Mười Dặm Gió Xuân Không Bằng Em

Chương 32: Quán bar Baby Face




Sau tiệc tối, tất cả mọi người đều muốn theo Hoàng Thượng đi xem biểu diễn pháo hoa.

Hoàng Thượng tối nay nét mặt biểu tình phi thường nhu hòa, mọi người đều có thể cảm nhận thấy tâm tình của hắn phi thường tốt, chuyện này có vẻ không giống như mọi khi cho lắm, thường thì hắn không bao giờ biểu hiện cho mọi người thấy tâm tình tốt của hắn bao giờ cả.

Vì thế từ thái giám cho đến cung nữ từ to đến nhỏ trong cung đều thật sự cảm tạ Dự Vương phi đã đến, nhìn ánh mắt của nàng, niềm tôn kính dào dạt như nước sông Hoàng Hà a.

Phù Lạc đi ra thì thấy có vài cung nữ đang vây quanh Làm Ảnh ríu ra ríu rít nói chuyện.

"Ta nói ai như vậy thật là có phúc khí a, mặt bị thương trông kì quái như vậy mà còn được làm tì nữ, nguyên lai cũng là chỉ có Phù lúa nữ a." Đối với ba chữ Phù lúa nữ thì kéo dài ra rồi còn bày bộ dáng chướng mắt.

"Làm kẻ bên người của 1 cái lúa nữ thì có cái gì tốt a, vẫn là Hiền phi nương nương biết dạy dỗ người a, nhìn Lan Huệ tỷ tỷ dáng vẻ thủy linh a, không chừng có 1 ngày nào đó liền bay lên làm phượng hoàng a." Người vừa nói châm chọc Phù Lạc đúng là cung nữ bên người Lan hiền phi Huệ Lan

Một cung nữ khác lại quá đáng nâng cằm Làm Ảnh lên, chậc chậc nói: "Thật là 1 kẻ quái dị a, còn không sợ xuất hiện làm kinh hách Hoàng Thượng a, tội mất đầu như chơi a."

Phù Lạc đi ra phía trước, đánh rớt bàn tay kia "Làm Ảnh của chúng ta tuy là bị thương ở mặt nhưng so với tất cả chúng ta đều đẹp hơn thảy”

Nói rồi liền kéo Làm Ảnh đi ngay, cũng không theo đoàn người đi xem pháo hoa, mà quay người vào Lê nguyên điện.

"Làm Ảnh, mau mau, đem túi đến đây đã, thừa dịp tiểu thái giám đi ra ngoài xem náo nhiệt, chúng ta mau vào lấy chút đồ a."

Hai người động tác thuần thục ở trong bóng tối vét sạch 1 bàn đầy thức ăn gần cửa.

"Làm Ảnh, ngày mai chúng ta sẽ không phải sầu muộn vì không có ăn rồi." Phù Lạc cao hứng mắt cười như trăng rằm, thời điểm nghèo khó được thỏa mãn phá lệ đến thật dễ dàng.

Làm Ảnh cũng cao hứng đi theo, cuối cùng tiểu chủ cũng có thể có vài ngày không phải ăn cơm trắng rồi.

Hai người vừa mới xuất môn, liền nhìn thấy trên trời lóe sáng chói mắt với pháo hoa mĩ mãn, Làm Ảnh từ trước tới nay cũng chưa từng xem qua, vẻ mặt đầy si mê.

Phù Lạc đành phải nói: "Làm Ảnh, ngươi đi tìm một chỗ đứng mà xem pháo hoa đi, ta đi về trước." Mang 1 túi đầy thức ăn đi xem xiếc cũng chẳng phải hành động sáng suốt gì cả.

Làm Ảnh cứ thoái thác mãi, nhưng là cũng không cự tuyệt được Phù Lạc mà đi xem pháo hoa hấp dẫn.

Phù Lạc đôi khi một mình lén lút đi tới hòn núi giả, tùy tay ném một vật gì đó vào trong nước, chỗ đó thành ra bất tri bất giác trở thành nơi tập trung đồ ăn trộm của nàng. Không phải không biết thật sự nguy hiểm, nhưng không thể làm thế nào để kiềm chế thói quen ăn trộm này.

