Mục Tiêu Đã Định

Chương 35: Di chứng sau nói dối




Trong mười phút, Từ lão đại đã nhìn chằm chằm vành mắt đen của tôi không dưới ba mươi lần, ngay lúc tôi nhịn không được muốn bạo phát thì lại nhớ đến lời khuyên của D tiên sinh, tôi lại đổi thành khuôn mặt tươi cười nịnh nọt, giọng nói thấm nhuận như nước ấm.

“Anh, đang nhìn cái gì?”

“Phụt - -“ Anh ta thiếu chút nữa là phun ngụm sandwich cuối cùng lên mặt tôi rồi.

Liếc nhìn vẻ mặt thống khổ của anh ta, tôi tỏ vẻ cực kì nghi hoặc, chẳng lẽ lời nói của D tiên sinh cũng có thiếu sót sao? Vẫn còn một khả năng nữa, đó là Từ lão đại không thuộc về nhóm đại đa số đàn ông mà D tiên sinh nói trong thư, như vậy thì…

A! Chẳng lẽ anh ta thích bị ngược?

Chậc…

“Anh không sao chứ?” Tôi vô cùng thân thiết hỏi han, không ngờ anh ta lại trừng tôi một cái, “Lời này hẳn là anh hỏi em, anh đã nhịn suốt một buổi sáng vì sợ xâm phạm đến chuyện riêng tư, nhưng không hỏi thì lòng hiếu kỳ của anh không yên được. Ôi chao, tối hôm qua lúc anh gọi cho em có phải có tên đàn ông nào đang nằm trên giường em không, cho nên em mới…”

“Phụt - -“ Lần này đến lượt tôi phun hết nước vừa uống trong miệng ra lên bàn nhỏ, nhìn thấy ánh mắt hung tợn của tôi, Từ lão đại chột dạ nói tiếp câu vừa nãy: “… cho nên mới... ách… mới lễ phép như thế…”

Tôi vung tay cầm một chiếc đũa lên muốn quăng qua: “Lễ phép em gái anh!”

“Đừng đừng đừng - -“ Cổ tay nhanh chóng bị túm lại, Từ lão đại trực tiếp kéo tôi đứng dậy, “Em sớm như thế này thì anh đã không nghi ngờ em rồi! Đi, đi xếp hàng đi!”

“Anh còn chưa nói gọi em ra ngoài sớm như vậy là để làm gì!”

“Đi đến chỗ công chứng.”

“A - -“ Vậy không phải hôm nay tôi không thể gặp D tiên sinh ở thang máy được sao! “Lão đại…” Tôi tội nghiệp nhìn anh ta, “Hai chúng ta đều đã ra ngoài, văn phòng luật sư không có ai ở lại, bất kể có khách đến hỏi thăm hay là việc tạo dựng hình tượng cá nhân siêng năng, tinh thông nghiệp vụ của em đều rất không tốt. Vì sự phát triển lâu dài của chúng ta, em khẩn cầu anh cho em quay lại văn phòng làm việc!”

“Không cho!” Từ lão đại không thèm liếc mắt nhìn tôi một cái, thái độ của anh ta khiến tôi vô cùng phẫn nộ, mà tôi lại… giận không dám nói, bởi vì anh ta có sát chiêu đủ để tôi ngoan ngoãn bó tay chịu trói: “Nghe nói tuần này Tô Bác muốn tới bàn chuyện làm ăn, anh nhất định phải đi theo, nhưng còn thiếu một trợ lý bưng trà đổ nước…”

Đầu tôi đau vô cùng, tôi xòe tay: “Em sai rồi.”

“Oa, nhiều năm như vậy, chiêu này lần nào cũng có tác dụng!” Từ lão đại mừng thầm, nghênh ngang túm tôi đi đến phòng công chứng.

