Mười Dặm Gió Xuân Không Bằng Em

Chương 13: Một trăm vạn




Tiếu Dương đi vào toilet, đóng cửa lại, nhanh chóng ấn một dãy số, nhỏ giọng nói, “Tô Tuấn. Lưu Sảng ở bệnh viên huyện thứ nhất, có lẽ sắp sinh rồi, nghe giọng điệu Hiểu Nhiên không tốt, cậu nhanh đến đi”.

“Được”. Giọng nói Tô Tuấn tựa hồ run lên.

Đã là mười giờ tối, xe cộ trên đường đi lại cũng không nhiều, Tiếu Dương phóng xe rất nhanh, nhưng Hiểu Nhiên ngồi bên vẫn giục anh, “Anh, nhanh hơn nữa được không?”.

“Hiểu Nhiên, em đừng nóng vội, với tốc độ này chỉ 30 phút nữa là đến được bệnh viện rồi”.

Khương Hiểu Nhiên căn bản không nghe lời anh nói, vẫn tiếp tục thúc giục, “Nhanh lên, nhanh lên”.

Đúng 28 phút sau xe dừng ở cửa lớn bệnh viện, Khương Hiểu Nhiên không đợi anh đến bãi để xe, đã chạy ngay lên phòng nội trú khoa phụ sản ở tầng ba bệnh viện.

Dì đứng ở ngoài phòng cấp cứu, lo lắng chờ đợi.

Thấy Khương Hiểu Nhiên đi tới, vội chạy ra đón, “Con đến là tốt rồi, từ nãy đến giờ dì cứ thấy bất an”.

“Dì, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”.

“Sau bữa cơm tối Lưu Sảng về phòng. Dì thấy trời nóng liền đưa đĩa dưa hấu lên phòng nó. Lúc ấy nó nằm trên giường, nói với dì, nó thấy đau bụng, quần lót lại có dính máu. Dì nghĩ có lẽ đứa bé sắp sinh rồi. Nên đưa nó đến bệnh viện luôn, nhưng ở nhà dì có một mình, chú hôm nay trực đêm, con gái thì đi chơi. Dì đành phải xuống dưới nhà tìm hàng xóm đến giúp, vừa may gặp được Tịch Ích, nếu không có cậu ấy, làm sao dì có khả năng đưa Lưu Sảng đi được”.

Khương Hiểu Nhiên giật mình, “Vậy người đấy đâu?”.

Dì vẫy tay, “Tịch Ích, sao cậu lại trốn ở góc phòng vậy?”.

Khương Hiểu Nhiên lúc này mới chú ý đến anh chàng thì ra đang đứng đối diện dì ở xa, vừa rồi cô đến vội vàng nên không để ý đến anh ta.

“Hiểu Nhiên, chào chị”. Tịch Ích đi tới, mỉm cười chào hỏi.

Xưng hô thật thân thiết, một chút đã đến gần cô.

“Tịch Ích, may mắn có cậu kịp đưa Lưu Sảng đến bệnh viện. Tôi thật lòng cảm ơn cậu”. Ngữ khí Khương Hiểu Nhiên thành khẩn.

“Hiểu Nhiên, những gì tôi nên làm không cần đến hai chữ cảm ơn. Nếu cô giúp Lưu Sảng cái gì, cô có hy vọng người khác nói cảm ơn với mình không?”. Ánh mắt Tịch Ích trong suốt.

“Tôi hiểu”.

Trong lúc lo lắng và chờ đợi, Tiếu Dương cũng chạy đến.

“Sao đỗ xe lâu vậy?”.

“À, đang đợi người”.

Đợi người? Khương Hiểu Nhiên nhìn về phía sau anh, Tô Tuấn cũng đang đi tới, bên cạnh còn có một người phụ nữ trung niên tuổi chừng 50.

Anh đi đến trước mặt vô cùng lo lắng hỏi, “Sảng Sảng ở trong sao rồi?”.

Hai tay Khương Hiểu Nhiên nhất quán, “Bác sĩ còn chưa ra, tôi cũng không biết thế nào”.

Nhưng vào lúc này cửa phòng cấp cứu bị đẩy ra, một cô y tá chạy ra ngoài.

Tôi Tuấn đi đến trước mặt giữ chặt tay cô y tá lại, “Bệnh nhân sao rồi?”.

