Mục Tiêu Đã Định

Chương 9: Sóng gió lại nổi lên (Thượng)




Editor: thanh huyền.

Ảnh chụp chụp không phải rất rõ ràng, nhưng là cũng đủ có thể nhìn ra người trong ảnh, đúng là Tiêu Dật, hắn một thân quần áo gió màu đen, tuy rằng đeo kính mắt, nhưng là như trước có thể liếc mắt một cái nhận ra hắn.

Nhưng là, trọng điểm là nữ nhân bên cạnh hắn.

Thời điểm nhìn đến bóng dáng kia, trong lòng Mặc Thiếu Thiên nói không nên cảm giác kích động.

Là Lâm Tử Lam!

Đây là, Vân Dục mở miệng, "Nếu tôi  không có nhìn lầm , người này hẳn là Lâm Tử Lam!" Vân Dục nói.

Đúng vậy.

Thật là Lâm Tử Lam.

Cô còn sống.

Một thân quần áo màu tím, tóc dài như mực buông ở hai bên, thanh thuần đến cực điểm. 

Ảnh chụp này là phát sinh trong vòng ba tháng qua, cho nên hiện tại có thể chứng minh, Lâm Tử Lam còn sống!

Cô còn sống!

Nghĩ tới khả năng này, Mặc Thiếu Thiên yên tâm hơn.

Ít nhất, cô còn sống.

Cái này so với cái gì đều quan trọng!

Xác định  này, coi như lo lắng trong lòng Mặc Thiếu Thiên được gải tỏa, cả người tràn ngập vui mừng, cảm giác mình sống lại lần nữa.

"Không nghĩ tới, cô ấy thật sự còn sống!" Vân Dục hết sức kinh ngạc  nói.

Trúng đạn, mặt biển nổ mạnh, nếu còn có thể còn sống, thật là một kì tích phi thường.

Bất quá xem ra, Mặc Thiếu Thiên kiên trì cùng cố gắng không có uổng phí.

Ít nhất, Lâm Tử Lam còn sống.

Lúc này, Hi Hi cũng nhìn ảnh chụp, cũng đã tràn ngập kinh ngạc, ánh mắt đều đã tràn ngập ánh sáng, "Mẹ! ?"

"Là mẹ ! !" Hi Hi xác định  nói.

Lâm Tử Lam cùng bé sinh hoạt bảy năm, bé tuyệt đối có thể liếc mắt một cái nhận ra được.

"Cha , là mẹ, mẹ thật sự còn chưa có chết!" Lúc này, Hi Hi nhìn Mặc Thiếu Thiên kích động  nói.

Mặc Thiếu Thiên nhìn máy tính, nhìn người trên ảnh chụp, cái loại cảm giác kích động cùng vui sướng tràn ngập trong cơ thể muốn nổ tung ra.

Đúng, không sai.

Lâm Tử Lam không có chết!

Tin tức này, so với cái gì cũng quan trọng!

Lúc này, Mặc Thiếu Thiên nhìn máy tính từng chút một mở miệng, “Tôi chỉ biết, Lâm Tử Lam tuyệt đối sẽ không dễ dàng chết như vậy!"

Cô là một nữ nhân mạnh mẽ, làm sao có thể dễ dàng chết như vậy!

Nghĩ đến đây, Mặc Thiếu Thiên nắm chặt tay. 

"Ừ, con cũng cảm thấy như vậy !" Hi Hi cũng thập phần khẳng định  nói.

Chẳng phải bi thương là vì Hi Hi thủy chung cảm thấy mẹ còn chưa chết.

Cho nên, bé bi thống không đến trình độ nhất định.

Nay, bé rốt cuộc biết được tin tức tốt này. 

Hi Hi không giống Mặc Thiếu Thiên , bé vui vẻ chính là vui vẻ, sẽ không áp lực chính mình, cho nên, biểu hiện  vui vẻ rất nhiều.

Hoa Hồng đã ở một bên nhìn, nhìn Mặc Thiếu Thiên cùng Hi Hi, trong lòng cũng an ủi  một chút.

Lâm Tử Lam không có chết, trong lòng của cô cũng bớt đi một phần áy náy.

Dù sao lúc trước cũng là bởi vì cô không có bảo vệ cẩn thận mới ra chuyện như vậy, nay tin tức này, rốt cục làm cho trong lòng cô thoải mái  một chút.

Chính là lúc này, xác định  Lâm Tử Lam còn sống, cũng xác định , Lâm Tử Lam chính là ở trong tay Tiêu Dật.

Mà Tiêu Dật, lại cố ý tránh né mà không thấy.

Đây cũng là một vấn đề.

Đối với  Hi Hi cùng Mặc Thiếu Thiên mà nói, cũng là một vấn đề.

Tiêu Dật như thế nào cũng chiếu cố  Hi Hi cùng Lâm Tử Lam  thời gian bảy năm, cho dù Tiêu Dật hiện tại mang mẹ cậu đi, nhưng là cũng gián tiếp cứu mạng mẹ cậu, Hi Hi không thể xuống tay đối với Tiêu Dật.

