Mục Thiếu, Anh Đừng Quá Tự Đại

Chương 3




Sở Chấn Bang đến khu nghỉ dưỡng Trường Ninh Sơn, ngay cổng khu biệt thự cũng bị cảnh sát canh gác ngăn cản lại.

Tuy rằng ngày hôm qua hành động là người của đoàn Cảnh vệ trung ương. Nhưng trên địa bàn của Sở Chấn Bang, bất luận một cái gì gió thổi cỏ lay cũng đều không giấu được ông. Sở Chấn Bang lúc này trong lòng không yên. Tuy rằng ngày hôm qua chỉ là một sự việc nhỏ, nhưng dù sao cũng phát sinh trên địa bàn của mình. Nếu bởi vì vậy mà ảnh hưởng đến việc trị liệu của Địch Hạo Huy thì xem như vận mạng của mình đen đủi.

Nếu Địch lão có thành kiến đối với anh, về sau trong thời khắc mấu chốt để thăng tiến, Địch lão mở miệng một tiếng thì coi như anh xong đời.

Một lát sau, Trương Kiệt Hùng bước ra, làm tư thế cúi chào rồi nói:

- Sở tư lệnh, mau theo tôi vào.

Sở Chấn Bang cũng làm hành động cúi chào lại. Sau khi ra khỏi trạm gác, ông liền thấp giọng hỏi:

- Chú em Trương, Địch lão hôm nay cảm xúc thế nào, cậu nói cho tôi biết với.

Ông ta đường đường là một tư lệnh viên quân khu, không ngờ lại bám theo đằng sau Trương Kiệt Hùng, có thể thấy trong lòng ông ta có bao nhiêu bất an.

Trương Kiệt Hùng trên mặt không chút biểu lộ, chỉ nói:

- Hạo Huy đã tỉnh táo lại rồi.

Sở Chấn Bang liền nhẹ nhàng thở ra. Thật sự là tốt quá. Chỉ cần Địch Hạo Huy không có xảy ra việc gì, thì mọi chuyện đều có thể giải quyết.

Trương Kiệt Hùng dẫn Sở Chấn Bang đi đến phía trước khoảng mấy chục mét, quẹo qua một con đường thì thấy Địch lão đang hết sức chăm chú đánh cờ với Tăng Nghị.

Vừa mới bắt đầu, Địch lão quả thật không để Tăng Nghị vào mắt. Ông ta là cao thủ chơi cờ, nhưng không nghĩ chỉ mới có vài nước cờ thì liền cảm giác được Tăng Nghị có chương có pháp, tiến thoái có tự. Địch lão lập tức có cảm giác gặp phải kỳ phùng địch thủ, tinh thần chiến đấu liền anh dũng hơn.

Trương Kiệt Hùng chuẩn bị tiến lên thông báo cho Địch lão thì Sở Chấn Bang duỗi tay ra cản lại, sau đó nhẹ nhàng bước chân lên phía trước, lẳng lặng đứng một bên xem đấu cờ.

Sở Chấn Bang nhìn vào bàn cờ thì trong lòng thất kinh. Trình độ cờ của Địch lão có tiếng trong quân đội. Sở Chấn Bang thật ra không có cơ hội được đánh cờ với Địch lão. Nhưng lão thủ trưởng của Sở Chấn Bang đã cùng với Địch lão có đánh qua. Lão thủ trưởng cũng là người ham mê chơi cờ. Sau khi trở về đã nói cho Sở Chấn Bang nghe, không phải là mình không muốn đánh, mà căn bản là đánh không nổi, không có chiêu để chống đỡ.

Kỳ nghệ của lão thủ trưởng Sở Chấn Bang có biết. Có đến mười Sở Chấn Bang cũng không phải là đối thủ. Không nghĩ tới Tăng Nghị này lại có thể vây khốn Địch lão, Không cần nhìn cờ, chỉ cần nhìn thần sắc của Địch lão thì biết rằng thế cục không hay.

Địch lão nhìn chằm chằm vào cán cờ, khoảng chừng năm sáu phút, cuối cùng đẩy bàn nói:

- Ván này tôi thua!

- Ván cờ này là hòa. Địch lão tuy rằng bắt không được tôi, nhưng tôi muốn nghĩ ăn tướng được của ngài thì cũng là hữu tâm vô lực.

Tăng Nghị cười nói.

- Ít nói nhảm đi. Cậu cứ đi hỏi thăm, kỳ nghệ của Địch lão tôi là không có đối thủ. Như thế nào lại chịu thua cậu chứ.

Địch lão nhìn vào bàn cờ, có chút không phục:

- Đánh lại đi, đánh lại đi. Tôi không tin đâu.

