Mục Tiêu Đã Định

Chương 15: Thật sự không phải trèo tường




Mây đen dày đặc bao phủ cả bầu trời huyện Hình Đường, không khí nhìn qua có vẻ như thật bình tĩnh, nhưng lại âm thầm dâng lên sóng gió mãnh liệt. Trong mắt người khác chuyện nháo loạn trong phố đồ cổ chỉ là bình thường hàng ngày, chỉ là một nhóm sói đội lốt cừu bị công an mang đi, tùy tiện thẩm vấn vài câu, phạt ít tiền cũng sẽ được thả ra.

Ngoại trừ vài người biết nội tình, căn bản không ai có thể tưởng tượng sau lưng chuyện thật bình thường như vậy, đang nổi lên một hồi động đất trong huyện Hình Đường. Trận động đất này mạnh yếu thế nào phải xem Nhiếp Việt, chỉ cần có thể đạt tới mục đích mà hắn muốn, Nhiếp Việt cũng sẽ không dự dự dừng tay.

Vào lúc này Tô Mộc cùng Đoạn Bằng đã lặng yên xuất hiện tại nhất trung Hình Đường.

Tô Mộc không hề xa lạ với ngôi trường này, suốt ba năm sơ trung cùng ba năm cao trung hắn đều vượt qua tại đây. Có thể nói không chút khoa trương, từng ngọn cây cọng cỏ bên trong hắn đều có cảm tình rất sâu sắc. Có chút lão sư trong trường tới bây giờ hắn còn nhớ thật rõ ràng.

Chẳng qua hiệu trưởng Cao Thăng kia, Tô Mộc không hề có chút ấn tượng, hẳn là được điều nhập sau khi Tô Mộc tốt nghiệp. Mà hiệu trưởng như vậy đã làm trường nhất trung bị vây trong đầu sóng ngọn gió bây giờ.

- Ông chủ, trước kia anh tốt nghiệp nơi này sao?

Đoạn Bằng hỏi.

- Phải ah!

Tô Mộc đi trong trường học cười nói:

- Tôi học trường này suốt sáu năm, đối với nơi này rất quen thuộc.

- Sao ông chủ lại không biết Cao Thăng? Còn không biết Chương chủ nhiệm?

Đoạn Bằng hiếu kỳ hỏi.

- Không biết, có lẽ bọn họ được điều nhập sau này. Nhưng nghe ý tứ của Chương Trạch Quang, vợ hắn hẳn luôn làm việc trong phòng tài vụ của trường học. Đoạn Bằng, chúng ta tới đây là giúp đỡ tra án, tôi đi tìm vài lão sư tâm sự, anh đi theo dõi Cao Thăng chặt chẽ. Nhớ kỹ, không có mệnh lệnh không được đập cỏ động rắn, biết không?

Tô Mộc nói.

- Hiểu được!

Đoạn Bằng xoay người rời đi.

Đoạn Bằng xuất thân trinh sát binh, muốn tìm được nhược điểm của Cao Thăng vô cùng dễ dàng. Trước khi tới họ cũng đã tìm hiểu rõ ràng, hiện tại Cao Thăng cũng không rời khỏi trường học, chẳng qua trực giác nói cho Tô Mộc, người như Cao Thăng tới giữa trưa lại không về nhà, ngược lại lưu trong trường tuyệt đối là không bình thường.

Từ sau khi tốt nghiệp đây là lần đầu tiên Tô Mộc quay lại nhất trung, ngôi trường này đã chở đầy những kỷ niệm trọng yếu nhất trong thời kỳ trung học của hắn, nhưng đối với cuộc sống gia đình khó khăn của hắn lúc đó mà nói, chuyện tốt đẹp lưu lại trong lòng hắn cũng không bao nhiêu. Chẳng những không có, còn lưu lại vết sẹo làm cho hắn không cách nào lãng quên.

Chính là ngôi trường này để Tô Mộc nhận thức Lạc Lâm, trả giá bi thảm cho mối tình đầu. Hoặc là nói đó căn bản không thể xưng là mối tình đầu, bởi vì tình yêu chưa bắt đầu đã chấm dứt. Dùng từ thầm mến hình dung là vô cùng chính xác.

- Thiếu niên không biết mùi vị của phiền sầu…

Tô Mộc đứng bên cạnh hồ nhân tạo trong trường lẩm bẩm.

- Tô Mộc?

Đúng lúc này một thanh âm có chút chần chờ vang lên sau lưng, Tô Mộc xoay người nhìn lại, trên mặt lộ ra nụ cười.

- Dương lão sư, là ngài sao?

- Thật là em sao, tôi còn tưởng rằng mình nhìn lầm rồi, thật không ngờ lại là em. Tôi cảm thấy nhìn bóng dáng rất giống em sao, sao hôm nay có rảnh quay về thăm trường cũ đây.

Dương Tri Liễu cười hỏi.