Y tá gạt tay anh ra, “Đừng kéo tôi, tôi phải lấy thêm túi máu, bệnh nhân sinh bị chảy nhiều máu. Đừng làm mất thời gian nếu không sẽ xảy ra chuyện lớn”.

Người phụ nữ trung niên kia đi đến bên cạnh y tá nói, “Chào cô, tôi là Vương Tân khoa phụ sản bệnh viên tỉnh, tôi được mời đến để hỗ trợ cấp cứu cho bệnh nhân, tôi sẽ đi cùng cô”.

Y tá thoáng chốc hóa thạch, “Cô chính là chủ nhiệm Vương Tân?”.

Chờ đến khi hai người đó đã đi xa, Tô Tuấn vẫn còn hồn bay phách lạc đứng đó.

Cứ đứng ngây ngốc như vậy không phản ứng gì, cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Tay dì ôm mặt, “Rốt cuộc đã làm nên tội lỗi gì đây, sao lại để con bé phải khổ sở như vậy, sao lại bị chảy nhiều máu chứ, ôi Sảng Sảng đáng thương của dì”.

Tịch Ích đứng bên cạnh đỡ vai bà, “Dì à, đừng lo lắng, Sảng Sảng nhất định sẽ qua khỏi”.

Rõ ràng giờ là tháng bảy, nhiệt độ rất cao nhưng Khương Hiểu Nhiên lại cảm thấy lạnh cả người, hai tay cô ôm quanh người, dường như muốn làm ấm áp nội tâm mình.

Không bao lâu sau y tá mang theo hai túi máu rồi cùng chủ nhiệm Vương Tân vào phòng cấp cứu.

“Tô Tuấn, cậu phải bình tĩnh, Lưu Sảng và đứa bé nhất định không có việc gì đâu”. Tiếu Dương đi đến cạnh Tô Tuấn.

Hai mắt Tô Tuấn đỏ lên, “Đứa bé gì chứ, tớ không cần, tớ chỉ cần Lưu Sảng mạnh khỏe qua khỏi, Tô Tuấn tớ sẽ tình nguyện cả đời không có con”.

Tiếu Dương rút ra một điếu thuốc, đưa cho anh, “Giảm đi áp lực, có lẽ làm điếu thuốc giúp cậu bớt căng thẳng hơn, mẹ con Lưu Sảng sẽ bình an đi ra thôi”.

Điếu thuốc còn chưa châm lửa, cửa phòng cấp cứu đã bị đẩy ra lần nữa.

Y tá nói to, “Trong số các vị có ai có nhóm máu AB không, lượng máu dự trữ trong bệnh viện không đủ dùng”.

“Có tôi”. Tịch Ích trả lời to.

“Theo tôi vào đây”.

Lúc này Tô Tuấn mới chú ý đến cậu ta, trong lòng cảm thấy có gì đó không thích hợp.

Lo lắng chờ đợi bên ngoài, cửa phòng sinh vẫn sáng đèn đỏ.

Khương Hiểu Nhiên an ủi dì, “Lưu Sảng vẫn luôn có sức khỏe tốt, khi còn học đại học, phòng kí túc chúng cháu có bốn người đều bị cảm, mỗi mình cô ấy khỏi nhanh nhất. Cô ấy nhất định qua khỏi, giống như trước vậy”.

“Cũng may có bạn bè như cháu thật tốt. Đưa con bé đến bệnh viện, dì hỏi nó có phải gọi điện báo cho ba mẹ và chồng hay không, nhưng nó nói chỉ cần cháu đến là được”.

Trong lòng Khương Hiểu Nhiên cảm thấy chua xót, nói không nên lời.

Tô Tuấn nở nụ cười cay đắng, thì ra cô ghét anh đến mức không muốn gặp như vậy. Anh phải làm gì cô mới tha thứ cho anh đây? Ngón tay vẫn còn kẹp điếu thuốc, quên không hút, cho đến khi tàn thuốc gạt xuống tay anh, rồi lặng lẽ rơi xuống sàn lạnh lẽo.

Lúc này anh mới phát hiện điếu thuốc chỉ còn một mẩu.

“Tô Tuấn, bây giờ không phải là lúc cậu đau lòng đâu. Chờ đúng thời điểm, tớ sẽ không ngăn cậu, nhưng bây giờ phiền cậu lên tinh thần hộ tớ với. Khi Lưu Sảng tỉnh lại, nhất định không muốn nhìn thấy bộ dạng suy sụp của cậu lúc này đâu”.