Được rồi, Tô Bác là anh trai của tôi, anh trai ruột. Phương danh của Từ lão đại là Từ Uân, là bạn thân kiêm bạn học của anh trai tôi. Hai tên gia hỏa này từ nhỏ đã biết làm hai chuyện, một là ăn hiếp bạn học, hai là ăn hiếp tôi. Năm anh tôi lên tám, Từ lão đại cũng lên tám, nhà họ Từ và nhà họ Tô của tôi ở cùng một khu, lúc hai người mẹ mang thai đã từng ước định, nếu sinh ra một trai một gái thì liền kết làm thân gia. Nhưng không ngờ ông trời không chiều lòng người, trong đêm mưa to chớp giật, hai hỗn thế ma vương đã giáng lâm, bắt đầu thời thơ ấu mê mẩn cùng gây đủ thứ họa lớn họa nhỏ.

Sự có mặt của tôi là một chuyện ngoài ý muốn, lúc anh trai biết được mình tự nhiên có thêm một đứa em gái thì liền tràn đầy địch ý với tôi. Lúc đó niềm vui mỗi ngày của anh là liên thủ với Từ Uân đấu trí đấu dũng với nhóm nữ cán bộ cùng lớp, lại còn bày trò khóc lóc om sòm với cha mẹ hai bên, chơi đến quên trời quên đất.

Vì e ngại bổng côn của cha mẹ, anh trai ruột còn có thể thủ hạ lưu tình với tôi, nhưng đồng lõa của anh lại không cần cố kỵ như thế…

Cách thời gian đi làm còn nửa giờ, đại sảnh nơi công chứng đã đầy ắp người, Từ Uân là muốn làm công chứng tài sản trước kết hôn nên đã sớm qua đó xếp hàng lấy số. Tô liếc nhìn hàng ghế trống, ngáp một cái định đi qua nhưng lại bị anh ta giữ chặt.

“Nhìn thấy hàng người kia không?” Anh cố ý bĩu môi.

Ha ha, anh đùa tôi sao…

“Đi, xếp hàng đi, cần phải lấy số cho anh trước chín giờ.” Nói xong Từ Uẩn đẩy tôi vào chỗ cuối cùng của hàng người, còn mình thì đi qua chiếm hẳn một hàng ghế, tư thế kia hệt như đang ngồi long ỷ vậy.

Đứng trước mặt tôi là một người đàn ông cao lớn, chắn ở đó như một bức tường, nhìn thì to con nhưng xoay người lại là gương mặt u oán điềm đạm đáng yêu. Anh ta hỏi tôi làm nghề gì, sau khi tôi lỡ miệng tiết lộ mình đang làm cho một văn phòng luật thì ác mộng của tôi bắt đầu.

“Em gái à, em hiểu pháp luật có đúng không, em nói xem tình huống của anh có thể kiện thắng hay không?” Anh ta bắt đầu thao thao bất tuyệt kể hết ân oán ba đời của nhà anh ta cho tôi nghe, “Nhà kia rõ ràng là của anh, vì sao vẫn phải làm công chứng, công chứng là cái gì? Vì sao mấy người bọn họ có thể chứng minh căn nhà đó không phải của anh chứ? Căn nhà đó đã có từ sáu mươi năm trước, khi đó chưa có anh, cũng chưa có em, càng chưa có bọn họ, anh là người thừa kế duy nhất, nếu bọn họ nói căn nhà đó không phải của anh thì làm sao bây giờ? Lời bọn họ nói có tác dụng lớn như vậy sao?”

Khóe mắt của ta liếc nhìn thấy Từ Uân đang nhàn nhã ngồi trên ghế dài chơi điện thoại, nếu không phải sau lưng đang có một hàng người dài thì tôi nhất định sẽ tiến lên bóp cổ anh ta.

“Em gái, em gái…”

Người đàn ông kia lay lay vai tôi, lay đến mức tôi sắp ngã!

Từ Uân anh vậy mà lại trơ mắt nhìn nhân viên của mình, em gái của mình bị người khác lay điên cuồng như vậy sao!

“Phát số, phát số rồi!” Đám đông đằng trước xôn xao, tôi bị một người đứng sau chen chúc đè ép, ngực của người đó kề sát lưng tôi. Tôi cảm thấy có chút bất thường, quay đầu lại nhìn thì ra là một ông chú bỉ ổi, quá ghê tởm, nhưng không gian hẹp như vậy tôi không thể động đậy được.