Dương Tri Liễu khoảng trên dưới ba mươi tuổi, đang trong tuổi thanh xuân, là một phụ nữ đầy phong tình. Tuy khuôn mặt không đẹp lắm, nhưng thân hình thật ngạo nhân. Nhất là hiện tại mặc một chiếc áo lông màu lam, tản mát ra một cỗ phong tình khác. Em tốt nghiệp trường sư phạm, là chủ nhiệm của Tô Mộc năm lớp 11.

Nếu nói tới quan hệ giữa Tô Mộc cùng Dương Tri Liễu xem như không sai, dù sao em từng chiếu cố Tô Mộc rất nhiều. Cho dù hắn ngẫu nhiên trốn học, em cũng chỉ mắt nhắm mắt mở không xử lý.

- Dương lão sư, ai nói sau khi em tốt nghiệp rồi không thể quay về thăm trường cũ chứ.

Tô Mộc cười nói.

- Tiểu tử, đi thôi, bên ngoài trời lạnh như vậy, tới chỗ tôi ngồi một chút.

Dương Tri Liễu mời.

- Dạ!

Lúc này kỳ nghỉ tết cũng đã chấm dứt, Hình Đường nhất trung đã bắt đầu dạy học trở lại. Chẳng qua buổi chiều Dương Tri Liễu không có giờ dạy cho nên mới có thể nhẹ nhàng như thế.

- Đây là ký túc xá của lão sư sao? Cũng giống như trước đây, không có gì biến hóa thôi.

Tô Mộc quan sát tòa nhà cũ nát trước mặt, ánh mắt lại liếc nhìn qua tòa lầu mới xây thành không bao lâu, còn tráng gạch men sứ xa hoa gần đó:

- Dương lão sư, nơi đó không phải là ký túc xá của công nhân viên trường học sao? Dựa theo bằng cấp cùng lý lịch dạy học mà tiến hành phân phối, lão sư lẽ ra cũng phải có một phòng ở đó đi?

- Hư! Nói nhỏ một chút!

Sắc mặt Dương Tri Liễu biến đổi, thấp giọng nói:

- Đừng ở đây nói bừa, có vài lời em biết là tốt rồi, nói bừa bên ngoài cẩn thận tai vách mạch rừng!

Ánh mắt Tô Mộc híp lại, không nói thêm gì, đi theo Dương Tri Liễu vào nhà. Diện tích căn phòng không lớn, hơn nữa thật già cỗi, trước kia khi Tô Mộc còn học trong trường cũng đã có tòa lầu này, tới hôm nay cũng đã gần bốn mươi năm. Thật không ngờ vẫn còn dùng, còn phân cho giáo viên ưu tú như Dương Tri Liễu.

Nếu nói bên trong không có vấn đề, Tô Mộc tuyệt đối không tin.

- Tô Mộc, em vẫn giống như trước đây, chuyện gì cũng dám nói.

Dương Tri Liễu rót ly nước cho Tô Mộc, ngồi xuống nói.

Dương Tri Liễu cởi áo lông lộ ra dáng người uyển chuyển, ngọn núi cao ngất phủ bên trong, rất có cảm giác muốn nhảy ra ngoài. Mái tóc đen nhánh xõa tung, phóng xuất một loại khí tức ôn nhu vô hình. Đôi mắt to khẽ chớp khiến tim người đập rộn.

Nếu không phải Tô Mộc tôn trọng vị nữ tính này là lão sư của mình, chỉ sợ hắn sẽ không thể tự chủ. Hắn hít sâu một hơi ngăn chặn nhịp tim xôn xao, mỉm cười hỏi:

- Dương lão sư, em nói em nghe một chút xảy ra chuyện gì đi? Em nhớ lúc trước khi tốt nghiệp, còn chưa xây tòa lầu kia, hiện tại sao lại xuất hiện?

- Còn có thể là chuyện gì xảy ra? Không phải đều do Cao bá thiên làm ra!

Vẻ mặt Dương Tri Liễu căm giận nói.

- Cao bá thiên?

Tô Mộc khó hiểu hỏi.

- Đúng rồi, lúc em tốt nghiệp hắn còn chưa được điều vào, cho nên em không biết. Cao bá thiên chính là Cao Thăng, hiện tại là hiệu trưởng nhất trung. Tòa lầu kia là do hắn mạnh mẽ thi công, biết không? Ban đầu đã nói sẽ xây dãy phòng học ở đó. Em cũng biết phòng học trường mình đã quá cũ nát nghiêm trọng, sớm nên xây mới.

- Ai ngờ Cao Thăng chẳng những không chịu thi công xây mới phòng học, còn cố tình đi xây tòa nhà kia. Hơn nữa vừa rồi em đã hỏi là ai có tư cách vào đó ở sao. Hừ, căn bản không phải những người có tư cách lão, mà muốn vào ở trong đó, em nhất định phải làm cao tầng trường học. Nếu là như vậy còn chưa tính, em không biết đi? Kỳ thật cũng không có vài nhân viên vào ở đó, đại bộ phận đều là người nhà của các cơ quan trong huyện!

Dương Tri Liễu khinh thường nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.