Mục Thiếu Phúc Hắc Cưng Chiều Lãnh Kiều Thê

Quyển 1 - Chương 50: Ông trời chỉ biết đánh rơi phân chim




“Ngày mốt phải thử áo cưới, buổi tối tôi sẽ kêu người tới đây đón cô.” Hắn tìm đến cô chủ yếu là do có việc cần nói với cô, không phải vì muốn coi bộ dạng xấu hổ của cô. Cái đó chắc coi như là tính giải trí thêm vô vậy.

Giang Xuân Tuệ vén tóc ra sau tai, nhẹ nhàng gật đầu, lần này cô nhu thuận không có ý kiến ý cò gì hết và cũng không trách hắn tự tiện quyết định thời gian.

“Mẹ tôi nói tân phòng ở biệt thự phải sửa sang lại một lần nữa, hai ngày nữa bà sẽ đi chọn đồ dùng trong nhà, đến lúc đó cô cùng đi với bà.” Thấy cô không có ý kiến, hắn tiếp tục nói, mặc dù mấy cái chuyện vặt này cũng không quan trọng mà bắt buộc phải gặp mặt trực tiếp nói, một cú điện thoại là xong.

Nhưng mà hắn nhận ra rằng mình không chỉ muốn nghe giọng nói của cô mà còn muốn tận mắt thấy cô, luôn cảm thấy như vậy thì mới có thể hoàn toàn an tâm, xác nhận cô bình yên vô sự.

Thấy cô xách cả bao đồ ăn bự như vậy và còn có thể có khí lực mà ầm ĩ với hắn, tâm tình hắn lại thả lỏng, muốn chọc cô một chút.

“Vậy còn anh?” Nghe giọng điệu của hắn, hình như hắn không tính đi với cô và mẹ hắn, không hiểu sao cô cảm thấy có chút thất vọng.

“Phụ nữ coi dạo phố là lạc thú, đàn ông coi dạo phố là địa ngục, tôi đi chỉ khiến mẹ tôi mất hứng, hơn nữa tôi cũng không có thời gian.” Hắn không hề hứng thú đối với việc dạo phố, thà rằng dùng khoảng thời gian này làm việc, kiếm tiền trả hóa đơn còn thoải mái hơn.

“Ờ.” Hắn đã nói như vậy, hình như cô cũng không tìm được lý do miễn cưỡng hắn đi cùng, chỉ có thể chuẩn bị xin phép nghỉ bữa làm thôi, ai bảo mình “bắt người tay ngắn”, sau khi ký hiệp định cũng có thái độ tích cực trả nợ, đối với yêu cầu của hắn cũng sẽ ra sức phối hợp. “Nhưng mà…”

Cô nhìn hắn, muốn nói lại thôi.

“Có chuyện thì cứ nói.”

“Chúng ta là giả kết hôn, cho nên… chắc là… sẽ không xảy ra “chuyện đó” chứ?” Nói đến tân phòng, cô mới đột nhiên nghĩ tới vấn đề này, về mặt cá tính, cô quả là “đi một bước, tính một bước”.

“Chuyện nào?” Hắn cười khẽ, đương nhiên không thể nào đơn thuần đến nỗi không hiểu lời cô nói, chỉ là cảm thấy nét mặt xấu hổ không dám hỏi của cô rất tức cười, không thưởng thức nhiều một chút thì thật uổng.

“Chính là chuyện kia… Lên giường.” Cô kéo hắn đến bên cạnh một quầy hàng ít người, lấy tay che miệng, nhỏ giọng nói.

Bốn phía tuy rằng thỉnh thoảng có một vài ánh mắt tò mò nhưng cô nghĩ cái đó thuần túy là do hắn đẹp trai, không liên quan đến đề tài bọn họ đang thảo luận.

“Tôi không thích giường mềm quá.”

“Cái gì?” Cái này có liên quan gì đến “chuyện đó”?

“Giường mềm quá sẽ làm tôi đau nhức toàn thân, lúc cô đi chọn phải đặc biệt chú ý.”

“Chăn màn gối đệm cũng đừng chọn loại hoa văn hoa hòe quá hoặc màu sắc trắng mềm quá.”

“Vì sao?”

“Tôi sẽ dị ứng.”

“Ô…” Cái gì với cái gì a! Hơn nữa đi một vòng hắn vẫn chưa cho cô đáp án, cô thật sự không còn đủ kiên nhẫn…

“Cho nên rốt cuộc chúng ta sẽ lên giường hay không a!”

Câu hỏi này quá ghê, âm lượng không lớn không nhỏ, vừa khéo làm cho một đống các bà các mẹ chỉ trỏ, làm cô xấu hổ đến nỗi hận dưới chân không có động chui xuống, thực sợ bị phụ huynh học sinh nào đó nhận ra thân phận của cô.

