Mũi Đao Liếm Mật

Chương 25: Ai lại dám chọc giận cọp con vậy?




“Thùng thùng.” Đông Bá Tuyết Ưng cầm trong tay một cây trường thương, không dám nghĩ tới chiến đấu, nhanh chóng hướng Vẫn Thạch kiều bên kia phóng đi, một cây trường thương liên tiếp ngăn cản Thần cấp Phi Dực Độc Hạt, may mắn... Phi Dực Độc Hạt Thần cấp này ở trên kỹ xảo công kích còn yếu ớt, càng ỷ vào tính linh hoạt cùng với cái đuôi bọ cạp kia đánh lén, hơn nữa ở trong hư giới, uy lực công kích ở dưới hư giới áp chế cũng suy yếu không ít.

Đông Bá Tuyết Ưng ngăn cản vẫn rất thoải mái.

Hai giây thời gian, Đông Bá Tuyết Ưng hành tẩu hư giới đã lao tới đoạn phía sau của Vẫn Thạch kiều, từng vẫn thạch màu trắng khổng lồ hình thành cây cầu dài... khiến tâm tình Đông Bá Tuyết Ưng cũng tốt hơn rất nhiều.

“Ha ha, một lần này cảm giác so với ở Phù Không đảo còn thoải mái hơn.” Lão tặc cũng đến trên vẫn thạch màu trắng, cười nói, “Đông Bá Tuyết Ưng, cám ơn, may mắn ngươi hấp dẫn hai con Phi Dực Độc Hạt Thần cấp kia, nếu không ta phiền toái hơn chút.”

“Thần cấp Phi Dực Độc Hạt dù công kích ngươi, cũng không công kích đến, mới đều đến đối phó ta.” Đông Bá Tuyết Ưng nói.

“Ài! Một lần không công kích đến, mười lần trăm lần thì sao? Chúng nó tốc độ quá nhanh, công kích lại quỷ dị. Ảo giác phân thân của ta muốn đổi thân thể phải ở trong trăm mét, trong trăm mét? Đối với Thần cấp Phi Dực Độc Hạt mà nói là chuyện trong nháy mắt, nó nếu vừa vặn công kích đến ảo giác phân thân ta muốn biến hóa, ta chỉ sợ cũng không kịp phản ứng.” Lão giả râu dê lão tặc cảm thán nói.

Dựa vào biến hóa, thuần túy là né tránh, vận khí một khi không ổn, bị đâm trúng, vậy thì xong.

Như Đông Bá Tuyết Ưng cùng Thần Cửu, đó mới là chính diện ngạnh kháng, không có chút thành phần vận khí nào.

“Bọn họ cũng đến rồi.” Đông Bá Tuyết Ưng nhìn bên kia.

Thân thể Phúc thúc phóng thích các tia sáng vàng. Kim quang phản chiếu chung quanh, mặt đất chung quanh cũng ở dưới kim quang phản chiếu, mơ hồ hiện ra ra vô số phù văn đồ án. Mà trong đôi mắt Thần Cửu có sát ý, tám cánh tay đều biến thành dài mười thước, quét ngang bát phương. Hắn hoàn toàn là chính diện ngăn cản những Phi Dực Độc Hạt Thần cấp kia, hai con Phi Dực Độc Hạt Thần cấp hoàn toàn bị hắn chống đỡ, Phi Dực Độc Hạt bình thường uy hiếp nhỏ hơn nhiều, tuy ngẫu nhiên có xuyên qua bàn tay hắn ngăn cản, nhưng thực lực bản thân Phúc thúc cũng không yếu.

Cứ như vậy, so với bọn Đông Bá Tuyết Ưng tiêu hao nhiều hơn vài giây, cũng đáp xuống trên vẫn thạch màu trắng.

Đàn Phi Dực Độc Hạt vốn đuổi giết cũng dừng phi hành.

“Ha ha ha, hai người các ngươi thật nhanh.” Lão giả đầu trọc áo bào vàng Phúc thúc cười lớn, Thần Cửu thì mang theo một tia cười mỉm, hiển nhiên cũng là tâm tình rất tốt.

“Đừng cao hứng quá sớm, cuối Vẫn Thạch kiều trở ngại cuối cùng mới là khó nhất.” Thần Cửu nói, “Mặc kệ là thạch điêu thủ vệ của Phù Không đảo, hay là Phi Dực Độc Hạt, ở trên công kích quy tắc ảo diệu đều rất bình thường. Nhưng cuối Vẫn Thạch kiều... đối thủ của chúng ta, là thực sự cực lợi hại trên quy tắc ảo diệu.”

“Ừm.” Đông Bá Tuyết Ưng gật đầu.

Trở ngại cuối cùng.

Thông qua Vẫn Thạch kiều mình hẳn là có thể giải độc rồi, chỉ cần giải độc, lấy cảnh giới mình hiện nay tin tưởng có thể lập tức thức tỉnh thái cổ huyết mạch lần thứ hai. Thân thể mạnh mẽ, hơn nữa bước vào Bán Thần cấp, có đấu khí Bán Thần cấp thúc giục áo giáp của mình, phương diện phòng ngự của mình sẽ tăng lên rất nhiều. Hơn nữa sau khi không còn vu độc, mình cũng có thể toàn thân tâm đi thôi diễn chân ý.

