Mục Tiêu Đã Định

Chương 17: Sóng gió không ngừng




Chẳng lẽ bên trong xảy ra chuyện gì mà mình không đoán được?

Hoặc là nói…

Từ Quốc Phú biết Từ Tranh Thành bắt giữ đám người Triệu Quang Minh, nói thế nào hắn cũng là bí thư chính pháp ủy, vẫn nắm vững cục công an trong tay. Mà chính bởi vì hay biết, cho nên trong lòng chợt chấn động, chẳng lẽ Nhiếp Việt muốn gõ Triệu Thụy An? Sau khi nắm giữ quyền nói chuyện trong thường ủy, hắn rốt cục muốn động thủ sao?

Nhưng bất kể như thế nào, Từ Quốc Phú làm lãnh đạo chủ quản, không thể ngồi yên không lý tới.

- Nhiếp bí thư, đây là do tôi không làm tròn bổn phận, tôi…

- Trước không nên vội vã gánh trách nhiệm, gặp sự tình cần phải giải quyết vấn đề trước tiên, trách nhiệm sau này hãy nói.

Nhiếp Việt trực tiếp ngắt lời Từ Quốc Phú, thản nhiên nói.

- Nhiếp bí thư, tôi nghĩ nếu chỉ chút chuyện này, hoàn toàn không cần phải mời dự họp thường ủy đi? Chút chuyện nhỏ giao cho cục công an xử lý là được.

Triệu Thụy An tùy ý nói.

Mặt ngoài nói như vậy, nhưng ai cũng nghe ra vị chủ tịch huyện kia có ý kiến. Sự tình là chuyện nhỏ, có cần mời dự họp thường ủy hay không? Nếu thật là vậy chẳng phải cần mở họp mỗi ngày? Chút việc nhỏ như vậy cần gây động tĩnh lớn như thế, sao đây? Sợ người khác không biết ông là kẻ đứng đầu trong huyện sao?

Nhiếp Việt không hề có chút vẻ tức giận, lãnh đạm nói:

- Phải đó, việc này nghe thật là nhỏ, nhưng tôi còn một câu chưa nói, Triệu chủ tịch, có lẽ ông còn chưa biết đi? Ngay lúc Triệu Quang Minh dẫn người truy đánh người kia, còn truy cả người khác.

- Ai ah?

Triệu Thụy An bản năng hỏi.

- Bí thư trấn ủy Hắc Sơn Tô Mộc…

Nhiếp Việt nói tới đây thoáng tạm dừng, đem ánh mắt mọi người hấp dẫn tới, cảm giác trên mặt họ có chút biến hóa, nhưng vẫn không để ý bao nhiêu, ngay sau đó liền nói ra hai tên người, lập tức kíp nổ toàn trường.

- Đi chung một chỗ với Tô Mộc, còn có bí thư đoàn ủy tỉnh Tần Mông, ngoài ra còn có phó cục trưởng địa khu kinh tế Ủy ban cải cách và phát triển trung ương Trịnh Kinh Luân.

Lời này vừa nói ra, con bà nó rất có lực sát thương, mấy ủy viên huyện ủy còn đang thờ ơ, đương trường sửng sốt.

Nếu như nói trong những người bị truy đánh chỉ có Chương Trạch Quang, các ủy viên huyện ủy cũng không ngạc nhiên. Chỉ cần là người nhậm chức trong huyện Hình Đường, đều biết Hình Đường nhất trung là hậu hoa viên của ai. Nơi đó là do Tạ Văn bồi thường cho vợ bé Cao Bình, đây là chuyện mà người nào cũng biết, Cao Thăng ngang ngược càn rỡ ai cũng hiểu được, hành động truy đánh Chương Trạch Quang là chuyện thật bình thường.

Nếu như nói trong những người bị truy đánh có thêm Tô Mộc, tính chất lập tức thay đổi, nói thế nào Tô Mộc cũng là bí thư trấn ủy, há có thể bị một đám bảo an truy đánh đầy đường? Nếu thật là như vậy, truyền đi ra mặt mũi của ủy viên huyện ủy cũng mất hết, nhưng chỉ là mất mặt mà thôi. Bởi vì mọi người đều biết Tô Mộc là người của Nhiếp Việt, hắn nhất định sẽ trút giận cho tiểu tử kia.

Mà bây giờ lời của Nhiếp Việt vô cùng đủ lực sát thương.

Trong những người bị truy đánh chẳng những có Tô Mộc, còn có hai cán bộ cấp sở, một là tinh anh đoàn ủy, bí thư đoàn ủy tỉnh, một là phó cục trưởng tay cầm trọng quyền của Ủy ban cải cách và phát triển trung ương. Hơn nữa người ngồi ở chỗ này, ai cũng biết văn kiện hạng mục nổi danh huyện Hình Đường từ đâu tới. Đó chính là địa khu kinh tế đã tiến hành chính sách cổ vũ cho sự phát triển của trấn Hắc Sơn.