Có lẽ Đoàn Bồi Nguyên nhìn quen trường hợp này rồi, chẳng những hắn miễn dịch với những ánh mắt xung quanh mà còn rất xấu xa “cười ké”, thấy bộ dạng cô lúng túng, trái lại lại lộ ra một mặt thích thú.

Cười cười cười! Từ khi nào thì hắn trở nên “miệng luôn tươi cười” như vậy, rõ ràng trước kia hở chút là bày ra khuôn mặt khối băng, tức chết người đi được…

Cô hung dữ trừng hắn một cái, lúng túng đến nỗi muốn chạy trốn khỏi nơi này…

“Lên xe tôi.” Hắn kéo cô, ôm cô vào lòng, bước đi vững vàng đem cô ra khỏi đám người đang coi vây quanh.

Một khắc trước giống như đang giễu cợt cô, lúc này lại giống như đang bảo vệ cô không bị người khác cười nhạo…

Cô vụng trộm nhìn hắn, không hiểu hành vi của người đàn ông này, trong lòng lại có loại cảm giác ấm áp, ngọt ngào phơi phới.

Dựa vào hắn có cảm giác rất an toàn, cô cúi đầu như thể là cái gì cũng không nhìn, không nghe, không cần phải quan tâm, bởi vì có hắn ở bên, hắn sẽ mang cô đi đến nơi an toàn…

Lên xe, âm thanh xung quanh đều bị ngăn cách, ngay cả nhiệt độ cơ thể của hắn cũng rời khỏi cô.

Cô thấy kì lạ khi phát hiện vậy mà mình lại cảm thấy hơi đáng tiếc, thậm chí nhận thấy được một hiện tượng không biết nên cho nó là tốt hay xấu. Đó chính là lúc hắn mỉm cười với cô mà nụ cười không mang theo sự đùa cợt, dường như trong nháy mắt cô có thể đã quên những cái không tốt của hắn, cũng ngây ngô cười theo…

“Đã muốn giả vợ chồng, không tránh được có chút tiếp xúc tay chân thân mật, cô không quen cũng phải lập tức thích ứng.”

Hắn đột nhiên đi vào đề chính, cô có chút không theo kịp, sửng sốt hai giây mới hoàn hồn.

“Về phần lên giường, tôi sẽ không miễn cưỡng cô nhưng không thể cam đoan chuyện đó sẽ không xảy ra, dù sao chúng ta đều là người phàm, không phải thánh, ngủ trên cùng một chiếc giường, chuyện sẽ ra sao rất khó nói.” Hắn ăn ngay nói thật, nhìn vẻ mặt ngây ngốc của cô, ánh mắt kinh ngạc ngây thơ giống như con chim non phát hiện thế giới mới. Bộ dáng khờ khạo, đáng yêu như thế làm cho tâm hắn hơi run lên, hắn không nhịn được đưa tay vuốt ve đôi má đỏ bừng, ánh mắt lấp lánh của cô.

Thực ra, một chút hắn cũng không có thể cam đoan bản thân sẽ không đụng vào cô. Đặc biệt qua hai ngày một đêm lo lắng vừa rồi, tâm tình vui sướng muốn cười khi gặp cô lúc này… Lực hấp dẫn giữa nam nữ, so với cô, hắn càng có kinh nghiệm, bởi vậy hắn cũng càng có thể rõ ràng nhận thấy được chính mình cảm thấy hứng thú đối với cô gái này, cho nên không thể chắc chắn tương lai sẽ xảy ra chuyện gì, có cảm giác gì…

Giang Xuân Tuệ nháy mắt mấy cái, đầu óc tiêu hóa những lời mà lỗ tai vừa nghe được, nơi bị ngón tay hắn đụng chạm tựa như túi chườm nóng bỗng nóng lên, kích thích tim cô đập loạn.

“Vậy… Chúng ta không thể không ngủ trên cùng một chiếc giường sao?” Thử tưởng tượng hình ảnh kia, cô sợ có lẽ tim mình sẽ tê liệt.

“Nếu cô thích ngủ sàn nhà, tôi không có ý kiến.” Hắn thu tay lại, đáy mắt hắn xẹt qua một tia không vui cực nhanh, vì chuyện vốn không nên tức giận mà ngực khó chịu.

Cô không muốn ngủ chung giường với hắn? Hừ, hắn chẳng sao cả. Có điều làm sao bây giờ, hắn nghĩ mẹ hắn sẽ phòng ngừa mọi thứ, tám phần ngay cả sofa và chăn, thảm dư trong phòng cũng sẽ không để lại cho bọn họ.