Cho dù phát sinh xung đột, Hi Hi cũng không biết nên làm như thế nào.

Bởi vì, Tiêu Dật xác thực đối bé không tệ, có thể nói, so với mặc thiếu thiên , cũng không kém. 

Hi Hi biết, đây là Tiêu Dật yêu ai yêu cả đường đi, hắn yêu mẹ, cho nên cũng thực thương bé, có thể làm được điểm này, cũng không dễ dàng .

Cho nên qua nhiều năm như vậy, trên phương diệm làm ăn Hi Hi luôn luôn giúp đỡ Tiêu Dật.

Hắn tuy rằng không biết thân phận của bé, nhưng là Hi Hi biết, giấy không thể gói được lửa, một ngày nào đó, Tiêu Dật sẽ biết. 

Hi Hi cũng không thiếu Tiêu Dật chút gì.

Bởi vì bé biết, một ngày nào đó, mọi chuyện không thể đoán trước phương hướng phát triển.

Mà nay, thật sự biến thành như bây giờ .

Hiện tại Hi Hi cảm thấy hỏng bét, không biết nên làm cái gì bây giờ, hơn nữa hiện tại, Tiêu Dật đã muốn trốn tránh bé.

"Cha , người  định làm như thế nào?" Lúc này, Hi Hi nhìn Mặc Thiếu Thiên hỏi cực kì khẩn trương.

Hiện tại, bé đã không biết nên làm cái gì bây giờ, chỉ có thể nhìn cha  .

Mặc kệ cha làm như thế nào, Hi Hi cũng sẽ không ngăn cản .

Nhắc tới chuyện này, mặt Mặc Thiếu Thiên bình tĩnh , "Tiêu Dật đã  biết chúng ta đi đến nước Pháp, cũng biết chúng ta biết được tin tức, cho nên mới tránh đi, không tiếp điện thoại của con!" Mặc Thiếu Thiên nói.

"Nhưng là, hắn nghĩ , trốn tránh sẽ không có chuyện gì sao?” Mặc Thiếu Thiên lạnh lùng nói.

Nếu Tiêu Dật không xuất hiện, như vậy, anh liền buộc hắn xuất hiện.

Cho dù phải cùng Đồng Minh đại chiến, anh cũng không tiếc.

Nhìn đôi mắt cha nảy sinh bộ dáng ác độc, Hi Hi lập tức hỏi, "Cha, người  có biện pháp nào sao?"

Lúc này, Mặc Thiếu Thiên nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn bé, "Một người có dã tâm, có rất nhiều biện pháp có thể bức hắn xuất hiện!” Mặc Thiếu Thiên nói, sau khi nói xong, ngón tay ở trên bàn phím đánh chữ.

Hi Hi cùng Hoa Hồng ở một bên nhìn.

"Vân Dục, giúp tôi tra tin tức của Tiêu Dật, bao gồm ba tháng này, hắn đi nơi nào, đã làm những chuyện gì, mỗi một chuyện phải rõ ràng rành mạch!” Mặc Thiếu Thiên từng chữ một nói. 

Hiện tại, Lâm Tử Lam ở nước Pháp, Tiêu Dật ở nước Mĩ.

Nếu nói là như vậy, không có khả năng Tiêu Dật nhốt  Lâm Tử Lam, hơn nữa cũng không thấy hắn.

Cho nên, chỉ cần có thể tra được, sẽ có cơ hội tìm được Lâm Tử Lam.

"Cậu cũng biết, Tiêu Dật cũng không phải là người  đơn giản, phàm là chuyện không muốn cho người ta biết, khẳng định sẽ lau đi dấu vết, tôi chỉ có thể tận lực đi tìm, nhưng mà không nhất định sẽ có đáp án!” Vân Dục nói.

Tra được ảnh chụp này, cũng là trong lúc vô tính thấy. 

"Ừ!" Mặc Thiếu Thiên lên tiếng, nhưng mà lúc này nhớ tới cái gì, "Đúng rồi, tìm người đi địa bàn của Tiêu Dật  nháo, còn có, chỉ cần là buôn bán của Tiêu Dật, tất cả đều phá hư, đoạt lại!" Mặc Thiếu Thiên cùng Vân Dục nói.

Vân Dục, ". . . . . . cậu thật sự muốn chơi lớn như vậy?"

Phải biết, đây chính là cấm kị trong hắc đạo.

Khóe miệng Mặc Thiếu Thiên lạnh lùng  gợi lên, "Đây cũng không phải là lần một lần hai, bất quá lần này, là tôi muốn chơi lớn,mọi chuyện của Đồng Minh, cứ dựa theo tôi nói mà làm!” Anh sẽ không tin tưởng, Tiêu Dật không xuất hiện.

Vân Dục, ". . . . . ."

"Được rồi!" Vân Dục lên tiếng.

Xem ra lần này, Mặc Thiếu Thiên là quyết định chơi lớn.

Hoa Hồng cùng Hi Hi đều nhìn, đều ở trong lòng yên lặng  suy nghĩ, chiêu này, cũng quá hung ác, rất độc ác .