“Ca, tớ cũng muốn bình tĩnh, nhưng lòng tớ rất đau, cơ thể lại run rẩy sợ hãi, tớ không thể không chế được”.

“Tô Tuấn”. Tiếu Dương vỗ sau lưng anh, nhỏ giọng nói, “Bây giờ cậu mà không đứng vững, chính là tạo cơ hội cho kẻ địch đấy”.

Tô Tuấn ngẩng đầu, dường như đã nhận ra tình thế lúc này, trong lòng bắt đầu dâng lên ý chí chiến đấu.

Không biết sau bao lâu, cửa phòng cấp cứu mở ra, y tá đẩy giường bệnh ra ngoài.

Một vị bác sĩ nữ cùng với chủ nhiệm Vương Tân cũng đi ra.

“Bác sĩ, vợ tôi sao rồi?”.

Bác sĩ nữ nhìn đánh giá Tô Tuấn, “May mắn có chủ nhiệm Vương đến kịp, mẹ và đứa bé đều bình an. Nhưng sản phụ chảy nhiều máu, cơ thể rất suy yếu, sau này có khả năng sẽ để lại chút di chứng”.

“Di chứng?”. Tô Tuấn thì thào tự nói.

“Đương nhiên nếu điều trị tốt cũng có thể giảm bớt tỷ lệ phát sinh di chứng, trong khoảng thời gian này gia đình anh phải phối hợp thật tốt với bệnh viện chúng tôi”.

Lưu Sảng trở lại phòng bệnh, lúc lâu mới mở hai mắt, thấy giường bệnh đầy người đứng xung quanh.

“Không phải chỉ sinh con thôi sao, sao mọi người cứ như xếp hàng ra chiến trường vậy”. Cô nhếch khóe miệng,

Khương Hiểu Nhiên thở phào nhẹ nhõm, “Tốt rồi, không có việc gì mọi người đều yên tâm”.

Khi ánh mắt đảo sang Tô Tuấn, cô nhắm mắt lại, dường như rất mệt mỏi không muốn nhìn.

Tay Tô Tuấn nắm thành nắm đấm, móng tay hằn sâu vào lòng bàn tay.

Tiếu Dương kéo anh ra khỏi phòng bệnh, “Tô Tuấn, Lưu Sảng vừa sinh con xong, tính tình nhất định nóng nảy. Mà tính thiếu gia cũng cậu cũng nên sửa đi”.

Đợi Tô Tuấn ra khỏi phòng bệnh, Lưu Sảng mới mở mắt, “Đứa bé đâu?”.

“Y tá ôm đi rồi. Đợi sau ba ngày mới để cho mẹ và con ngủ với nhau”. Dì vội tiếp lời.

Trong mắt Lưu Sảng hiện lên vẻ thất vọng,

“Có thể là vì muốn để sản phụ hồi phục nhanh, như vậy cũng tốt”. Khương Hiểu Nhiên trấn an cô.

“Hiểu Nhiên, cậu cũng về đi, ở đây có dì chăm sóc tớ là được rồi”.

Khương Hiểu Nhiên giúp cô gạt đám tóc mái vương lộn xộn trên trán, “Sảng, tớ đã đến đây rồi. Không thể vừa nhìn thấy mặt đã muốn đuổi tớ đi như thế. Cậu muốn ngủ cứ ngủ đi, không cần kiểm soát tớ”.

“Chẳng ngủ được. Cả người dính đầy mồ hôi. Trong lúc sinh con mỗi một phút trôi qua người mệt ngoài muốn ngủ một giấc, cuối cùng hoàn thành nhiệm vụ, về giường bệnh rồi lại không ngủ được”. Có lẽ còn rất yếu, lời nói của cô đứt đoạn, khó khăn.

Khương Hiểu Nhiên rót cho cô cốc nước ấm, rót thêm chút nước lạnh, đưa cho cô, “Uống nước đi, đỡ cho miệng khô”.

“Cũng may là để sinh tự nhiên, nếu mổ đẻ lại phải chịu một con dao”. Dì đứng bên cạnh hai tay chắp vào nhau, “Cảm ơn ông trời đã phù hộ”.

