng cũng quá nhẫn tâm, tiểu chủ bệnh còn không có tốt, khiến cho tiểu chủ thị tẩm, hắn cũng quá ~~"

"Làm Ảnh, hắn là Hoàng Thượng." Phù Lạc nhắc nhở Làm Ảnh chú ý cách nói chuyện, ngữ khí đối Hoàng Thượng bất kính như vậy là có họa mất đầu.

"Nhưng là tiểu chủ, rõ ràng đã báo cáo kính thị phòng, nhưng vì sao còn muốn an bài ngươi thị tẩm a?"

"Có thể là thái giám này bận quá, nhất thời đã quên."

Từ khi bệnh sau, Phù Lạc không nghĩ gặp Long hiên đế, nàng không nghĩ thừa nhận chính mình đối với sự lạnh lùng của hắn rất thương tâm, nàng nói cho chính mình nay sắc mặt tái nhợt, tứ chi vô lực, gặp Long hiên đế như vậy, chỉ biết cho hắn ấn tượng không tốt, sau này dự đoán được sủng ái của hắn sẽ có thể không dễ dàng nữa.

Phù Lạc váy dài quần áo đỏ tươi sắc son sa, cổ áo là màu trắng hoa sen tương phản, đem sắc mặt của nàng hồng nhuận không ít. Bên ngoài tráo tập kim hồ ly may đường viền da cừu, đây là mới làm năm nay, cuối cùng là cũng có quần áo có chút đẹp đẽ quý giá.

Nhìn đến dung nhan mơ hồ trong gương đồng, Phù Lạc bắt đầu nhớ tới gươn thủy tinh của mình, cũng không biết nó đến nơi nào.

"Tiểu chủ, vô luận mặc cái gì cũng rất đẹp."

Phù Lạc mỉm cười, không thể tưởng được một hồi bệnh ốm yếu, lại làm cho chính mình tăng thêm vài phần cảm giác nhu nhược, rất có tây tử di phong, tướng góc cho ngày thường mị hoặc minh nhu, cảm giác yếu đuối như vậy cũng không phá hư.

Bước đi nhược xuân phong phù liễu, chân đi lay động xiêu vẹo, rất mê người.

Phù Lạc cảm giác tối nay ánh mắt Long hiên đế giống như đặc biệt nhu hòa, nhu hòa đến độ có thể nhỏ lệ vậy. Dự Vương phi sớm ra cung, cư nhiên không nghĩ tới lưu đến hôm nay, đến bây giờ quân vương còn không có tỉnh đâu, Phù Lạc thấy trừ bỏ lúc ở trước mặt Dự Vương phi Long hiên đế sẽ không nhu hòa như thế, ở 1 địa phương khác cũng có thể như vậy, thật không thể ngờ.

Hắn mặc dù không nói câu nào, lại ân cần tiếp đồ ăn cho Phù Lạc, vài thứ Phù Lạc muốn ăn mà không với tới, hắn còn chuyên môn tiếp vào trong chén Phù Lạc giáp.

Phù Lạc trong lòng lại âm thầm nói thầm "Giả mù sa mưa."

Sau khi ăn xong, hắn theo đến sau lưng Phù Lạc mà ôm chặt lấy, một bàn tay nắm hai tay của nàng hãm vào trong ngực, tay kia thì cầm trắc trở xem. Phù Lạc bất an vặn vẹo, chỉ cảm thấy hắn trước kia lạnh lùng làm cho trái tim người ta băng giá, cũng không ngốc nghếch nghĩ là mình đã ở trong lòng hắn một khắc nào, chính là tay hắn, thật sự rất ấm áp.

"Đừng nhúc nhích." Long hiên đế trầm thấp nói.

Phù Lạc đại khái cũng cảm giác được hắn, đỏ mặt không dám động, cũng không biết vì sao, đặc biệt không muốn cùng hắn thân cận, không muốn cùng hắn làm tình làm chuyện, đã từng nghĩ không muốn gặp lại người này.

Ban đêm, Phù Lạc chợp mắt, thật lâu sau, Long hiên đế đột nhiên từ sau lưng đem nàng quay lại, mặt đối mặt.

"Ngươi mất hứng?" Long hiên đế ngữ khí có một tia oán giận.

Phù Lạc không nói.

"Nói cho trẫm, vì sao mất hứng.”

Phù Lạc không nói, hai người ánh mắt giằng co, cuối cùng Phù Lạc nhận thua bại trận, ánh mắt Long hiên đế khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo cũng không phải là do một hai ngày mà luyện được.

"Nô tì đương nhiên mất hứng, người ta rơi xuống nước, Hoàng Thượng cũng chưa có đến thăm qua nô tì."