Ba loại chân ý hiện nay, đều là nhị trọng cảnh đỉnh phong. Mình lại không thể toàn thân tâm thôi diễn, đều là lúc tu hành thương pháp tự nhiên tăng lên.

Chỉ cần có thể toàn thân tâm thôi diễn, có lẽ có thể một lần hành động là đột phá, đạt tới tam trọng cảnh!

“Chỉ cần giải độc, ta có lẽ có thể lợi dụng đặc thù của Hồng Thạch sơn tiến hành tu luyện!” Trong lòng Đông Bá Tuyết Ưng sớm có kế hoạch. Bên trong Hồng Thạch sơn rất khổng lồ, còn có rất nhiều khu vực đặc thù, Hạ tộc sớm đã có rất nhiều Bán Thần tiến đến tìm kiếm.

“Tất cả đều phải giải độc.”

...

Bọn Đông Bá Tuyết Ưng bình yên thông qua, ba đội ngũ phía sau cũng bắt đầu phân biệt đi qua.

Đầu tiên là đội ngũ của Mai sơn chủ nhân.

“Lợi hại.” Mấy người bọn Đông Bá Tuyết Ưng, Thần Cửu xa xa nhìn, Mai sơn chủ nhân mang theo thiếu nữ áo bào trắng cùng nam tử áo bào màu đen, trên hai tay nam tử áo bào màu đen đeo móng vuốt màu đen, trong hai tay giống như có vô tận hắc ám, cắn nuốt diệt sát tất cả. Thiếu nữ áo bào trắng cầm một thanh kiếm, kiếm quang lấp lánh loá mắt, cũng ngăn cản những Phi Dực Độc Hạt kia.

Lợi hại nhất vẫn là Mai sơn chủ nhân.

Không gian chung quanh Mai sơn chủ nhân vặn vẹo, khiến bọn Phi Dực Độc Hạt thường xuyên công kích lệch khỏi quỹ đạo, hơn nữa càng tới gần thì tựa như lâm vào vũng bùn. Mai sơn chủ nhân công kích lại tinh diệu vô cùng, hắn mỗi một chiêu đều vô cùng chuẩn xác, hiệu suất hắn phát huy ra, hầu như có thể so sánh với Thần Cửu tám cánh tay.

“Không Gian Chân Ý hoàn chỉnh, lợi dụng đối với không gian chung quanh quá lợi hại.” Thần Cửu nói, “Hai đồng bạn của hắn cũng không tệ, thực lực đều rất mạnh.”

Đội ngũ Mai sơn chủ nhân lại lần nữa bình yên thông qua! Mỗi người đều còn sống.

“Chúc mừng.” Lúc đội ngũ Mai sơn chủ nhân đến, Đông Bá Tuyết Ưng và Thần Cửu đều nói.

“Cùng vui.” Mai sơn chủ nhân mỉm cười, nay hai đội ngũ bọn họ đều là tất cả còn sống.

Hai đội ngũ bọn họ đều tiếp tục quan sát phía sau.

Nhưng một lần này ——

“Thiên Lam, ngươi đi trước!”

Thanh niên áo vàng Kiếm Hoàng kiếm quang tung hoành bốn phương, sức một người đã cuốn lấy hai con Phi Dực Độc Hạt Thần cấp, thậm chí một số Phi Dực Độc Hạt bình thường đều bị hắn ngăn cản. Nhưng tráng hán cao lớn kia thực lực tuy rất mạnh, nhưng hắn ở trên tốc độ thì yếu hơn nhiều, chỉ mười hai con Phi Dực Độc Hạt bình thường trong nháy mắt làm hắn không thể đi qua, một người duy nhất trong đội ngũ bọn họ có thể thi triển quyển trục Thần cấp là phụ nhân yêu mị lúc trước.

Kiếm Hoàng cùng tráng hán cao lớn ‘Thiên Lam’ này đều là Siêu Phàm kỵ sĩ!

“Nhanh.” Kiếm Hoàng sốt ruột.

“Vù!”

Chậm thì sinh biến.

Một con Phi Dực Độc Hạt Thần cấp tuy bị kiếm quang bám lấy, nhưng cái đuôi nó vẫn đột nhiên vung ra, cái đuôi bọ cạp độc đó vung lên liền tựa như ảo ảnh, dài khoảng bảy tám thước, trực tiếp đâm vào lưng tráng hán cao lớn, mũi nhọn đuôi bọ cạp xuyên qua áp giáp, độc tính nháy mắt bùng nổ.

Sắc mặt tráng hán cao lớn lập tức bắt đầu phát tím, Phi Dực Độc Hạt bình thường khác lập tức trào lên, rắc rắc rắc rắc bắt đầu cắn nuốt. Cái áo giáp bị đâm thủng kia tính phòng ngự giảm hẳn, cả áo giáp lẫn thân thể hầu như nháy mắt, tráng hán cao lớn đã bị hoàn toàn cắn nuốt hết.

“Không, không.” Thanh niên áo vàng Kiếm Hoàng bộ dạng như điên cuồng.

Sức một mình hắn điên cuồng chém giết.

Nhưng bọn Phi Dực Độc Hạt này, cho dù bình thường, thân thể con nào cũng không thể phá vỡ, căn bản giết không chết.

Thanh niên áo vàng Kiếm Hoàng cuối cùng chỉ có thể đi tới màu trắng vẫn thạch này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.