Khi trở lại Hoán thanh viện hoàn toàn yên lặng, Phù Lạc đau hết cả bả vai cùng lưng vì túi nặng, đem hết thảy những chiến lợi phẩm ra, rồi lại mang theo túi này túi nọ hướng "Dưỡng đức cung" mà đi đến.

Thủ vệ thái giám sớm chẳng biết đi đâu, phỏng chừng cũng là xem pháo hoa a, dù sao trong lãnh cung cũng chẳng có mấy người, điên điên, tử tử.

Phù Lạc cố sức đẩy đại môn.

Lúc đi vào nơi Uyển phi ở nước mắt đã ướt đẫm mờ cả 2 mắt..

Uyển phi vô lực tựa vào bên giường, Tiểu Tư Du bưng bát cơm sứt mẻ bộ dáng có vẻ thơm ngon lắm. Trong cái bát đen sì sì ấy chứa vài giọt nước sôi gì đó, Phù Lạc biết rõ, và cũng từng nếm qua. Khi tiểu thái giám đưa cơm có việc, luôn dùng nước gạo thay đến và chuyện hắn bận rộn cũng nhiều như thường tình.

"Di, mau lại đây, xem ngươi này còn không được nổi 1 miếng thịt a."

Phù Lạc chạy qua gắt gao ôm lấy Tiểu tư du, "Tư Du, Tư Du, đứa nhỏ đáng thương của ta."

"Di, đừng khóc mà, Tư Du ăn rất ngoan mà." Tư Du ngốc nghếch lấy tay lau nước mắt cho Phù Lạc.

Nhìn đứa bé vốn nên được lớn lên mạnh khỏe thành kim chi ngọc diệp vậy mà nay lại phải ở đây ăn nước gạo. Phù Lạc không phải không nghĩ tới muốn nói cho Hoàng Thượng biết, hắn còn có 1 đứa con ở trong lãnh cung, nhưng lại nghĩ nếu Hoàng thượng muốn mang đứa nhỏ đi, vậy Uyển phi nhất định đau khổ mà không sống nổi bao lâu.

Ở trong lãnh cung, sợ đói, sợ lạnh nên Phù Lạc đã sớm hạ quyết tâm phải thoát khỏi những ngày như vậy. Nhớ tới chính mình ở hiện đại kiêng ăn, cha mẹ luôn trìu mến nói là bản thân chưa từng đói bụng, khi đói thì cái gì cũng có thể nuốt trôi, thật hy vọng ngươi cũng trải qua những ngày đói bụng, không thể tưởng tượng được lời ấy đã thành thật. Phù Lạc trong long đầy chua xót, hoàn hảo thay cha mẹ không biết cuộc sống hiện tại của chính mình.

"Lúa nữ tiểu chủ, ngươi nay thân phận bất đồng, như thế nào lại có thể đến địa phương xui xẻo này." Uyển phi vội vàng thầm oán.

"Nói bậy. Nếu ngày đó không phải tỷ tỷ giúp đỡ, muội muội như thế nào có thể sống đến bây giờ. Muội muội trong lòng vĩnh viễn không quên được đại ân đại đức của tỷ tỷ. Nếu không phải người vì giúp đỡ ta, như thế nào phải chịu đói." bộ dáng Uyển phi hôm nay, vừa thấy chính là chưa ăn cơm.

"Nương, ngươi đói sao? Ngươi chưa ăn cơm sao? Ngươi không phải nói ngươi ăn cơm xong rồi sao?" Tiểu Tư Du khó hiểu nhìn Uyển phi.

"Nương mau nếm qua a, sao người chỉ nhìn Tư Du ăn chứ."

Phù Lạc cướp lấy bát của Tư Du, "Hôm nay chúng ta không ăn cái này, xem ta mang theo cái gì cho Tiểu Tư Du này."

Phù Lạc bỏ ra bao nhiêu là thịt cùng điểm tâm ở dạ yến.

"Oa, trông thật là ngon a, nương?" Tư Du có vẻ hiểu biết nhìn Uyển phi.

"Cám ơn ngươi." Uyển phi cũng không từ chối. Đứng dậy đem này nọ thu lại, rồi lại phân ra một ít để Tư Du cùng chính nàng ăn.