Từ Uân chết tiệt, anh… anh… sao anh lại đến trễ như vậy chứ…

“Qua bên kia chơi đi.” Anh ta kéo tôi ra khỏi người đàn ông cao to và ông chú ghê tởm, chỉ chỉ ghế dài, tôi rốt cuộc cũng được hít thở không khí tươi mới.

“Luật sư Từ, anh thật sự rất có trách nhiệm.” Hai vị đương sự bước đến, thấy Từ Uân đang xếp hàng lấy số cho bọn họ thì vô cùng hài lòng, “Sau này việc của công ty sẽ giao lại cho anh.”

“Ai cũng nói nghề luật sư là bán tri thức pháp luật, kỳ thực chúng tôi còn bán thêm cả phục vụ nữa. Hai người là khách của chúng tôi, giải sầu vì khách là chuyện đương nhiên, dù sao cũng chỉ vì để lập danh tiếng, về sau còn nhiều cơ hội hợp tác mà.”

Lời nói buồn nôn này cũng rất có đạo lý, anh ta vậy mà còn có công lực thâm hậu như vậy, thật đáng sợ.

“Tuy đã tới xếp hàng trước một giờ nhưng vẫn không giành lại người trẻ tuổi, như vậy đi, chúng ta dành chút thời gian thẩm tra đối chiếu lại tài liệu một lần.”

“Lão đại…” Con bà nó, hàng này rõ ràng là do tôi xếp mà! Khiếu nại của tôi bị ánh mắt sắc bén của anh ta chặt đứt: “Đây là Tiểu Tô, trợ lý của tôi, có chuyện gì thì cứ kêu cô ấy.”

Cổ tay tôi bị giữ chặt, vẻ mặt cười gian của anh ta ẩn ẩn sự uy hiếp, đồ đáng ghét, nhiều năm như vậy mà vẫn thế này, một ngày nào đó tôi nhất định sẽ phản kháng!

“Vì sao bây giờ nhiều người muốn làm công chứng tài sản trước khi kết hôn như vậy?” Trên đường quay về văn phòng luật, tôi thuận miệng hỏi.

“Chuyện này có gì lạ đâu.”

“Không lạ sao? Cứ như bọn họ đoán chắc tương lai nhất định sẽ ly hôn vậy.” Ở văn phòng luật có rất nhiều vụ kiện ly hôn kỳ quái, “Điều kiện tiên quyết khi kết hôn là có cơ sở tình cảm, mà tiền đề phát sinh tình cảm với một người là cảm giác tin tưởng, nền không vững chắc, nhà cũng sẽ dễ lung lay theo. Đã biết rõ là căn nhà không an toàn mà còn vào ở, vốn là một gia đình ấm áp nay lại khiến lòng người hoảng sợ. Phí tổn này, tính toán một chút liền biết không đáng.” Tôi ngồi trên xe của Từ Uân, trong tay vẫn còn bản sao công chứng kia, nhà trai có một công ty đã đưa ra thị trường, từng ly hôn hai lần, còn nhà gái là một sinh viên vừa tốt nghiệp đại học.

“Ít nhất sau khi vào ở họ sẽ luôn đề phòng, nói không chừng còn có thể chuẩn bị chạy trốn hay hộp cứu thương gì đó, cho dù nhà có sập thì vẫn giữ được cái mạng. Nhưng có rất nhiều nhà rõ ràng là sập đúng lúc, nhưng người ở trong đó lại vô tư mỗi đêm, khi nguy hiểm tới thì ngay cả chạy cũng chạy không kịp.”

“Nào có nhiều căn nhà không an toàn như vậy chứ, hơn nữa, trước khi sập không thể nào một chút cũng không phát hiện được…”

“Cho nên nói đi nói lại, chờ đến khi nhiều người phát hiện ra thì nhà đã không thể ở nữa rồi, anh ta không còn lựa chọn nào khác. Lạm phát, tiền của anh ta không thể mua được một căn nhà tốt giống như vậy, mà mua một căn vừa nhỏ vừa rách nát thì anh ta lại không cam lòng, chỉ có thể ôm một chút mong đợi, hi vọng căn nhà chỉ là xuất hiện một vết nứt mà thôi, vẫn chưa đến mức sập. Ngược lại, những người có ý thức nguy cơ có lẽ lúc bước vào nhà cũng đã tự chuẩn bị cho mình căn nhà dự phòng khác rồi, dù lúc đầu không trả nổi tiền thì cũng có thể từ từ tích lũy trong quá trình tới làm chuyện này.”