“Tôi là con gái đó.”

“Cho nên?”

Cho nên?

Cái này còn phải hỏi! Lúc này đương nhiên không nói chuyện nam nữ bình đẳng, mà là ưu tiên con gái… ngủ giường a.

Nhưng hiển nhiên Đoàn Bồi Nguyên không có hứng thú thích làm kẻ thân sĩ, thái độ hờ hững, hắn nói với cô hiện thực tàn nhẫn. “Ban đầu chuyển ra ngoài ở còn có thể phân phòng ngủ nhưng ở tại nhà ba mẹ tôi, chỉ có giường hoặc sàn để lựa chọn.”

Lúc trước hắn có từng suy nghĩ đến việc cùng cô làm đôi vợ chồng hữu danh vô thật, giữ lại không gian riêng tư của bản thân nhưng cô lại khư khư cố chấp, hiện giờ có hối hận cũng không còn kịp rồi.

“Vậy sao anh không nói sớm!” Cô nhăn mặt, trách hắn thiếu nghĩa khí.

“Tôi tưởng cô thà rằng ký thư tuyên ngôn cũng muốn ở tại nơi đẹp y như hoàng cung.” Hắn cười khẽ một tiếng, không che giấu vui sướng khi người gặp họa chút nào.

Cô giống như con mèo cắn đứt đầu lưỡi, không có lời nào để nói cũng không có lý do để khiếu nại.

“… Tôi ngủ giường là được rồi.” Cùng lắm thì mua giường lớn một chút, cô không muốn ngủ sàn ba tháng đâu.

“Vậy ngày mốt gặp, bà xã.” Hắn mỉm cười tạm biệt, không biết vì sao bỗng nhiên cảm thấy rất hài lòng đối với quyết định chuyển về biệt thự ở.

“Ừ.” Cô vội vàng gật đầu, mở cửa xuống xe…

“Hôm đó nhớ nhắc tôi đưa phiếu cơm.” Trước khi đóng cửa xe, hắn nhắc cô.

“Phiếu cơm?”

“Nghe nói lúc em khổ sở cắn giò heo, mẹ vợ đã đề cập qua chuyện này với em.” Mặt hắn mang ý cười giúp cô nhớ lại tình cảnh tối hôm qua. Vừa nghĩ đến mình vì cô đau lòng không công cả đêm, cô lại vô tư vô lự nâng bát lớn cắn giò heo, trong lòng Đoàn Bồi Nguyên vẫn có chút “lửa giận”.

“Ngay cả loại chuyện này mẹ cũng nói với anh!” Trời ạ trời ạ trời ạ! Mẹ chẳng lẽ không biết phụ nữ sợ nhất bị người khác biết “ba đại” của mình, chính là tuổi, trọng lượng và sức ăn sao.

“Chúng ta là vợ chồng mà, cô giáo Giang.” Hắn rất tự nhiên nói. Nhìn thấy vẻ mặt nháy mắt đỏ bừng buồn cười kia của cô, tâm tình hắn lại tốt lên rất nhiều.

Cửa xe vừa đóng, hắn chạy cái vèo, còn phải chạy về công ty tăng ca.

Cô tốn hơi thừa lời nhìn hắn rời đi, kỳ quái trên đời này sao có thể có đàn ông cười rộ lên mê người lại đáng giận như vậy…

Có điều, vừa nãy hắn kêu cô bà xã thật là dễ dàng nha!

“Ông… Khụ, ông xã? Ông xã? Ông xã ông xã ông xã.” Kêu thử, cô nhận thấy lực thích ứng của bản thân cũng không kém, càng kêu càng thuận miệng, hơn nữa trong lòng còn xuất hiện cảm giác ngọt ngào, tựa hồ hưởng thụ cảm giác không tên gọi coi hắn làm nửa kia của mình.

Cô đứng ở ven đường ngây ngô cười, nghĩ đến hành vi anh dũng cứu người vừa mới nãy của người đàn ông kia, hình như bề ngoài anh tuấn của hắn lại tăng thêm một vòng ánh sáng, cảm thấy thật ra hắn cũng không phải người bề ngoài lạnh lùng, chắc chính là người ngoài lạnh trong nóng, không quen biểu đạt tình cảm, nội tâm cô liền không tự giác sùng bái hơn một chút nữa…

Còn có còn có, hắn đặc biệt vì cô mà ngàn dặm xa xôi bay trở về, điểm ấy thực sự làm cho cô mừng thầm đến nỗi quên đi cảm giác tội lỗi của mình khi lừa gạt người khác, cười càng thêm vui vẻ sáng rực…

“Ha ha a…” Nhưng mà cô cười gian như vậy có đúng không? Được không?