Tư Du thỏa mãn liếm liếm ngón tay mình nói "Nương, Tư Du còn muốn ăn một khối lục sắc kia nữa a."

"Tư Du ngoan, ngày mai lại ăn có được hay không." Uyển phi trìu mến nhìn Tư Du.

Phù Lạc nhẹ nhàng đứng dậy, "Tỷ tỷ, cũng không còn sớm, ta về trước a."

"Ân."

Phù Lạc xoay người lại nhân từ xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của Tư Du, nhẹ giọng nói "Tư Du ngoan, chiếu cố mẫu thân thật tốt, dì ở tại Hoán thanh viện, nếu về sau có chuyện gì liền trốn ra tìm đến với dì được không?"

"Tư Du nhớ kỹ."

Hai người bí mật ngoắc ngoắc tay hứa.

Trở lại Hoán thanh viện, tiểu nha đầu Làm Ảnh cư nhiên còn chưa có trở về, không khỏi cảm thán choai choai đứa nhỏ này chính là thích náo nhiệt a.

Phù Lạc tĩnh tọa ở bên thềm trong sân, ngẩng đầu nhìn lên trăng sáng vành vạch.

Bỗng quỳ xuống đất chắp tay nói: "Minh Nguyệt tiên tử, tín nữ Phù Lạc khẩn cầu tiên tử chỉ dẫn cho tín nữ quay trở về hiện đại a ~~"

(hì hì, từ không trung truyền đến tiếng cười khủng bố của tác giả lời tác giả ; bó cánh với cái chị Minh Nguyệt Đang này  lời RubyJ )

Phù Lạc vốn không tin vào thần linh, chỉ nghĩ là muốn chính mình nếu có ăn có mặc, có chút này nọ như vậy vẫn thà rằng mê tín chút, không thể tin chuyện này không tốt.

Đúng lúc này, Làm Ảnh theo cửa phụ hưng phấn chạy vào, cái biểu tình bát quái kia đúng là gần mức khoa trương nha.

"Tiểu chủ, Yến thục nghi đêm nay đẻ non."

"Vì sao?"

"Khi mọi người đang xem pháo hoa, không biết là ai đẩy Yến thục nghi một phen, nàng liền lăn xuống cầu thang, kết quả Thái y đến chẩn đoán, đã nói rằng nàng đẻ non. Yến thục nghi bản thân cũng không biết chính mình có thai, khóc ầm lên. Hoàng Thượng giận dữ, trách cứ Hiền phi nương nương. Sau còn nói là vì ngăn chặn chuyên tranh giành mà hại mạng người, cho nên lệnh Hiền phi sau này chưởng quản phi tần trong cung thay phiên thị tẩm, để giữu công bằng."

Phù Lạc nghe được thật sửng sốt, xem ra đêm nay bỏ lỡ rất nhiều trò hay a.

"Vậy đã tra ra ai đẩy ngã Yến thục nghi chưa?"

"Không có, tiểu chủ cảm thấy sẽ là ai a, Tĩnh phi? Nhưng là Tĩnh phi nương nương thoạt nhìn liền như tiên tử bình thường, làm sao lại làm loại chuyên đáng sợ như này a, theo Làm Anh nói, nhất định là Lệ Tiệp dư."

Phù Lạc nhéo nhéo mặt Làm Ảnh, "Như ta nói, Hoàng Thượng hẳn là nên cho Làm Ảnh của chúng ta đi làm hình bộ thượng thư mới đúng, nhanh như vậy đã phá được trọng án a."

"Tiểu chủ." Làm Ảnh không chịu được trận cù ngứa ngáy của Phù Lạc nghĩ ngoáy.

Hi hi ha ha một trận, liền ngủ, một đêm không nói gì.

Mấy ngày sau Yến thục nghi lệnh cho tất cả các tần phi cấp bậc thấp hơn của nàng, mang theo cung nữ từng đi cùng trong dạ yến đêm Trung thu đó trình diện ở Phúc du cung của nàng.

Yến thục nghi khí huyết không đủ, sắc mặt tái nhợt, nằm ở ghế dài trong hành lang, cung nữ một bên thị hầu thật cẩn thận, đoạn trà đưa nước khiến Phù Lạc nhìn mà bốc hỏa.

Mới đẻ non mấy ngày a, liền ép buộc như vậy, cũng không sợ bị bệnh a.