"Ngươi thực chờ đợi trẫm thăm ngươi sao?" Long hiên đế ánh mắt lóe ra diệu nhân sáng rọi.

"Không có tới vấn an nô tì còn chưa tính, nhưng là nô tì mạo hiểm sinh mệnh cứu Dự Vương phi thoát nguy hiểm a, Hoàng Thượng một chút ban thưởng đều không có?" Phù Lạc nhu mị lâu dài nói, trên mặt lộ vẻ làm nũng.

"Là vì chuyện này?" Long hiên đế sắc mặt bỗng nhiên đen tối không rõ, đáng tiếc hắn thân ở chỗ tối không rõ mặt, Phù Lạc liền không nhìn được sắc mặt hắn.

" Vật trong cung này, ngươi xem muốn lấy gì thì lấy." Hắn lạnh lùng nói.

Phù Lạc ra vẻ hưng phấn nhìn quanh một vòng, lộ vẻ chút bình bình quán quán, Hoàng Thượng ban cho lại không thể đổi tiền.

"Hoàng Thượng không bằng ban thưởng nô tì một ít kim ngân tử đi." Phù Lạc ánh mắt bởi vì nghĩ đến vàng mà phát sang còn rực rỡ hơn vàng a.

"Ngươi muốn kim ngân tử làm cái gì?" Long hiên đế có vẻ tò mò một nữ nhân trong cung lại không cần mua này nọ đòi tiền làm cái gì? Hắn làm sao mà biết nô tài đều là vất vả vì lợi thế chủ tử, không có tiền, nữ nhân trong cung cũng không làm tốt được việc gì a.

"Ân, nô tì có thể lấy để thưởng hạ nhân a." Phù Lạc nghĩ nghĩ nói, không nghĩ là sẽ nói cho hắn biết là vì sau này ra cung mà chuẩn bị đâu a.

"Nhưng thật ra ngươi so với trẫm còn chu đáo hơn a, kim ngân tử để thưởng hạ nhân? Sáng mai để Vạn Toàn mang cho ngươi 1 túi kim qua tử đi."

Kim qua tử? Giống như giá trị bé hơn rất nhiều a, đừng tưởng là 1 túi là tiền a, bất quá là cung nhân thường dùng túi hương nho nhỏ bên mình, bất quá cũng coi như có chút ít còn hơn không a.

Xem phân thượn trước, Phù Lạc lại tha thứ Long hiên đế rất nhiều.

Cuối cùng trong lúc miên man suy nghĩ mà ngủ thiếp đi, khi tỉnh lại Long hiên đế đã sớm vào triều, mỗi lần hắn dậy luôn khinh thủ khinh cước, chưa từng làm Phù Lạc tỉnh giấc lần nào.

Khi chải đầu phát hiện trên cổ chính mình cư nhiên có hôn ngân hồng nhạt, một trận đỏ mặt, mà chính mình cư nhiên không biết hắn làm khi nào.

Trở lại Thụy thực cung không lâu, Vạn Toàn liền đưa kim qua tử đến, không thể tưởng được Long hiên đế trăm việc còn nhớ đến chuyện này, mang theo còn có dược liệu quý báu, làm cho Phù Lạc hảo hảo bảo trọng thân mình.

Tiếp theo hạ nhân của Dự vương phủ cũng đưa tới tạ lễ chủ tử, đối Phù Lạc mà nói đều là mấy thứ trông thì tốt nhưng chẳng dùng vào được việc gì hết, còn không tốt bằng kim qua tử.

Nhìn chủ điện rỗng tuếch, Phù Lạc một trận lòng chua xót. Nữ tử thanh nhã tú lệ như vậy, nghĩ đến nữ tử cùng thế vô tranh, cuối cùng vẫn là bị hậu cung này hại, cư nhiên làm ra cái chuyện giết người.

Phù Lạc sợ hãi nếu còn ở trong cung, chính mình cũng sẽ có một ngày bịbiến thành 1 nữ tử như vậy.

Rất nhanh, rất nhanh phải ra được ngoài.

Phù Lạc đối chính mình làm cái thủ thế cố lên.

Thời điểm mùa xuân sắp đến, trong cung truyền đến tin Hoàng Thượng muốn cải trang đi tuần. Phù Lạc cao hứng bính lên, cuối cùng cũng đến cái ngày này. Theo lệ sau khi Long hiên đế đăng cơ, cách mỗi một năm hắn sẽ cải trang đi tuần một lần, đây vẫn là cơ hội của Phù Lạc chờ đợi suốt 1 năm qua.

Tháng này thị tẩm cũng không thể qua loa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.