“Theo như anh nói, vậy là nên đề xướng làm công chứng tài sản trước hôn nhân sao?”

“Không chỉ tài sản, gia thế bối cảnh nhân phẩm tính cách cũng phải hiểu rõ như lòng bàn tay.” Từ lão đại gõ gõ đầu tôi, “Cho nên anh nói em đó, đừng có vừa nhìn thấy soái ca đã bị câu mất hồn, ngay cả đi làm cũng không yên lòng.”

Tôi đột nhiên đỏ mặt, nhưng tuyệt đối không thể thừa nhận trước mặt người này!

“D tiên sinh:

Kỳ thật chúng ta có chung một quan điểm, tôi vốn tưởng chỉ cần có thể chấp nhận khuyết điểm của đối phương là có thể duy trì hạnh phúc lâu dài, nhưng lại quên mất tiền đề của nó là sự tin tưởng.

B, believe, tin tưởng, theo tôi đó là chuyện còn khó làm hơn cả chấp nhận.

Tuy mọi việc đã qua, nhưng chuyện của B tiểu thư vẫn hiện ra rõ ràng trong tâm trí tôi. Cô ấy là một sinh viên giỏi vừa tốt nghiệp đại học hệ Trung văn. Cô ấy nói chuyện cũ của mình có loại cảm giác tiếc hận mất tuổi thanh xuân, có lẽ là do tôi đa nghi, nhưng tôi còn nghe được chút tiếc nuối nhàn nhạt trong đó nữa.

B tiểu thư sinh ra tại thư hương thế gia, gia cảnh cũng không được tốt lắm, mà cả nhà còn có thói kiêu ngạo văn nhân. Trước đây B tiểu thư bị mẹ mình – một giáo sư vật lý cố ý hóa trang thành xấu xí, vừa vào học đã cho cô mang kính đen thật dày, tuyệt đối không cho cô mua váy, cô nói đùa rằng đây là vì phòng ngừa cô “trêu hoa ghẹo nguyệt” quá sớm, nhưng cách ăn mặc khiêm tốn này vẫn luôn theo cô đến năm cấp ba.

Cùng là nữ sinh, tôi có thể lý giải đại khái được cảm giác “người tài giỏi không được trọng dụng” đó, cho nên, là đàn ông, có lẽ anh có thể tưởng tượng được một tài nữ giỏi giang thường mặc quần áo mộc mạc, mang kính lại khoác một thân váy dài, tóc xõa vai, xinh đẹp xuất hiện trong bữa tiệc tốt nghiệp, hình ảnh rạng rỡ như phượng hoàng niết bàn khiến không biết bao nhiêu người kinh diễm đó là như thế nào.

Lần đầu tiếp xúc tình yêu nam nữ, B tiểu thư đã thích đội trưởng câu lạc bộ văn học trên cô ấy hai năm, có thể hấp dẫn cô chỉ có lời văn tình ý triền miên và thái độ như gần như xa của anh ta. Bọn họ cứ ái muội hai năm như vậy, đó là mối tình đầu của B tiểu thư, tuy hành động vẫn còn rụt rè nhưng con chữ lại thể hiện hoàn toàn sự ái mộ nóng bỏng của cô ấy. B tiểu thư nói, cô không biết cái gì gọi là phản bội, càng không đề phòng người ấy thay lòng đổi dạ, cho nên cô vẫn không tin đàn anh của mình có rất nhiều bạn gái cho đến khi cô chính mắt gặp được. B tiểu thư bị thương tổn sâu sắc, nhưng trong lòng cô ấy, tình yêu duy mỹ chấp nhất đó vẫn không hề buông tay.

