Mục Thiếu Phúc Hắc Cưng Chiều Lãnh Kiều Thê

Quyển 1 - Chương 29: Phế vật? Quái vật!




Buổi tối, Hạ Tuấn Bình tâm tình buồn bực ngồi ở uống rượu N.T.

Tâm tình đã muốn đủ phiền, kết quả vừa mới rời khỏi công ty gọi điện thoại cho người con gái kia, muốn cô đến đây ăn tối cùng anh, cô nói đã có hẹn, đang cùng người khác ăn cơm rồi lập tức tắt di động.

Cô lại còn dám tắt máy?

Vẫn chờ cô gọi điện thoại cho anh, kết quả thủy chung đợi không được, chẳng lẽ cô không có nghe đến chuyện anh kết hôn sao?

Cố tình chủ động gọi điện thoại cho cô lại đụng phải cái đinh mềm mại, một cỗ phiền muốn ở trong lòng anh giống như bình ga vô cớ bốc lửa. Rốt cuộc cô đã đi gặp ai, cùng ai ăn cơm, anh không phải đã nói, khi anh gọi cô phải đến ngay sao? Dám không nghe lời anh nói!

Anh nhìn viên đá trong ly, trong suốt trong sáng, tựa như ánh mắt của cô, thoạt nhìn vô cùng trong sáng không tỳ vết, mà cô trong lúc hoan ái, một đôi mắt to xấu hổ mang bộ dáng khiếp sợ, thường khiến cho anh không khống chế được......

Hạ Tuấn Bình phát hiện khi mình nghĩ đến người con gái nhỏ kia, dục vọng lại bắt đầu, rất muốn đem cô gắt gao ôm vào trong lồng ngực.

Anh luôn nghĩ rằng, cô gái nhỏ họ Vu kia, sẽ không phải là nữ phù thủy chứ, mà anh lại bị trúng độc của cô, hơn nữa còn rất sâu rất sâu.

Anh buồn khổ mà uống rượu. Tối hôm qua anh cũng không đến buổi gặp, bởi vậy sáng sớm hôm nay cha liền đùng đùng nổi giận đến văn phòng của ông, đối với chuyện anh thất lễ, ngoại trừ trách cứ ra, cũng nói rất nặng lời, nếu anh thật sự cự tuyệt hôn sự, như vậy đừng nói không có khả năng làm người thứ kế, mà cũng sẽ không phải con của ông Hạ Chính Đức, bởi vì ông không có đứa con không nghe lời và làm cho ông mất mặt như vậy.

Anh hiểu rõ tính tình của cha, biết cha không phải người hay nói giỡn, có lẽ trước đấy, anh cũng đã biết nếu anh không đáp ứng hôn sự này, kết quả chính là như vậy.

anh cầm lấy di động, lại gọi cho người phụ nữ kia, kết quả vẫn là tắt máy, làm cho anh tức giận muốn ném vỡ điện thoại.

Lúc này có một người phụ nữ đang đi về phía anh, đang muốn mở miệng kêu đối phương cút ngay, thì nhìn rõ ràng người đang đi tới, anh buồn bực hừ một tiếng, lạnh lùng nhìn cô.

"Hạ Tuấn Bình, chỉ có một mình anh sao? Nữ hầu gái trong truyền thuyết của anh đâu?" Lí Thi Mạn hỏi. Với một mái tóc dài đen nhánh, cô từ nhỏ chính là một mỹ nhân bại hoại, bởi vậy cho dù giờ phút này chỉ đeo trang sức trang nhã nhất, thì vẫn là nữ khách nhân đẹp nhất trong quán đêm nay.

"Giống như cô nhìn thấy, nơi này chỉ có mình tôi." Anh cùng Lí Thi Mạn không tính quen thuộc, chỉ là có chung bạn bè, bởi vậy trong những lần đi sinh nhật có gặp mặt nhau vài lần.