Ai ya ya, tệ! Cảm giác của cô đối với người chồng giả này giống như là cô đang rất nhập diễn, không cẩn thận… phảng phất… đã bỏ ra một chút tình cảm thật?

Ô, làm sao bây giờ, rốt cuộc cái này là do chính cô cảm giác sai hay là cảm giác đúng?

Lần đầu tiên trong đời, Giang Xuân Tuệ nghi ngờ chính bản thân, bởi vì trong lòng cô có thêm một người…

Mười ngày sau, hai nhà Đoàn, Giang cử hành tiệc cưới ở khách sạn Tinh Vân. Dù thời gian vội vàng làm cho người ta không kịp trở tay nhưng thật ra việc chuẩn bị không tìm ra được nửa điểm qua loa, bởi vì trước đó Đoàn Bồi Nguyên cũng đã bỏ ra số tiền lớn thuê chuyên gia chuẩn bị hôn lễ nhỏ nhưng mà đẹp này. Những thứ giống như thiếp cưới, bánh cưới, quà tặng khách này không kịp để hắn tự chọn lựa, nhưng dù sao cũng đều lấy “không ngại giá cả” làm tiêu chuẩn, công ty tổ chức hôn lễ chọn ra hình thức “không thất lễ” nhất, đến nỗi mặc dù khi uống rượu mừng, đa phần tân khách mới nhận được thiếp mời, bánh cưới nhưng người người lại đều thưởng thức, khen không dứt miệng đối với cô dâu và chú rể.

Giang gia bên này có đủ mặt mũi, cũng có thể thông cảm bệnh tình bà thông gia không nên kéo dài, vì thế không tỏ vẻ bất mãn gì hết đối với buổi tiệc cưới vội vàng này, ngược lại bởi vì thấy được tấm lòng hiếu thảo của con rể đối với mẹ, bên cạnh đó, chính hắn cũng không chút nào keo kiệt với con gái, họ càng yên tâm đem con gái giao cho người đàn ông này, cảm thấy sau khi kết hôn, hắn nhất định sẽ càng thêm yêu thương con gái mình.

“Tỳ vết” duy nhất của hôn lễ này có lẽ chính là hơn phân nửa tân khách đều đoán trong bụng cô dâu 99% là đã có em bé, nên trong chớp nhoáng mới có thể gả vào hào môn.

“Aizz.” Đêm tân hôn, Giang Xuân Tuệ đứng ở trước gương thở dài, xoa bóp bụng của mình, rõ ràng nó đâu có nhô ra mấy đâu. Trong lòng, cô kêu oan cho chính cô, lại có chút oán trách mẹ mình gần đây hầu như mỗi ngày cho cô “thêm đồ ăn”, lần nào cũng đều dùng những món ăn ngon, thơm ngào ngạt để dụ hoặc cô.

Ban đầu cô đã ăn no nhưng đồ ăn bày ra lại không ăn thì rất lãng phí, nên cô đành phải cố mà nhận chúng…

Trời ạ, thật may là cô gả sớm, nếu trễ thêm một tháng nữa mới gả, chỉ sợ đã béo đến nỗi đi không ra khỏi cửa lớn!

Cô sờ sờ bụng, đúng là mỉm cười ngu ngơ.

“Thiếu phu nhân, chúng tôi đưa thiếu gia trở lại đây.” Lão quản gia gõ cửa, đem chú rể uống say đưa đến cửa.

Cô kéo áo ngủ đang vén cao xuống, lập tức chạy tới mở cửa, cho quản gia chỉ huy người hầu nam dìu Đoàn Bồi Nguyên vốn đã đi loạng choạng đến trên giường.

“Một mình thiếu phu nhân có thể chứ?” Lão quản gia thấy cô nhỏ nhắn xinh xắn, có lẽ chăm sóc một người đàn ông không nổi, sợ là còn phải tìm vài người hầu tới giúp.

“Có thể, bình thường tôi khiêng con nít cũng không phải là khiêng giả.” Cô cười giơ lên cánh tay, vỗ vỗ cánh tay gầy yếu vốn không thể thuyết phục ai của mình.

Tuy rằng lão quản gia không tin tưởng nhưng thấy cô dâu tỏ vẻ tự tin, ông cũng không thể vào ngày vui này còn ở lại tân phòng của người ta không đi, làm hỏng không khí.

“Vậy chúng tôi đi ra ngoài trước.” Quản gia rất thức thời dẫn người hầu lui ra, sau đó còn phải đến đầu nhà bên kia báo cáo tin tức bên này với phu nhân nữa.