Uống hết nước, Lưu Sảng dần nhắm hai mắt, thực sự chìm vào giấc ngủ.

Khương Hiểu Nhiên ngồi ở mép giường nhìn cô, trong lòng vừa mừng vừa lo.

“Đứa trẻ Tịch Ích này, cho máu xong người cũng chẳng thấy tăm hơi đâu”.

Lúc này Khương Hiểu Nhiên mới nghĩ đến còn có anh chàng tên Tịch Ích kia, trong lòng có điều đoán mông lung dần dần rõ ràng.

“Dì à, Tịch Ích đang làm gì?”.

“Hình như làm cái gì đại loại như nhân viên kỹ thuật web ấy, làm chủ, giám đốc hay gì đó đấy, dì cũng không rõ chuyện này lắm. Đứa trẻ này, từ nhỏ đến lớn rất thông minh, đỗ được vào đại học Thanh Hoa đó, nó là niềm tự hào của cả khu tập thể”.

“Cậu ấy cũng mới hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi, vậy mà vẫn chưa có bạn gái sao?”.

“Trước kia thì không biết nhưng bây giờ thì không có. Có khoảng thời gian bà nội nó cứ nhờ cậy chúng tôi tìm đối tượng cho”.

“Mẹ cậu ấy không quan tâm gì sao?”.

“Mẹ nó đã mất sớm, trong nhà chỉ còn bà nội và ba thôi”.

Khương Hiểu Nhiên không hỏi thêm nữa, hỏi thêm sợ dì nghi ngờ.

Tô Tuấn đứng ở cửa, nghe hai người họ một hỏi một đáp, ánh mắt thu hẹp lại thành một đường thẳng.

Cuối cùng Khương Hiểu Nhiên vẫn bị dì đuổi ra phòng bệnh, nghĩ đến đây cũng không giúp được gì thêm nên cô ngồi xe Tiếu Dương về nhà.

Trên đường trở về, lúc lặng lẽ ngồi ở trên xe, cô mới cảm thấy sợ hãi.

Chảy nhiều máu, năm ngoái có nhân viên bán hàng ở siêu thị bởi vì sinh con chảy nhiều máu, không cứu kịp thời nên đã mất cả mẹ lẫn con.

May mắn, Tô Tuấn mời đến bác sĩ có kinh nghiệm lâm sàng tốt, bằng không kết quả thế nào cô cũng không dám tưởng tượng.

Đang lúc suy nghĩ phập phồng, điện thoại di động chợt vang lên.

“Mẹ có chuyện gì, con lập tức về nhà đây”.

“Ừ, về nhà nói sau”.

Ngắt điện thoại, Khương Hiểu Nhiên cảm thấy có gì đó không đúng, trước khi ra khỏi nhà cô đã gọi cho mẹ, dặn là cô đến thăm Lưu Sảng tầm đêm khuya mới về được.

Bây giờ đã là ba giờ sáng, bà lẽ ra phải ngủ mới đúng, sao lại gọi điện cho cô?

Tiếu Dương thấy cô ngắt điện thoại xong thần sắc bất an, vội nhấn ga tăng tốc độ, không bao lâu sau đã đến nhà.

Đi vào phòng khách, đèn điện bật sáng trưng, bà Khương và dì đều ngồi trên ghế sofa.

“Mẹ, sao vậy, có việc gì gấp ạ?”.

“Nhà bên kia ba con vừa gọi điện thoại đến, nói là ba con …, ông ấy đi rồi”. Ngữ khí mẹ trầm thấp.

Khương Hiểu Nhiêm cả người mềm nhũn, Tiếu Dương đứng ở sau đỡ lấy thắt lưng cô, cô dựa vào người anh, vẫn còn đang cố tiêu hóa những lời mẹ vừa nói, ba đã đi rồi.

“Con nghỉ ngơi đi, sáng mai sẽ đến đó”. Bà Khương dặn dò cô.

Khương Hiểu Nhiên trở về phòng mình, mở tủ đầu giường lấy ra cuốn album ảnh đã ố vàng. Đây là cuốn album ảnh từ khi cô còn rất nhỏ, bên trong có bức ảnh đen trắng chụp gia đình ba người của cô.

Khi đó mẹ còn rất trẻ, khoảng tầm hai mươi lăm, hai mươi sáu, tóc dài ngang vai, miệng nở nụ cười hiền dịu. Ba đĩnh đạc ngồi bên cạnh bà, trong tay còn ôm cô vừa mới tròn một tuổi.