Nhớ rõ khi mới quen cô ta, ánh mắt của cô ta đều nhìn lên trên, một biểu tình không nhìn thấy sự tồn tại của người khác, làm cho anh không khỏi liên tưởng đến nhị lão gia Hạ Ngươi Bình nhà anh, thằng nhóc kia cũng luôn có vẻ mặt này, bộ dạng kia giống nhau như đúc.

" Thật là, người ta muốn đến riêng xem nữ hầu gái trong truyền thuyết của anh, lại chưa có tới, hôm nay tôi không phải đi một chuyến về tay không sao?" vẻ mặt Lí Thi Mạn không hờn giận: "Hạ Tuấn Bình, lập tức call cho nữ hầu gái của anh lại đây."

Thật sự cái dạn không coi ai ra gì kia cùng với Hạ Ngươi Bình rất giống nhau, ngay cả nói cách nói chuyện đều rất giống! "Nhàm chán!" Anh lạnh nhạt trả lời một câu, sau đó mặt không chút thay đổi tiếp tục uống rượu.

Nếu bị người ta nói nhàm chán, liền yếu thế mang theo mông ẩn đi, như vậy cô sẽ không kêu là Lí Thi Mạn! "Như thế nào, không phải là nữ hầu gái của anh không nghe lời, ạnh gọi cô ta không tới, cho nên mới một mình ngồi ở đây uống rượu giải sầu?"

Hạ Tuấn Bình lạnh lùng liếc cô ta một cái, không nói gì.

"Dùng vẻ mặt này, không phải là bị ta nói trúng chứ?" đôi môi xinh đẹp gợi lên một chút đắc ý cười yếu ớt: "Nữ hầu gái không phải muốn đổi chủ nhân mới chứ? Với lại, dù sao chủ nhân này cũng phải nhanh kết hôn, cô ta chắc là muốn đổi chủ nhân mới."

Mặc dù không rõ Lí Thi Mạn đứng ở chỗ này nói với anh những lời này để làm cái gì, nhưng cô ta đã nhắc nhở anh một việc, người con gái nhỏ kia không phải bởi vì tin tức anh kết hôn, nên mới không muốn nhìn thấy anh, nên tắt điện thoại đi?

Thật là, nếu không gọi điện hỏi cho rõ ràng, thì ít nhất cũng phải nhận điện thoại!

Vừa nghĩ đến chuyện cô có thể khóc, Hạ Tuấn Bình thấy không thể ngồi được, anh lập tức đứng dậy, quyết định đi đến nhà cô tìm cô, đêm nay anh nhất định phải gặp được cô, ngoại trừ muốn gặp cô ra, anh cũng muốn nói cho cô biết chuyện liên quan đến quan hệ tương lai của bọn họ.

Đề tài này anh chưa từng nói qua với cô, bất quá chưa nói qua không có nghĩa là anh không nghĩ tới, người phụ nữ kia khẳng định sẽ kinh ngạc đến há hốc mồm.

Về phần Lí Thi Mạn nói đổi chủ nhân mới kia, chuyện đó căn bản không có khả năng, mười năm nay, tại trên người cô gái nhỏ kia anh đã hạ bao nhiêu tâm huyết, người ngoài không thể nào hiểu được, anh căn bản là không có khả năng sẽ bỏ cô đi.

Nhìn anh nhanh chóng rời đi, Lí Thi Mạn không vì anh bỏ đi mà tức giận, khuôn mặt xinh đẹp trong suốt kia nở nụ cười tươi tắn, trong đó hiện ra vài phần quỷ quyệt.

Bảo cô phải gả cho Hạ Tuấn Bình? Kính nhờ, cô ngay cả liếc mắt nhìn anh dục vọng đều không có, như thế mà gả được? Nhưng cha của cô bình thường luôn sủng nịnh cô lần này lại rất kiên trì ngoài ý muốn thậm chí uy hiếp sẽ đóng tất cả tài khoản tín dụng của cô lại, cô đành phải nghĩ biện pháp khác.

Tóm lại, cô bây giờ còn không muốn lập gia đình.