Giang Xuân Tuệ tiễn hai người ra cửa phòng, cô lập tức vào phòng tắm vắt hai cái khăn lông ướt, trở lại bày lên bên đầu giường, chuẩn bị thay hắn cởi áo và thắt lưng trước rồi sẽ giúp hắn lau mặt lau tay.

Mấy việc này cô rất tự tin, bởi vì từ nhỏ cô đã thường giúp mẹ chăm sóc một em trai, một em gái, sau này làm cô giáo thì mấy việc này là làm thường ngày, kể cả sau đó còn phải giúp hắn thay quần ướt nước tiểu…

Ai ya! Nghĩ xa quá, căn bản bọn họ sẽ không đi đến đó.

Cô kéo suy nghĩ lạc đề lại, thay hắn cởi áo khoác tây trang, cởi xuống cà vạt nơ, rồi lại cởi nút áo… Một nút… Hai nút… Ba…

Ớ, sao lại cảm thấy là lạ?

Giang Xuân Tuệ vốn tràn đầy tự tin, bỗng nhiên dừng lại động tác, cô phát hiện cảm giác giúp các bạn nhỏ cởi quần áo với giúp người lớn cởi quần áo thật sự khác nhau rất nhiều.

Đầu tiên, các bạn nhỏ sẽ không có loại màu da ngăm đen giống sữa sôcôla, ở dưới ánh đèn hiện lên ánh sáng nhu hòa như tơ lụa này. Đầu ngón tay lơ đãng chạm đến, “khuynh hướng cảm xúc” quả thật làm cho người ta liên tưởng đến cảm giác sôcôla chậm rãi hòa tan ở đầu lưỡi…

Còn nữa, các bạn nhỏ cũng không có loại cơ ngực lớn rắn chắc này, cơ sáu múi lộ lên rõ ràng, mỹ cảm căng tràn, ngập đầy sức mạnh, làm cô trước giờ chưa từng nhìn cẩn thận qua thân thể đàn ông như vậy, chỉ có thấy qua bụng béo phệ của ba và một thân xương sườn gầy gò của em trai, giờ đây khuôn mặt cô không tự giác nóng lên, ngón tay liên tục run run.

Đặc biệt, các bạn nhỏ không thể nào có được gương mặt anh tuấn nổi bật kia của hắn, cho dù đã nhẹ nhắm hai mắt lại nhưng ngũ quan cương nghị kiêu ngạo vẫn xuất sắc làm cho người ta không thể xem nhẹ, tản ra một cỗ mị lực dương cương, quả thực giống “mỹ nhân ngủ” phiên bản nam, làm cho cô không phân tâm cũng khó, hai tay đặt trên thắt lưng của hắn, cô cư nhiên có loại cảm giác như đang “xâm phạm” hắn…

Cô nhìn động tác của mình, bỗng nhiên xấu hổ thu tay lại, nhìn khuôn mặt trầm tĩnh của hắn, tim cô lại đập nhanh hơn…

Ô! Giang Xuân Tuệ, mày là sắc ma sao? Sao lại suy nghĩ miên man!

Cô gõ gõ cái đầu vốn đang suy nghĩ lệch lạc của mình, hơi muốn buông tha cho thử thách đang thách thức nhịp tim của cô này…

Nhưng không được! Bởi vì nghiêm túc mà nói, Đoàn Bồi Nguyên là bị thân hữu bên nhà gái chuốc say. Ở tiệc mừng, không biết có phải là do thân hữu bên nhà trai là gia đình có tiền lại được giáo dục tương đối “cẩn thận” hay không, hay là do kiêng kị hắn thường ngày uy nghiêm nên không dám tùy tiện làm càn với hắn, tóm lại rõ ràng ở khoảng kính rượu bọn họ tiết chế rất nhiều. Thế nhưng nhà gái bên này lại rất nghĩa khí, nhất là một số trưởng bối thân thích vai vế cao, chính mình uống nhiều đã đành, lại còn bức người ta uống rượu đến hào khí ngất trời, hơn nữa không cho cô mời rượu, bằng không thì phạt hắn thêm một ly, mấy lần như vậy hắn bị ép uống biến thành bộ dạng này.

Không được, cô không thể để hắn quần áo đã cởi đến một nửa thì quăng hắn mặc kệ… Ý tứ là, cô có nghĩa vụ cùng nghĩa khí giúp hắn ngủ một giấc thật ngon.

Có rồi!