Giống như Phù Lạc các phi tần cấp bậc thấp quì gối dưới trời nắng hồi lâu, 1 giọt nước cũng không có. Ai nói ngày mùa thu, mặt trời không hề dữ dằn, nhưng lại làm cho những phi tần sống an nhàn sung sướng cứ đứng dưới trời nắng như vậy, cũng thật là tra tấn người a.

Phù Lạc thân mình từ sau khi ra khỏi lãnh cung, tật xấu hay choáng váng lại tái phát, thêm vào đó lâu ngay không ăn đủ chất, kèm theo tâm tình hậm hực thân thể có thể tốt mới là lạ. Rất nhanh liền không chịu được nắng to, hôn mê bất tỉnh, Làm Ảnh ở một bên gấp đến độ không có cách nào, cũng không dám động.

Yến thục nghi thấy Phù Lạc hôn mê cũng không có bảo người đi cứu nàng, cứ để nàng nằm như vậy dưới trời nắng.

Phù Lạc tận đáy long u ám, thật là hay yến thục nghi, tâm tính cũng quá ngoan cố đi, mọi người hôn mê còn không cho người cứu, xem ra giả bộ bất tỉnh thật đúng là cái quyết định sai lầm, không, kỳ thật nằm quả thật so với đứng còn tốt hơn, Phù Lạc tự an ủi chính mình.

"Hôm nay, không cùng bản cung tìm ra kẻ nào đã đẩy bản cung, ai cũng không được nhúc nhích." Dứt lời còn chỉ Phù Lạc đã ngất, ý bảo cho dù té xỉu cũng không có tác dụng.

Nhiều người cũng lục tục ngất đi, nhưng không ai mở miệng nói chuyện. Phù Lạc không biết là ngày đó trong những người ở đây thực là không có phát hiện ai làm, hay là không dám nói.

Nghe thấy chuyện Lan hiền phi chạy đến.

"Muội muội tội gì tra tấn chính thân mình như vậy, loại người đê tiện như vậy, muội muội không đáng phải ép buộc như vậy, cứ để cho nội thị giam lại tra xét là được rồi."

"Lan tỷ tỷ, muội muội chính là nuốt không trôi cái cảm giác này, bản cung cũng không tin ngày đó không có người thấy. Tra, để bản cung tiếp tục tra, để xem các ngươi có thể kiên trì đến khi nào." Yến thục nghi có chút như bị bệnh tâm thần.

Lan hiền phi khổ sở khuyên giải, bồi tọa ở một bên.

Không lâu sau, thái giám báo Hoàng Thượng cùng Tĩnh phi nương nương đến.

Long hiên đế tiến vào liền nhìn thấy hết thảy phi tần đang choáng váng, ngã đổ xuống, thật là khó coi.

"Thế này còn thể thống gì nữa, Yến thục nghi ngươi làm cái gì vậy?" Long hiên đế khẩu khí dị thường lạnh lẽo.

"Hoàng Thượng, Hoàng Thượng, con của nô tì bị chết thật oan ức thế nào, đám tiện tì này có chút vậy đâu bằng với chết đi." Yến thục nghi nghiến răng nghiến lợi nói.

Long hiên đế không nói gì, mặt càng thêm âm trầm nhìn chằm chằm Yến thục nghi. Cái loại cảm giác cuồng phong tiêu cuốn này làm cho chung quanh không khí giống như đang rối loạn phương hướng.

"Hoàng Thượng, Vân tưởng chính là mất con mà đau lòng, nhất thời tình thế cấp bách mới ~~" Lan hiền phi ở một bên khuyên nhủ.

Yến thục nghi thì sợ tới mức hoa dung thất sắc, nước mắt lưng tròng không dám nói nữa.

"Người đâu, đưa các vị chủ tử hồi cung. Yến thục nghi, thục đức bại hoại, biếm làm Yến tần." (Tác giả: lại là thục đức bại hoại, thực không sáng ý; Long hiên đế: còn không phải ngươi là vô lương tác giả không sáng ý sao; Tác giả: thời điểm Hoàng đế biếm phi tử thì còn biết dùng từ gì nữa nha? Thỉnh giáo mọi người a)

Vừa dứt lời, đang chuẩn bị dẹp đường hồi phủ, lại nghe một thanh âm ôn nhu sợ hãi vang lên: "Hoàng Thượng, nô tỳ nhìn thấy người đẩy Yến tần nương nương."