Cũng trong thời gian này, bàn tay nhỏ bé của Vu Tâm Lăng cầm di động mà run rẩy, cô không nghĩ tới Hạ Tuấn Bình nhiều ngày không gọi cho cô lại có thể gọi vào lúc này, có lẽ là quá mức khẩn trương, bởi vậy cô chỉ nói hai câu đơn giản liền tắt máy.

Tâm tình của cô rất phức tạp, bởi vì nàng rất sợ anh truy vấn cái gì đó, mà lúc quay về cô sẽ không biết nên trả lời như thế nào, hơn nữa, cô cũng sợ anh gọi điện thoại tới để nói lời chia tay.

Tóm lại, cô còn cần một ít thời gian để điều chỉnh tâm tình của mình, sau đó, cô sẽ chúc phúc cho anh.

"Là bạn của cô gọi điện tới sao? Kỳ thật cô có thể nhận nghe, tôi không có vấn đề gì."

Lời nói của Củng Phàm làm cho cô phục hồi tinh thần lại, cảm thấy ý tứ thật không tốt, cô thầm nghĩ vì chuyện của mình mà đã quên giờ phút này đang ăn cơm cùng anh ta. Củng phàm chính là đối tượng mà bạn của mẹ giới thiệu đến, mẹ nói, không muốn gây áp lực cho bọn họ, coi như là kết giao bạn bè, bởi vậy người giới thiệu bọn họ cũng không tham dự.

Vừa rồi cô cùng Củng phàm có tự giới thiệu một chút, biết anh ta làm việc trong một tạp chí, là thợ chụp ảnh, trừ bỏ làm ở tạp trí, thì ngày nghỉ anh ta kiêm chức chụp ảnh cho cửa hàng áo cưới, giúp cô dâu chú rể chụp những bộ ảnh cưới thật đẹp, nghe nói là làm công việc này rất thoải mái và thú vị.

Thật có lỗi, vừa rồi tôi nên phải tắt máy.” Cô đưa điện thoại di động bỏ vào trong túi da. “Cô cũng không cần thấy có lỗi, tôi thật sự không có vấn đề gì.” Củng Phàm có lễ cười: “Đúng rồi, tôi rất ngạc nhiên, bộ dáng của Vu tiểu thư đáng yêu xinh đẹp như vậy, sao lại không có bạn trai?”

Đối mặt với ca ngợi của anh ta, Vu Tâm Lăng chỉ nhẹ nhàng cười. Hôm nay mẹ yêu cầu cô nhất định phải mang kính sát tròng, không nói được mẹ, cô đành phải sửa thành mang kính sát tròng, trước kia mẹ cũng đã từng bắt cô mang kính sát tròng, thế nhưng cô đều lấy thói quen mang kính mắt từ nhỏ nên cự tuyệt.

Bởi vì, Tuấn không thích cô mang kính sát tròng.

Ngoại trừ đi cùng với anh ra bên ngoài, thời điểm khác cũng không cho phép em mang kính sát tròng.

Vì sao?

Anh nói không cho là không cho, chuyện khác em không cần hỏi nhiều.

Vu Tâm Lăng đang nghĩ Hạ Tuấn Bình nói lời này với cô lúc nào.

Cô nhớ ra rồi! Là năm nàng thi đại học vào mùa hè năm ấy, đó cũng là một năm làm cho quan hệ bọn họ có nhiều thay đổi.

Phát hiện mình lại phân tâm khi nghĩ đến chuyện của Hạ Tuấn Bình, nàng ở bên trong lòng hít một hơi thật sâu. Cô không thể tất cả trong đầu đều luôn luôn nghĩ đến chuyện của anh.

Củng Phàm nhìn nàng cúi đầu, không biết suy Vu Tâm Lăng đang suy nghĩ gì chẳng hạn…. Vừa rồi anh ca ngợi là xuất phát từ thiệt tình, bởi vì cô thực sự là cô gái ngọt ngào, cô gái như này làm cho người ta vừa thấy sẽ cảm thấy rất thích, điềm điềm tĩnh tĩnh, làm cho người ta không thể dời mắt được, trách không được……

Anh không có quên công việc của mình đến đây hôm nay, bởi vậy mở miệng nói:”Vu tiểu thư, cô còn chưa trả lời câu hỏi của tôi.”