Ủy ban cải cách và phát triển trung ương là địa phương gì? Đừng nói là cấp huyện, dù là cấp tỉnh, khi đi qua đó nếu không có quan hệ xem như là vô ích. Hiện tại giỏi thật, địa khu kinh tế ủng hộ hạng mục phát triển cho huyện Hình Đường các người, bồi dưỡng kinh tế cho các người, các người thật giỏi, cục trưởng của người ta đi qua đây, lại bị bảo an trong huyện các người truy đánh.

Truyền đi ra, trách nhiệm này ai gánh vác?

Cán bộ cấp sở trung ương tay cầm thực quyền, ở trong phố đồ cổ huyện Hình Đường bị người đánh, ngẫm lại chuyện này nếu bị hấp thụ ánh sáng, hậu quả tồi tệ ra sao, các ủy viên huyện ủy đều tuôn mồ hôi lạnh.

- Thật quá kỳ cục! Bảo an nhất trung Hình Đường sao có thể hoành hành không kiêng nể gì như vậy? Thật sự nghĩ huyện Hình Đường là thiên hạ của bọn hắn sao? Trong mắt còn có quốc pháp có kỷ luật Đảng hay không? Còn có tính kỷ luật nữa hay không? Cao Thăng làm việc kiểu gì, tôi xem hắn không cần làm nữa!

Phó bí thư huyện ủy Trương Chấn tức giận hô.

- Lẽ nào lại như vậy! Đối với hành vi tồi tệ như thế, tôi đề nghị nhanh chóng nghiêm khắc xử lý, tra xét tới cùng, quyết không nuông chiều!

Bí thư chính pháp ủy Từ Quốc Phú lớn tiếng nói.

- Đây quả thật là trong mắt vô vương pháp!

Bí thư ban kỷ luật thanh tra Lâm Trung Hòa âm trầm nói.

Người của Nhiếp Việt lần lượt làm khó dễ, mà Triệu Thụy An vừa nghe được lời nói của Nhiếp Việt, sau lưng nhất thời tuôn mồ hôi lạnh. Ai nha, đây quả thật là đâm phải tổ ong vò vẽ. Cao Thăng a Cao Thăng, mày đúng là đồ hỗn trướng, nếu không nể tình lão tỷ của mày phong tao một chút, tao có thể cho phép mày tiếp tục làm hiệu trưởng nhất trung sao?

Lần này giỏi thật, mày báo đáp tao kiểu như vậy? Mày giỏi ah, ngay cả cán bộ cấp sở cũng dám truy đánh? Vậy có phải ngay cả chủ tịch huyện như tao mày cũng không xem vào trong mắt?

- Nhiếp bí thư, đối với người như Cao Thăng, tôi chỉ có một quan điểm, nhất định phải xử lý theo luật pháp, tuyệt đối không cho phép hắn nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật! Còn nữa, Nhiếp bí thư, không biết Trịnh cục trưởng cùng Tần bí thư hiện tại thế nào? Họ không bị tổn thương gì đi?

Triệu Thụy An gấp giọng hỏi, đây là vấn đề mà các ủy viên khác cũng đang quan tâm.

Nhiếp Việt liếc mắt nhìn quanh một vòng, lạnh nhạt nói:

- Khi chuyện phát sinh, bởi vì có Tô Mộc cùng tài xế của hắn liều mạng bảo hộ, Trịnh cục trưởng cùng Tần bí thư không bị thương, hiện tại an toàn.

Một câu làm trái tim đang buộc chặt của mọi người đều thả lỏng không ít, không xảy ra việc gì là tốt rồi. Nếu thật sự xảy ra chuyện, bầu trời huyện Hình Đường có thể sẽ đổ sập xuống. Hiện tại cho dù là Triệu Thụy An cũng phải cảm kích Tô Mộc. Thời điểm mấu chốt, nếu không phải có Tô Mộc, việc này thật sự cần làm lớn.

- Nhiếp bí thư, vậy bây giờ Trịnh cục trưởng cùng Tần bí thư đang ở nơi nào? Nếu họ đã tới, vậy chúng ta có cần đi qua bái phỏng hay không?

Trưởng ban tuyên truyền Lương Trung Hòa hỏi.

- Tạm thời không cần, Trịnh cục trưởng chỉ có một yêu cầu, phải nghiêm túc xử lý chuyện đã phát sinh hôm nay.

Nhiếp Việt trầm giọng nói:

- Có lẽ các vị còn chưa biết, Cao Thăng không chỉ đơn thuần là kiêu ngạo hoành hành như vậy. Hắn còn có vấn đề nghiêm trọng về kinh tế cùng tác phong. Sổ sách này ghi chép lại tài chính hắn đã lấy được từ khi đảm nhiệm chức hiệu trưởng trường nhất trung, các đồng chí, các vị biết số tiền này đã dùng làm gì sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.