Long hiên đế bỗng nhiên xoay người: "Vì sao không nói sớm?"

Thị nữ kia khiếp đảm liếc nhìn Lan hiền phi 1 cái, "Nô tỳ không dám nói."

"Nói." Long hiên đế lười biếng liếc nhìn cành lá xanh.

"Nô tỳ ngày ấy nhìn thấy Lan Tâm đẩy Yến tần nương nương ạ." Dứt lời, cả người như lá rụng phiêu linh.

"Lan Tâm?" Long hiên đế tỏ ý không biết người này.

"Hồi Hoàng Thượng, Lan Tâm đúng là thị nữ bên người Hiền phi tỷ tỷ." Tĩnh phi ở một bên nói.

Phù Lạc gặp chuyện này khẳng định thêm 1 chút cũng không xong rồi, trong lòng rên thầm 1 trận, các ngươi có chuyện gì thì cứ chậm rãi mà tán gẫu, còn ta thì thì mau cho về a, nắng lớn như vậy, thành quả hồi phục mỹ dung bao lâu của ta thật khó giữ nổi a.

Không biết có phải là thần linh hiển linh hay không mà Long hiên đế hạ giọng nói:"Còn không mau đưa chủ tử các cung trở về, lệnh cho Thái y đến thăm khám cho các chủ tử”

Các thái giám như trút được gánh nặng vội vàng “tranh cướp” chủ tử, cũng không nguyện ý đứng lại ở nơi nhất định xảy ra động đất lớn này.

Sau khi tất cả đi khỏi, Long hiên đế mới chậm rãi nói: "Tất cả ngươi nói là sự thật?"

"Những lời nô tỳ nói đều là thật."

"Lớn mật, một cung nữ nho nhỏ cư nhiên còn dám vu khống hãm hại phi tử chính nhị phẩm của hậu cung, người đâu, lôi xuống tra khảo cẩn thận."

Long hiên đế một câu định ra liền kết thúc mọi chuyện, Hiền phi nhân lúc mọi người không chú ý, hít một hơi thật sâu, Tĩnh phi trên mặt thoáng có chút thất vọng.

16.3

Thướt tha cung

"Nương nương, tại sao Hoàng Thượng cái gì cũng không hỏi a, có phải biết Hiểu Bình vu oan hãm hại Hiền phi?" thị nữ bên người Tĩnh phi khó hiểu hỏi.

Tĩnh phi khẽ nhíu mày, chợt nói "Đúng rồi. Hiền phi chính là mẫu thân của hoàng tử duy nhất của Hoàng Thượng, làm sao có thể tùy tiện liền phế đi." Lập tức lại sờ sờ bụng chính mình, uống nhiều thuốc bổ như vậy mà hiện tại cũng không thấy tin tức, xem ra chỉ có sinh hoàng tử mới có khả năng lay động được địa vị của Lan hiền phi ở trong cung.

"Bản cung cũng không có tưởng liền dễ dàng như vậy đả khoa lan huyên đình, chẳng qua là làm cho nay yến tần không cần như vậy không biết." Tĩnh phi trong lòng tưởng là, Lan Huyên Đình khi tuổi dã lớn sắc đã suy sẽ không đủ sức làm nỗi sợ hãi cho bản thân, chỉ cần diệt trừ những người thân cận nhất bên người nàng ta, cuối cùng nàng ta còn không phải nằm gọn trong sự điều khiển của mình sao?

Dụ côn điện

"Hoàng Thượng, cung nữ kia là do Lệ tiệp dư sai làm."

"Ân." Ai ra tay cũng không quan trọng."Nàng ta, còn không có lá gan này."

Vạn Toàn có chút kinh ngạc, "Hoàng Thượng biết rõ là Hiền phi nương nương sai khiến người dưới đẩy Yến tần nương nương, vì sao?"