Ngay lúc đó cô không chịu an phận, cố sức thoát khỏi vòng tay của ba, nhưng bàn tay ba vẫn mạnh mẽ ôm chặt thắt lưng cô.

Toàn bộ hình ảnh đều nhìn thấy vẻ mặt gia đình cô, mà trong đó hiện lên niềm hạnh phúc vô bờ bến của ba người.

Bàn tay Khương Hiểu Nhiên khẽ vuốt lên hai gò má của ba, một lần lại một lần.

Từ sau khi ba rời khỏi nhà, những lúc nhớ nhung cô đều vụng trộm trốn vào một góc, ngắm nhìn bức ảnh này, rồi ảo tưởng ba chưa bao giờ rời đi, ba chưa bao giờ bỏ mẹ con cô, gia đình ba người nhà cô vẫn sống hạnh phúc bên nhau.

Đáng tiếc, bây giờ đến nhớ cũng không còn cơ hội nữa rồi, ba đã thật sự đi rồi.

Người ngoài nhìn vào nghĩ cô rất hận ba, oán trách ba, họ nào có biết bản chất yêu và hận vốn giống nhau, không có yêu thì làm sao có hận?

Nhưng tình cảm đó cô đều chôn sâu dưới đáy lòng, rồi bị một tầng oán hận dìm xuống tận sâu, mãi cho đến khi ba bị bệnh nó mới dâng lên bùng phát.

Cô hít mũi, cố gắng nhịn xuống nhưng giọt nước mắt vẫn còn theo khóe mắt từ từ rơi xuống bức ảnh, dần dần lan ra như một bông hoa nhỏ.

Khép lại cuốn album, cô nhắm mắt lại.

Cuộc đời con người trôi qua thật nhanh.

Cô nghĩ đến năm xưa lúc quen biết Tiếu Dương, cô mới mười chín tuổi, nháy mắt đã ba mươi bốn tuổi, rồi lại nháy mắt sẽ đến lúc nhắm mắt rời khỏi cuộc đời.

Mấy ngày hôm trước cô phát hiện trên đầu Tiếu Dương có một sợi tóc bạc, lúc ấy nhổ xuống giúp anh. Tiếu Dương không cho cô vứt đi, ép cô phải nhét vào trong ví tiền. Nói đây là chiếc tóc bạc đầu tiên trong cuộc đời anh, nó rất có ý nghĩa.

Khương Hiểu Nhiên cảm thấy kỳ lại nhưng vẫn để vào trong ví tiền.

Lúc ấy cô đã hỏi, trong ví tiền của em đã có đồ của anh rồi, vậy trong ví tiền của anh cũng phải có gì đó của em mới được. Nói xong liền lấy ví tiền từ túi quần Tiếu Dương ra.

Lúc ấy Tiếu Dương muốn cướp lại nhưng Khương Hiểu Nhiên uy hiếp anh, nếu không cho cô xem cô sẽ vứt tóc bạc của anh đi.

Bất đắc dĩ, Tiếu Dương đành phải dừng động tác.

Mở ví tiền ra, chẳng nhìn thấy cái gì cả. Chưa từ bỏ ý định vì thế mở từng lớp ngăn bên trong ra, cuối cùng ở ngăn khuất trong cùng tìm được một bức ảnh trước đây cô chụp.

Cô không nhớ rõ đã đưa cho anh bức ảnh này bao giờ, cảm thấy rất ngạc nhiên, nhưng thấy mừng thầm nhiều hơn.

Sau đó, Tiếu Dương chật vật lấy lại ví tiền, sắc mặt hồng hào đến khả nghi.

Nghĩ vậy tâm trạng đau lòng của Khương Hiểu Nhiên dần dần bình phục.

Tiếu Dương nói rất đúng, họ không còn nhiều thời gian để lãng phí nữa. Cũng đến lúc cô nên nỗ lực hơn rồi.

Chờ chuyện của ba xử lý xong, cô cũng nên vì tương lai của bản thân mà lập ra một kế hoạch thật hoàn hảo.

Bà Tiếu chính là một ngọn núi cao chắn ngang hai người họ, nhưng cô có lòng tin sẽ cùng Tiếu Dương vượt qua khó khăn này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.