Bất quá cũng là biện pháp trực tiếp nhất.

Có một câu nói  đúng vậy.

Đối với một người có dã tâm, có trăm ngàn biện pháp có thể buộc hắn xuất hiện. 

Mặc Thiếu Thiên chính là lựa chọn một biện pháp trực tiếp nhất, biện pháp hữu hiệu nhất.

Hắn cũng không tin, Tiêu Dật sẽ không đi ra.

"Tôi đã biết, có tin tức, tôi sẽ trực tiếp báo cho cậu!” Vân Dục nói.

"Ừ!" Mặc Thiếu Thiên lên tiếng, vì thế, bên phía Vân Dục xuất hiện cái đầu hình xám tro. 

Mặc Thiếu Thiên biết, Vân Dục logout .

Lúc này, Hi Hi nhìn Mặc Thiếu Thiên, "Cha , con muốn đi tìm Tiêu Dật !”

Nếu Tiêu Dật không chịu nhận điện thoại của bé, như vậy, bé cũng chỉ có thể đi.

Nghe được Hi Hi nói, Mặc Thiếu Thiên cùng Hoa Hồng nhất trí mở miệng, "Không được!"

Nhìn hai người như thế trăm miệng một lời  mở miệng, Hi Hi lập tức nhíu mày, "Nhưng là, đó cũng là một  biện pháp, hơn nữa, con biết địa chỉ!" Hi Hi nói.

Lúc này, Mặc Thiếu Thiên nhìn bé, sau đó mở miệng, "Con đi thì có hai khả năng, thứ nhất, hắn đã không còn ở địa chỉ đó, thứ hai, con sẽ bị tiêu dật giữ lại, cho nên, cha không thể mạo hiểm như vậy!” Mặc Thiếu Thiên nói.

Lâm Tử Lam đã bị hắn mang đi, không có khả năng anh lại làm cho Hi Hi cũng đến bên người  Tiêu Dật.

Tuyệt đối sẽ không!

Hoa Hồng gật đầu, đồng ý, "Đúng vậy, hiện tại mẹ cậu ở trong tay Tiêu Dật , không chừng, hắn vì mẹ cậu thích, cũng đem cậu giữ lại thì làm sao? Chúng ta chẳng phải là tiền mất tật mang sao! ?" Hoa Hồng nói.

Hi hi, ". . . . . ."

Được rồi.

Tuy rằng lý do này của Hoa Hồng có điểm khoa trương, nhưng là Hi Hi thừa nhận, nếu thực xuất hiện chuyện ngoài ý muốn như vậy, bé cũng sẽ không cam đoan  chuyện gì sẽ xảy ra.

Hi Hi gật gật đầu, "Được rồi!"

Bé thỏa hiệp .

Nhìn đến bộ dáng cha cùng Hoa Hồng kiên trì như thế, Hi Hi chỉ có thể thỏa hiệp.

Bất quá hiện tại biết tin tức mẹ còn sống , Hi Hi cũng cảm giác cả người tràn ngập sức lực.

Không phải thực lo lắng, chỉ là rất nhớ.

Bởi vì Hi Hi cũng biết, mẹ ở bên người Tiêu Dật thúc thúc, không có gì nguy hiểm, cho nên, bé thực yên tâm, có, chính là vô hạn nhớ nhung, còn có cha vô hạn nhớ nhung.

Lúc này, Hoa Hồng nhìn bọn họ, "Nếu đã biết tin tức mẹ cậu, cũng biết cô ấy còn sống bình an, như thế nào cũng coi là một tin tức tốt, chúng ta nên ăn một chút gì có phải hay không , bổ sung thể lực?” 

"Bằng không, làm sao có thể có khí lực tiếp tục tìm mẹ cậu! ?" Hoa Hồng nói.

Nói đến cùng, Hoa Hồng đói bụng.

Mới có nhiều lý do như vậy.

Tâm tình Mặc Thiếu Thiên  cũng tốt  rất nhiều.

Biết Lâm Tử Lam còn sống, trong lòng thoải mái  rất nhiều, chỉ cần cô còn sống, anh sẽ không sợ tìm không thấy cô!

Lúc này, Mặc Thiếu Thiên đứng lên, "Chúng ta đi ra ngoài ăn cơm!"

Hi Hi sửng sốt, lập tức nhìn Mặc Thiếu Thiên.

Nhất thời cảm thấy, uy lực của mẹ thật sự rất lớn.

Chính là đã biết một tin tức của mẹ mà thôi, cha liền thay đổi khác bình thường.

Thế nhưng mở miệng nói muốn đi ăn cơm.

Hi Hi thiệt tình bội phục mẹ !

Uy lực này, thật là lớn!

"Được!" Hi Hi cũng một lời đáp ứng.

Vì thế, Hoa Hồng cũng cười, cuối cùng, nhìn Mặc Thiếu Thiên.

Vì thế, Hi Hi cầm lấy di động, ba người hướng dưới lầu đi xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.