Thang Vệ Quốc vừa rồi cũng tập trung vào bàn cờ, không chú ý tới Sở Chấn Bang, lúc này mới nhìn thấy, vội vàng nghiêm lại chào:

- Sở tư lệnh!

Địch lão quay lại nói:

- Chấn Bang đến đấy à?

Sở Chấn Bang liền cười nói:

- Lão thủ trưởng, tôi thấy ngài hôm nay là gặp phải kỳ phùng địch thủ rồi đấy. Danh hiệu “Dũng quan tam quân kỳ vương” sợ là phải trao cho người khác rồi.

- Thả cái rắm đấy!

Địch Vinh Thái trừng mắt:

- Ván đầu tiên tôi thắng cậu chưa nhìn thấy đâu.

Trương Kiệt Hùng cảm thấy buồn cười. Lão thủ trưởng thắng một ván đầu là thật, nhưng Tăng Nghị trước mắt đã thắng ba ván.

- Đánh lại, đánh lại!

Địch lão hôm nay khó khăn lắm mới có đối thủ, hứng trí vô cùng, rất nhanh dọn bàn cờ đánh lại một ván.

Sở Chấn Bang lắc đầu. Chính ông là một đại tư lệnh, công việc quân sự rất nhiều mà cũng phải mặc kệ. Đứng ở chỗ này xem một ông già và một thanh niên đánh cờ.

Lúc này, bộ đàm của Trương Kiệt Hùng truyền đến thanh âm:

- Lão thủ trưởng, Hạo Huy đã tỉnh.

Ồ! Địch lão đẩy bàn cờ đứng dậy:

- Chúng ta đi, lát nữa đánh tiếp.

Đi được hai bước, Địch lão quay người lại nói:

- Tiểu Tăng, mau đi cùng với tôi đến xem cho Hạo Huy. Lát nữa tôi sẽ đấu với cậu.

Mọi người liền vội vàng đi đến căn biệt thự của Địch lão. Xa xa đã thấy Địch Hạo Huy đang được nhân viên dìu từ trong phòng đi ra. Sau đó ngồi trong sân, ngẩng đầu nhìn cây xanh trên núi.

Người nhân viên cảnh vệ liền nhắc nhở một câu, Địch Hạo Huy quay lại thấy mọi người, liền bước lên trước vài bước nói:

- Ông nội!

Sau đó làm tư thế nghiêm hướng Sở Chấn Bang và Trương Kiệt Hùng cúi chào. Tuy rằng vừa mới bình phục, nhưng sống lưng thẳng tắp, rất có khí thế của một quân nhân.

- Hạo Huy, ha ha ha!

Địch lão cất tiếng cười to:

- Con xem như đã có thể sống lại rồi.

- Thật tốt quá, thật tốt quá!

Sở Chấn Bang cũng cười to:

- Hạo Huy, cậu đã tỉnh lại, lão thủ trưởng rất vui mừng. Tôi thấy còn có thể tái làm cách mạng hai mươi năm đấy.

Địch Hạo Huy đã từ trong miệng của cảnh vệ viên, biết được mình bị một năm cuồng chứng, lập tức nói:

- Ông nội, con đã khiến ông phải lo lắng.

- Tỉnh là tốt rồi, tỉnh là tốt rồi.

Địch lão thấy Địch Hạo Huy nói chuyện làm việc hoàn toàn trở lại bình thường, không kìm hãm được sự vui mừng nói:

- Kiệt Hùng, cậu đem tin tức Hạo Huy tỉnh lại nói cho Vạn Lâm, Vạn Sơn biết để bọn họ cùng vui mừng.

- Vâng, tôi lập tức đem tin tức tốt này hướng hai vị thủ trưởng báo cáo.

Địch lão có ba người con trai, Địch Vạn Lâm, Địch Vạn Sơn. Địch Vạn Lâm hiện tại đang là Phó tổng tham mưu trưởng của bộ Tham mưu. Tiến thêm một bước nữa là khí thế phi thường mạnh mẽ. Địch Vạn Sơn tuy rằng không cầm quyền trong quân đội, nhưng cũng là Chủ tịch tập đoàn công nghiệp quân sự. Địch gia một nhà tất cả đều là quân nhân, danh xứng quân nhân thế gia.

Cha của Địch Hạo Huy là Địch Vạn Quân, là con thứ ba của Địch lão, và cũng là người con trai mà Địch lão xem trọng nhất. Người cũng như tên, địch vạn quân. Địch Vạn Quân và Thang Vệ Quốc cũng có chút giống nhau, một thân võ nghệ. Tuy rằng xuất thân từ trường quân đội, nhưng rất thích đấu tranh anh dũng. Tham gia càng nhiều trận đánh, lập được vô số chiến công. Sau này trở thành quan chỉ huy đại đội đặc chủng tác chiến. Trong một lần chấp hành nhiệm vụ ngăn cản thế lực đối địch bên ngoài xâm nhập vào bên trong quốc nội đã anh dũng hy sinh.