Nóc nhà dột còn gặp mưa suốt đêm, mẹ đột nhiên bị trúng gió, cha không thể xin nghỉ hưu sớm nên chỉ có thể từ chức ở nhà chăm sóc vợ. Gia đình vốn không dư dả nay lại càng túng quẫn. Diện mạo và dáng người của B tiểu thư rất tốt nhưng cô khinh thường không muốn dùng nó. Gia đình cùng quẫn, cô cần phải tự mình kiếm tiền sinh hoạt, nhưng tính tình của cô khiến cô phải loại bỏ rất nhiều lựa chọn nghề nghiệp, sau cùng cô đến một nhà hàng năm sao đánh đàn dương cầm.

Cũng là ở đó, cô đã gặp B tiên sinh.

Thời điểm đó, B tiểu thư có chút kinh nghiệm xã hội đã không còn là cô gái nhỏ thương xuân bi thu xem thơ tình nữa, trách nhiệm gia đình và tiếp xúc những thứ xa hoa quý giá trong công việc khiến cô không thể không bài xích cuộc sống vật chất ít ỏi. B tiên sinh là ông chủ một công ty, từng ly hôn, có con, đã qua tứ tuần nhưng tác phong vẫn còn nhanh nhẹn. Thế công anh ta theo đuổi B tiểu thư có thể nói là gióng trống khua chiêng, đánh bước nào chắc bước ấy. Anh ta bị khí chất không nhiễm khói lửa nhân gian của B tiểu thư hấp dẫn. Nhưng B tiểu thư không biết anh có gì hấp dẫn cô, có lẽ là do cách anh ấy quản lý mọi việc, có lẽ là do những món trang sức trang nhã mà không tầm thường anh tỉ mỉ chọn lựa, có lẽ là do anh đứng cạnh kéo đàn violin làm nhạc đệm cho cô, có lẽ là do anh luôn xuất hiện vào những lúc cô bất lực nhất. Tóm lại, B tiên sinh đã sưởi ấm cho B tiểu thư trong khoảng thời gian ngắn, sau đó được B tiểu thư nhận nhẫn cầu hôn, cùng cô bước vào tình yêu mà họ luôn ao ước.

Nếu câu chuyện tiến hành đến đây thì sẽ là một kết thúc hoàn mỹ, nhưng thứ phá nát giấc mơ của B tiểu thư lại là một bản hiệp nghị tài sản trước hôn nhân. B tiểu thư mang tâm trạng cuồng loạn tiếp nhận, chỉ trong vòng ba ngày, hai mươi mấy năm thanh cao giam cầm cô đã sụp đổ, lại đúc lên tòa tường thành bảo hộ lòng mình một lần nữa. Trên thế giới này, chỉ có bản thân mình mới đáng tin, nên B tiểu thư tranh thêm nhiều tài sản vì mình, yên lặng lót đường cho tương lai của mình.

Có người nói với tôi, tình yêu tựa như một trận chiến dịch, không có chiến thuật mà chỉ liều mạng thì sẽ không chống đỡ được bao lâu đã tiêu hao hết lương thực, nếu muốn lấy được thắng lợi sau cùng, chỉ có biết người biết ta mới có thể bách chiến bách thắng.

Tôi kinh ngạc, đây không phải có ý đặt hai người yêu nhau ở hai mặt đối lập, trở thành kẻ địch của nhau sao?

Nghe thấy nghi hoặc của tôi, có người còn kinh ngạc hơn cả tôi: Không phải kẻ địch, chẳng lẽ là chiến hữu? Nếu là đối mặt với kẻ địch, thời khắc giữ vững cảnh giác thì chỉ cần lực lượng không kém quá xa là sẽ không binh bại như núi đổ. Nếu coi là đồng minh, vừa hơi thả lỏng đã bị người thừa dịp đánh vào, kết cục chính là quân lính tan rã, thất bại thảm hại.

Tôi không dám nói tình yêu và lòng tin của mình cuối cùng sẽ giữ lại vì người nào, càng không biết sẽ bảo vệ được bao lâu, nhưng ít ra tôi sẽ không tuyên bố tử hình nó ngay bây giờ, cho dù bị tổn thương thì đó cũng là đau đớn phải trải qua trong cuộc đời này.

Có người nói tôi ngây thơ, anh có cảm thấy thế không, D tiên sinh?

S tiểu thư.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.