“Sao cơ?” Cô có chút thất thần.

“Tôi vừa mới hỏi cô, thật sự chưa có bạn trai sao?” Anh hỏi lại một tiếng.

“Đúng, tôi chưa có bạn trai nhưng lại có người thích.” Cô không nghĩ che dấu tâm tình của mình: “Còn nữa, thực sự xin lỗi, nói thực ra, tôi hiện tại không muốn kết giao bạn trai.”

“Vì sao? Là bởi vì người cô thích kia sao sao?” Củng Phàm truy vấn.

Vu Tâm Lăng không biết nên trả lời vấn đề này như thế nào, vấn đề kia tựa hồ như là một thói quen, mười năm nay, bởi vì Hạ Tuấn Bình không ngừng xuất hiện ở bên người cô, lúc trước mặc dù ở bên Mỹ, nhưng vẫn không ngừng gọi điện thoại cho cô, bởi vậy ngoại trừ lúc làm việc, thời gian của cô đều bị anh chiếm dụng, việc kết giao bạn trai này, cô chưa từng nghĩ tới, mà cũng không có thời gian.

“Thật có lỗi, tôi hình như đã thất lễ quá, hỏi hơi nhiều.”

“Không phải như vậy, là tôi không biết trả lời anh như thế nào.” Vu Tâm Lăng cảm thấy chính mình mới là thất lễ: “Người tôi thích là học trưởng thời trung học, tuy rằng chúng tôi không phải như quan hệ nam nữ nhưng mười năm nay chúng tôi luôn ở cùng nhau, nên anh nhất định sẽ cảm thấy kỳ quái đi? Không phải quan hệ nam nữ, mà lại cùng ở một chỗ mười năm.”

Củng Phàm cười tỏ vẻ: “Không đâu, nếu tôi có học muội đáng yêu như vậy, ta nghĩ cho dù đã tốt nghiệp, vẫn sẽ duy trì liên lạc với cô.”

“Cám ơn.” Vu Tâm Lăng cũng cười, nhưng trong nụ cười có chứa sự chua xót: “Tuy rằng tôi thực sự thích người kia, nhưng nghe nói anh ấy sắp kết hôn.”

Lúc này di động của Củng Phàm vang lên, anh nhìn Vu Tâm Lăng nói thành thật có lỗi, lúc này mới nhận nghe.

“Phải không? Tôi biết rồi.” Anh dập máy, rồi lại hướng nàng giải thích: “Vu tiểu thư, thật có lỗi, tôi hiện tại có công việc, có thể phải đi trước, hôm nào tôi sẽ mời cô ăn cơm nhé.”

Vu Tâm Lăng nhẹ lay động đầu:”Không có vấn đề gì, anh không cần để ý, công việc quan trọng hơn.”

“Tôi lái xe đưa cô trở về.”

“Không cần đâu, thời gian còn rất sớm, tôi tự mình đi xe về là được rồi.”

“Không được, đưa thục nữ trở về là phép lịch sự cần thiết.”

“Làm như vậy thì anh có tới kịp làm việc không?” Cô hỏi, sau đó phát hiện anh ta đang nhìn cô không nói chuyện: “Làm sao vậy?”

“Vu tiểu thư, thành thật mà nói, về sau cô không nên dễ dàng tin tưởng người khác như thế.”

“Có ý gì?” Nàng thâm thúy mà nhìn anh ta. Anh ta đang nói cái gì, vì sao cô nghe không hiểu? Còn có, hiện tại nói là thật lòng, chẳng lẽ vừa rồi không phải?

“Cô rất đơn thuần, có người không phải giống như bề ngoài mà cô nhìn thấy, đối phương có thể là người xấu, cô về sau bản thân phải cẩn thận một chút, còn nữa, tôi muốn hướng cô thật lòng xin lỗi.”