Linh cơ vừa động, cô đứng dậy rút khăn giấy, nhẹ nhàng mà phủ lên khuôn mặt tuấn tú đủ để mê hoặc lòng người kia của hắn…

Ừm, quá hiệu quả, nhưng cảm giác rất quỷ dị, giống như làm cho đêm động phòng hoa chúc của cô biến thành lễ cúng 49 ngày…

Phi phi phi (nhổ nước miếng)! Cô lại lần nữa bỏ cái loại ý tưởng không nên xuất hiện này ra khỏi đầu, nhanh chóng cởi áo sơmi của hắn, cởi bỏ dây lưng của hắn, kéo xuống quần dài…

Oa! Thứ người đàn ông này mặc lại không phải là quần đùi, mà là quần tam giác màu đen rất khêu gợi… Hơn nữa thứ nổi lên ở giữa kia là cái gì?!

Rất kích thích… Đầu ngón tay phát run, trái tim kinh hoàng, ánh mắt cô không tự giác nhìn chằm chằm vào khối màu đen nổi lên kia, không hiểu sao cô lại nuốt ngụm nước miếng…

Roẹt… Cô kéo khóa kéo lại, quyết định giữ lại quần thì có vẻ đỡ nguy hiểm hơn, bằng không ánh mắt cô cũng không biết phải nhìn về chỗ nào.

Lấy bàn tay quạt quạt bản thân, cô không yên lòng kéo tờ khăn giấy trên mặt hắn xuống…

Hắn trợn tròn mắt nhìn cô!

“Anh, anh… tỉnh hồi nào?” Cô lắp bắp, hơi thấp thỏm không yên lo lắng hắn sẽ không phải là nhìn thấy cô vừa rồi “kìm lòng không đậu” quan sát… của hắn… của hắn…

Người đàn ông chậm rãi chuyển mình, thấy nửa thân trần, quần lót bị cởi bỏ của chính mình…

“Bởi vì tôi muốn anh ngủ ngon một chút nên mới giúp anh lau tay, lau mặt rồi mới cởi chúng nó.” Cô vội vàng giải thích, nói một mạch không dám ngừng để thở, chỉ sợ hắn hiểu lầm cô có ý đồ gây rối đối với hắn.

Con ngươi hẹp dài nhìn cô chằm chằm, một lời cũng không nói, trong con ngươi trong chớp mắt tựa hồ hiện lên chút sắc bén, sau lại tan rã ra thành cát…

Cô phát hiện hình như hắn vẫn còn quá say, thật ra ý thức không được rõ ràng lắm.

Phù… Cô thoáng an tâm, cầm lấy khăn lông ướt đặt ở một bên.

“Đây, tôi giúp anh lau mặt trước.” Cô dùng giọng điệu khi dỗ con nít nói, nhẹ nhàng lau gương mặt giống như tác phẩm nghệ thuật kia, lực đạo hầu như là dịu dàng hơn cả khi đụng chạm con nít.

Hắn nghiêng đầu, mặc cho tay cô chà tới chà lui trên mặt hắn, rồi lại kéo đến gáy, môi mỏng không nói gì hơi hơi cong lên.

“Cười cái gì?” Cô chú ý tới biến hóa trên cơ mặt hắn.

“Mát mát, rất thoải mái.” Con ngươi dài nửa che nửa khép, mắt đen lòe lòe nhấp nháy ở dưới lông mi dài rậm, thiếu đi lãnh trầm lúc bình thường nhưng lại hơn vài phần sương mờ, nụ cười của hắn… tựa như thiên sứ.

“Thoải mái là tốt rồi.” Cô nhìn khuôn mặt tuấn mỹ kia có chút thất thần, nhưng mà lúc này cô cũng không quên việc mình nên làm, cô cười rồi đổi khăn lông. “Đây, tay.”

Hắn vươn tay, độ phối hợp tới trăm phần trăm.

Ồ! Sau khi hắn uống say, sao lại dễ bảo như vậy, thật sự là đứa trẻ ngoan, cô rất muốn cho hắn một thiếp giấy khen, dán trên cái thứ nổi… Là cơ bắp, cũng không đúng! Sao cô lại đi nhìn chằm chằm cơ ngực của người ta?!

Giang Xuân Tuệ, mày thật sự không thể dùng ánh mắt “nhúng chàm” hắn nữa, như vậy căn bản là thừa dịp lúc người ta “say”, chiếm tiện nghi của hắn, tuy rằng hắn thật sự cảnh đẹp ý vui vô cùng…

Cô lắc lắc đầu, dứt bỏ cái tư tưởng vừa không có đạo đức lại không thuần khiết này, rất nhanh giúp hắn lau sạch hai tay, quay đầu tìm một bộ quần áo để bao lại cơ thể hấp dẫn kia của hắn…

“Không cần… Bỏ đi…” Hắn đột nhiên “đồi bại” chống lại, cho dù cô tận dụng mọi thứ ra chiêu như thế nào, hắn đều có thể tiếp chiêu của cô, giục bỏ quần áo trên tay cô.