"Nàng là mẫu thân của đứa con duy nhất của trẫm, trẫm còn chưa nghĩ động tới nàng. Về phần Tĩnh phi, nàng còn có điểm gì thú vị, trẫm còn chwua xem chán ~~"

Vạn Toàn thấy hiển nhiên đúng, hậu cung này vô luận tranh đấu như thế nào, cũng đều là do Hoàng thượng thích xem hoặc cần đến, không cần ai là giả hay là là giả vờ thật. Chính là các nàng không có biết rõ mà gây chuyện, để cho Hoàng Thượng thưởng thức, ngẫu nhiên được xem hí kịch, đối Long hiên đế mà nói cũng như thư giãn tính thần cùng thể xác.

"Vậy việc kia?"

"Tùy tiện tìm kẻ nào đó đỉnh đi, ân." Long hiên đế nhất thời trầm tư, "Chọn Lệ tiệp dư đi, trẫm thấy có chút phiền."

Ba ngày sau, Lệ Tiệp dư âm mưu hại hoàng tự mà bị ban thưởng tử, trước khi chết liên tục kêu oan, mà không một lần được trông thấy mặt Long hiên đế.

Tĩnh phi đấu không lại Lan hiền phi, ngược lại mất đồng minh là Lệ Tiệp dư, cũng không tức giận. Dù sao nàng ta cùng đám nữ nhân hàng ngày tranh sủng sớm hay muộn đều phải giải quyết, nay biến đi cũng tốt.

Phù Lạc được Làm Ảnh đưa về Hoán thanh cung nghỉ ngơi một đêm, bỗng nhiên nhớ tới ngày hôm qua có trộm cái trâm cài đầu của 1 phi tần còn để lại, liền sớm rời giường chuẩn bị đem đến nơi để tang vật.

Không ngờ lại phát hiện thái giám dọn “rác thải”(cả nhà tự hiểu cái này nhé,rất bẩn thỉu và theo tác giả là “đê tiện”) trong cung lại ngang qua vậy, bên cạnh là 1 cung nữ búi tóc, nhìn rất quen mắt.

Đi vào lại phát hiện nàng kia rõ ràng chính là Bích Diệp, lại không biết gả cho người ta bao lâu rồi.

"Bích Diệp."

"Công chúa." Nay Bích Diệp không còn là cái cô gái xinh đẹp ngày xưa, ngược lại bộ dạng còn khổ sở đầy tro than. Nàng ta đột nhiên quỳ xuống.

"Bích Diệp, sao ngươi lại như thế nào?" Vốn Phù Lạc muốn hỏi nàng vì sao lại phải làm cái chuyện khổ cực như vậy, cái chủ tử mà người theo hầu đâu, cuối cùng vẫn là nhịn xuống không có hỏi.

Ngược lại Bích Diệp liên tục dập đầu, "Công chúa, Bích Diệp thực xin lỗi ngươi."

Phù Lạc tự nhận không phải loại người lấy ơn báo oán, cũng không trả lời. Hồi lâu mới nói: "Thôi đi."

Xoay người đi, nghe thấy Bích Diệp thấp giọng nói mà vẫn rõ ràng, "Công chúa phải cẩn thận Hiền phi."

Bích Diệp - tiểu phiên ngoại

Nếu không phải công chúa đối hạ nhân chúng ta quá mức khắc nghiệt, ta cũng sẽ không phản bội nàng.

Nếu không phải ta đem long yêu kẻ tên là Võ thị vệ kia, cũng sẽ không tùy ý để Lan hiền phi bài bố, hại đứa nhỏ của công chúa.

Nàng đồng ý với ta sau khi việc thành, sẽ đem ta gả cho người họ Võ.

Làm sao lại biết được, sau khi công chúa bị biếm, Hiền phi trở mặt không tiếp nhận, đem ta đến cho 1 thái giám đổ “rác thải”, sống không bằng chết.

Nhớ tới công chúa từng đối tốt với ta, Bích Diệp sinh không chỗ nào phán, liền muốn được 1 lần gặp lại công chúa, nhắc nhở nàng biết chuyện Hiền phi ác độc, Bích Diệp có chết mà không uổng.

Ngày kế, ở 1 chỗ hẻo lánh trong Viêm hạ hậu cung, phát hiện 1 thị nữ đã chết, bất quá cũng chuyện cũng không có ồn ào lắm, chỉ nghe người ta nói nàng ta giống Bích Diệp bên người Phù phi trước kia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.