Vu Tâm Lăng thật sự là càng nghe càng mơ hồ. Củng Phàm rốt cuộc đang nói cái gì? Vì cái gì mà phải hướng nàng giải thích?

“Tôi biết cô sẽ không hiểu lời nói của tôi, không có vấn đề gì, tôi hiểu là tốt rồi, còn nữa, cô cứ đơn độc tinh khiết đáng yêu như vậy, người cô thích mà anh ta lại đi lấy người khác thì hắn sẽ tiếc nuối, nhưng tôi thấy cô nên cảm nhận bắt đầu tìm hiểu một người đàn ông khác xem.”

Những lời sau này của anh ta, cô nghe hiểu, bởi vậy nàng ngọt ngào mà cười: “Cám ơn anh.”

“Chúng ta đi thôi, tôi đưa cô về nhà.”

“Vâng.”

Hạ Tuấn Bình lái xe đi vào trước một tòa nhà nhỏ, Vu Tâm Lăng cùng mẹ nàng ở trong tòa nhà trọ cũ năm tầng này, sau đó anh nhìn thấy phòng cô vẫn tối. Cô gái nhỏ kia thật sự là đi ăn cơm cùng bạn, giờ còn chưa có về nhà.

Anh quyết định ngồi ở trong xe chờ cô. Chỉ là, cô tắt máy là vì nguyên nhân gì?

Khoảng qua hai mươi phút, một chiếc xe con sản phẩm trong nước đứng ở trước mặt, anh nhìn thấy một nam một nữ từ trên xe đi xuống, khuôn mặt tuấn tú trong nháy mắt xanh mét, trong mắt đen lửa giận bùng cháy, một người đàn ông xa lại đang cầm bàn tay nhỏ bé của Vu Tâm Lăng, khi mà cô đối với đối phương mỉm cười, anh rốt cuộc ngồi không được mở cửa xe, đi về phía bọn họ.

Mới vài ngày không thấy, cô đã quên ai mới là chủ nhân của cô sao? Lại dám cùng một người đàn ông khác ở cùng nhau, hơn nữa, amj không phải đã nói không cho phép cô mang kính sát tròng sao?

“Vu Tâm Lăng!”

Nghe được thanh âm quen thuộc kia, làm cho Vu Tâm Lăng đang cùng Củng Phàm nói lời cảm ơn lại hoảng sợ: “Tuấn, Tuấn bình?” Nhìn thấy bộ dạng Hạ Tuấn Bình tức giận, cô hoảng loạn lập tức rút tay về.

Hiện tại không đếm xỉa tới cô, dù sao hắn cũng sẽ giáo huấn cô thật tốt. Anh trợn mắt nhìn về phía người đàn ông đưa cô trở về: “Anh là ai?”

“Tuấn Bình, người này là……” Vu Tâm Lăng gấp đến độ đỏ mắt. Tuấn thoạt nhìn rất tức giận, nên làm cái gì bây giờ? Cô không biết anh sẽ chạy tới nhà để chờ cô.

“Tôi là đối tượng xem mắt mà mẹ cô ấy giới thiệu.”

“Cái gì? đối tượng xem mắt?” Hạ Tuấn Bình đem nắm tay của Vu Tâm Lăng lên, lực đạo không nhỏ: “Em bỏ anh để chạy đi xem mắt?”

“Tuấn Bình, không phải như vậy.” Không chỉ Hạ Tuấn Bình kinh ngạc, mà Vu Tâm Lăng cũng thế. Cô không biết vì cái gì mà Củng Phàm lại nói như vậy, bởi vì không phải nói chỉ đến làm quen với đối phương hay sao?

“Đi!” Hạ Tuấn Bình gần như thô bạo lôi kéo cô đi đến phía trước đi.

“Chờ một chút!” Củng Phàm kéo lại tay kia của Vu Tâm Lăng: “Vậy anh là ai?”

“Anh không có tư cách hỏi, buông ra nhanh lên!”