Cái này còn chưa xong, cô mới dừng lại để thở gấp một hơi, hắn liền thuận tay cởi quần của mình ra hết, một cú đá hết xuống giường, ngã đầu xuống liền ngủ.

Té ra đại thiếu gia hắn có thói quen lỏa ngủ?!

Giang Xuân Tuệ trừng mắt, tiến thoái lưỡng nan tự hỏi có nên gọi hắn đứng lên, khăng khăng bắt hắn mặc hết quần áo hay không…

Cô cũng không thói quen ngủ chung giường với một người ngực trần… nhất là đàn ông. Nhưng nếu cứ kiên trì kéo hắn dậy, lỡ như cái quần lót cuối cùng hắn cũng cởi ra luôn thì làm sao bây giờ?

Không được, không được, không muốn, không muốn…

Tách…

Cô dứt khoát tắt đi đèn lớn, chỉ chừa lại một đèn ngủ nhỏ rồi trèo lên giường.

Dù sao hắn đắp chăn cô cũng sẽ không nhìn thấy, coi như hắn có mặc đồ là xong.

“Cô muốn ngủ ở đây?” Đột nhiên hắn lại trợn mắt, ngoắc mắt nhìn chằm chằm cô.

“Đúng vậy.” Nói thật, hành vi của người đàn ông này sau khi uống say thật sự khó nắm bắt nha.

“Vì sao?” Hắn nhăn mày rậm lại, tựa hồ như không nhận ra cô.

“Bởi vì… Chúng ta kết hôn rồi, ở đây lại chỉ có một chiếc giường.” Cô cười gượng, cảm thấy vấn đề loại này thật quá xấu hổ, nhưng cô thật sự không muốn ngủ sàn, mà trong phòng trừ bỏ chiếc giường lớn được chọn lựa kỹ càng này, cũng chỉ bày ra hai cái ghế một chỗ và một cái bàn tròn nhỏ, thật sự không còn “chỗ dung thân” a.

“Chúng ta kết hôn rồi?” Hắn lại hỏi.

“Ừ, thứ tư tuần trước đăng ký xong, hồi nãy cũng vừa tổ chức tiệc rồi.” Cô dựa vào tình hình thực tế mà trả lời, ở trong lòng bắt đầu trộm mắng mấy người kính rượu hắn, làm chi chuốc hắn say khước… Tuy rằng hắn say nhưng cô lại có cảm giác hắn cute nha!

“Ồ, đúng…” Hắn nhắm mắt lại như thể là hắn đã hiểu biết, nhưng sau đó lại lập tức mở mắt. “Cho nên, cô muốn ngủ ở đây?”

“Đúng, bởi vì chúng ta kết hôn rồi.” Cô há hốc mồm, sao hắn luôn luôn lặp lại lời thoại giống nhau vậy? Hắn uống say thì sẽ quỷ đánh tường[1] có phải không?

Hắn gối tay lên gối, nhìn cô, con ngươi đen hơi híp lại phảng phất như đang đánh giá, suy tư gì đó, ánh mắt chăm chú tự như phải nhận rõ cô một lần nữa.

“Em là bà xã của tôi.” Môi mỏng lại lần nữa cong lên theo góc độ “thiên sứ”, hắn đưa ra kết luận này.

“Đúng, tôi là bà xã của anh.” Khó có thể tin, nguyên nhân giờ phút này ngực cô đập mãnh liệt lại đơn giản là do hắn cười rất thỏa mãn trước biểu cảm của cô.

Tại sao cô phải cần hắn thỏa mãn? Tại sao thích hắn thỏa mãn? Tại sao lại vì thấy hắn hắn thỏa mãn mà tim đập thình thịch…

“Vì sao ngủ xa như vậy?”

Thình thịch! Tim cô đập càng mạnh hơn, cô không tự giác thu cuộn người lại vào tấm chăn.

“Ơ, bởi vì…” Lui về phía góc giường lớn xa nhất, cô không biết nên giải thích cho sự thẹn thùng của mình với một người đàn ông say rượu như thế nào.

Cô chưa từng ngủ cùng giường với đàn ông qua, hơn nữa hắn lại mặc ít như vậy, làm sao cô dám sát lại gần, rưỡi đụng tới chỗ không nên đụng, hoặc là bị đụng ở chỗ không nên đụng… Ai yô yô, vậy xấu hổ đến cỡ nào a!

“Lại đây.” Vậy mà hắn lại khăng khăng mệnh lệnh cô như vậy. Nhưng vẻ mặt mê người giống như dụ hoặc, cổ họng phun ra tiếng nói mát nhẹ, trầm thấp khiến cho trái tim cô rung động.