Khi Địch Vạn Quân hy sinh chỉ mới hai mươi sáu tuổi. Lúc ấy Địch Hạo Huy vẫn còn nằm trong bụng mẹ, thế mà đã mồ côi. Đồng thời, anh ta cũng là đứa cháu trai duy nhất của Địch gia đời thứ ba. Từ nhỏ đã đi theo bên cạnh Địch lão, được Địch lão yêu quý.

Hậu nhân của những khai quốc tướng quân tòng quân rất nhiều, phong tướng không ít. Nhưng rất ít người như Địch gia. Ba người con của Địch gia đều kinh qua chiến trường. Con cả Địch Vạn Lâm ba lần bị thương, con thứ Địch Vạn Sơn mang theo súng đuổi theo kẻ thủ hai trăm dặm, giống như Địch Vạn Quân vì nước hy sinh thân mình, có một không hai.

Địch gia ở trong quân đội sở dĩ uy vọng cao, đó chính là Địch gia đã dùng máu của mình để đổi về.

Sau mười năm đại họa, quân đội của chúng ta đã không còn kinh qua những trận kháng chiến kinh sư nữa, nên sức chiến đấu và chiến thuật rèn luyện hàng ngày đã trở nên suy nhược. Nhưng ngoài sáng mới biết được tình huống, Địch lão đã kiên quyết yêu cầu cải cách.

Cải cách đã mở ra thập kỷ mấy chục năm hòa bình. Đồng thời cũng cảnh tỉnh người lãnh đạo quân đội lúc đó, bắt tay vào con đường hiện đại hóa quân đội của mình.

Trương Kiệt Hùng lấy ra điện thoại, chạy đi thông báo cho Địch Vạn Lâm và Địch Vạn Sơn.

Địch lão nói:

- Hạo Huy, con hiện tại có cảm giác gì? Nếu cảm thấy có chỗ nào không thoải mái thì cứ nói ra. Tiểu Tăng sẽ khám cho con.

Tăng Nghị liền lên vài bước, giơ tay bắt mạch cho Địch Hạo Huy rồi nói:

- Không có việc gì đâu. Bệnh nặng mới khỏi, thân mình hơi mệt mỏi. Chậm rãi điều dưỡng thì sẽ tốt hơn thôi.

Địch lão đối với lời nói của Tăng Nghị vẫn còn có chút lo lắng, nhưng vẫn nói

- Hạo Huy, con hãy nhớ kỹ. Mạng này của con là do Tiểu Tăng cứu trở về. Đời này không thể quên ơn.

- Vâng!

Địch Hạo Huy nhìn Tăng Nghị, rồi nghiêm túc kính lễ:

- Đại ân không thể nào cảm tạ hết được. Bác sĩ Tăng, Hạo Huy nợ anh một mạng.

Tăng Nghị vội vàng xua tay cười nói:

- Kỳ thật thì chúng ta không ai nợ ai. Ở Tướng Quân Lĩnh, Địch lão cũng đã tha cho tôi một mạng. Tôi đây là lập công chuộc tội. Hiện tại một mạng đổi một mạng, chúng ta xem như hòa.

Địch lão cười to. Tăng Nghị này thật là biết nói chuyện, vẫn còn ngụy biện như vậy. Lúc ấy nếu như không phải mình ngăn cản thì tiểu tử này sớm bị người của đoàn Cảnh vệ bắt mất rồi.

Sở Chấn Bang thật sự là hâm mộ. Địch lão trước mặt nhiều người như vậy mà nói những lời này chính là nể mặt Tăng Nghị. Địch gia nợ một ân tình, tiểu tử cậu cả đời này gặp phải vận lớn rồi. Sở Chấn Bang cười nói:

- Lão thủ trưởng, Hạo Huy bệnh nặng mới khỏi. Đây chính là chuyện vui lớn. Chấn Bang thật sự cao hứng. Hôm nay xem như ăn gan báo, hướng ngài mời một ly rượu ăn mừng. Ngài cũng không keo kiệt chứ?

Địch lão cười ha hả:

- Được, chúng ta bày tiệc rượu chúc mừng.

Sở Chấn Bang mừng rỡ. Địch lão nếu nói như vậy, xem ra mình đã có tư cách tham gia vào tiệc mừng của Địch lão. Ông ta nói:

- Hạo Huy vẫn còn chưa khỏe, cũng đừng nên ở ngoài này quá lâu. Gió núi không tốt cho sức khỏe.

- Chúng ta vào nhà nói chuyện.

Địch lão nhấc chân bước lên bậc thang.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.