“Củng Phàm, anh buôn nhanh lên, bằng không Tuấn Bình sẽ tức giận.” Vu Tâm Lăng sốt ruột mà tránh né, nhưng anh ta nắm rất chặt, vẫy không ra.

Củng Phàm tuyệt đối không sợ ánh mắt tàn khốc kia phóng đến: “Vu tiểu thư, anh ta chính là người cô thích mười năm sao? Nhưng cô không phải nói hai người không phải quan hệ nam nữ sao, hơn nữa anh ta gần đây sẽ kết hôn? Như vậy anh ta cũng không đủ tư cách tùy tiện mang cô đi như vậy.”

“Củng Phàm……”Cô quả thực muốn khóc, cô không biết vì sao Cũng Phàm lại nhắc tới nhiều chuyện như vậy, chẳng lẽ anh ta không cảm thấy Tuấn đang rất tức giận sao?

Hạ Tuấn Bình sắc mặt lộ vẻ lo lắng: “Em còn nói gì với anh ta nữa?”

“Không, không có.” Cô lắc lắc đầu, không biết nên làm cái gì bây giờ.

Anh đi đến chỗ Củng Phàm, trợn mắt mà bắt lấy tay anh: “Mặc kệ cô ấy nói với anh cái gì, và anh đã nghe thấy cái gì, nhưng đời này cô ấy sẽ là của tôi, hiện tại, buông cô ấy ra!”

Củng Phàm lúc này mới buông bàn tay nhỏ bé của cô ra, Hạ Tuấn Bình lôi kéo cô, đi về hướng xe anh.

Vu Tâm Lăng cơ hồ có thể nói là bị nhét vào trong xe, Hạ Tuấn Bình nghiêm mặt mà lách qua xe, sau đó ngồi vào trong chỗ người lái.

Thẳng đến khi xe chuyển động, đi ra đến đường cái, anh thủy chung vẫn không nói gì, điều này làm cho Vu Tâm Lăng cảm thấy thực sợ hãi, tim càng đập nhanh hơn.

Cô chưa từng thấy Tuấn tức giận như vậy.

Anh muốn đi đâu đây?

Cô có phải nên giải thích một chú hay không, cô kỳ thật không muốn cho mẹ lo lắng nên mới chịu đáp ứng cùng Củng Phàm gặp mặt……

Lắc lắc ngón tay, cô nhát gan mà mở miệng: “Tuấn, thực xin lỗi, cái kia……”

Không có nhìn về phía cô, Hạ Tuấn Bình nhìn hầm hầm vào phía trước chất vấn: Kính mắt của em đâu?”

“Ở trong túi của em.” Cô vội vàng từ trong túi lấy ra mắt kinh, gỡ kính sát tròng xuống, sau đó mang mắt kính lại.

Biểu tình của Hạ Tuấn Bình vẫn như trước giận không thể át, mà cô quyết định đem nói cho hết lời: “Tuấn, thực xin lỗi, em sở dĩ sẽ đi–”

“Câm miệng!” Thanh âm của anh lạnh lùng rống lên.

Nhìn thấy Hạ Tuấn Bình vẫn tức giận như vậy, Vu Tâm Lăng thật sự không biết nên làm cái gì mới tốt bây giờ.

Mà sau khi bọn họ rời đi, Củng Phàm cảm thấy trên cổ tay trái đau đau, anh giơ tay lên, vén cao ống tay áo, quả nhiên, mặt trên có vết tích bầm máu.

Anh biết người mang Vu Tâm Lăng đi là ai, là Đại thiếu gia Hạ Tuấn Bình của tập đoàn.

Tuy rằng cảm thấy có điểm thực xin lỗi Vu Tâm Lăng, nhưng vì công việc, anh cũng không có biện pháp.

Củng Phàm nhìn xuống bốn phía, sau đó đến một chiếc xe màu đen ở dừng trước mặt, anh vừa đi tới gần xe, cửa kính lái xe tự động hạ xuống

“Ảnh chụp thế nào?” Anh hỏi.

“ok, không có vấn đề, toàn bộ đều đã chụp được.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.