Nhìn nụ cười thiên sứ, sự dụ hoặc ma quỷ của người đàn ông, tim cô giống như điện giật, thân thể lại rơi vào trạng thái tê dại, động cũng không dám động.

Phảng phất nếu qua đó thì cô sẽ vượt qua một bức tường vô hình nào đó mà vượt qua khả năng cô có thể khống chế, cô không thể…

“Lại đây.” Hắn vươn tay về phía cô, nụ cười tuấn nhã lại tỏa ra thêm một tia “yêu khí”, từ trường mị lực ảnh hưởng lý trí của cô, cám dỗ cô…

Qua? Không qua? Qua? Không qua…

Cô còn chưa nghĩ ra đáp án, người cô cũng đã rơi vào trong lòng hắn, dùng một loại ánh mắt “em rất chậm” liếc cô.

Sự bất mãn của hắn lại làm cô muốn cười, mà không phải là tức giận giãy dụa.

Thảm rồi thảm rồi… Cái ý nghĩ mà cô có lần đã nghĩ thông suốt, rồi cô lại không biết có nên tiếp tục “nghĩ thông” nữa không kia, giờ phút này nó đang tiến vào và khắc sâu ở trong trái tim cô, nói với cô rằng loại cảm giác này không phải là ảo giác, mà là…

Cô thích hắn! Hơn nữa, chỉ sợ so với hảo cảm thông thường còn nhiều hơn rất nhiều, ít nhất vượt xa hơn so với những người con trai mà cô quen lúc trước. Bọn họ sẽ làm tim cô đập nhanh hơn nhưng cũng không làm cô có loại xúc động cho dù vứt bỏ tim cũng muốn liều lĩnh chạy về phía hắn này…

Suy nghĩ này mới hiện lên, đôi môi của cô đã bị người đàn ông ngăn chặn!

Cô còn đang kinh ngạc thì đầu lưỡi dịu dàng đã thăm dò miệng của cô, khiêu khích cái lưỡi còn đang sững sờ, mút lấy khiến cô cảm thấy “tối tăm trời đất”, câu quấn lấy, phảng phất muốn giúp cô càng xác định thêm tâm của mình là vì hắn mà rung động, thậm chí cả người đều là…

Toàn thân cô cứng ngắc, đầu óc trống rỗng.

“Thủ đoạn” của hắn lại rất mềm dẻo, quả thực rất giống như theo bản năng mà xoa bộ ngực của cô, lớn mật vo vê nó, bừa bãi cảm thụ đường cong ôn nhu đặc trưng của nữ tính.

Cô theo phản xạ định lùi lại, nguyên nhân cũng không phải là do chán ghét, mà là do kinh ngạc khi nhận ra mình cư nhiên không chán ghét. Mới giật mình phát giác cảm giác của chính mình đối với hắn không còn bình thường nữa, cô lại nhận ra mình cũng rất thích hắn hôn và đụng chạm…

Điều này bình thường sao? Cô chưa từng trải qua tình cảm phát triển “thần tốc” như vậy, quan niệm tình yêu của cô thật ra có xu hướng bảo thủ, nhưng cô lại lệch ra khỏi quan niệm của mình mà phát triển “siêu tốc” liên tiếp với người đàn ông làm nhịp tim và cuộc sống của cô kề cận tới mức không khống chế được này…

Hắn đè cô dưới thân, đôi môi ẩm nóng bắt đầu dời đi trận địa, hôn từ bên cổ cô đi xuống, cúi đầu trước ngực cô, vành tai và tóc mai chạm vào nhau, luôn mãi lưu luyến.

“Thật thơm…”

Cô thơm?

Không, cô say rồi, bị chất cồn trên người hắn tỏa ra làm cho say đến mờ mịt, thân thể nóng như muốn bay lên…

Cô có ý thức, nhưng không thể suy nghĩ; cô có tự do, lại không thể đẩy hắn ra…

Đêm tân hôn, đã diễn ra theo cách thức mà cô không mong muốn. Thân thiết da thịt đột nhiên xảy ra, biến chồi non tình cảm thúc giục thành mồi lửa dục vọng, đốt cô gần như đến nỗi mất đi lý trí, cô thầm nghĩ thiêu thân lao đầu vào lửa, nhảy vào ôm ấp cuồng dã của hắn…

Đêm nay, cô theo cảm giác nguyên thủy nhất, nguyện ý trở thành người vợ thật của người chồng giả.

[1] quỷ đánh tường: khi đi buổi tối nơi vắng vẻ, không phân biệt phương hướng cho nên cứ đi lòng vòng, trạng thái mơ hồ này gọi là quỷ đánh tường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.