Mục Thiếu, Anh Đừng Quá Tự Đại

Chương 19




Lôi Việt Thâm đối với thái độ này của Khang Đức Lai rất bất mãn. Ông ta cũng nhìn ra được huyện Nam Vân có chút ý tứ bao che. Nếu không thì ngày hôm qua sau khi truyền đạt mệnh lệnh, huyện Nam Vân nên lập tức xử lý. Sau đó đem kết quả xử lý báo cáo lại cho lãnh đạo sở. Bằng không chính mình cũng không ngàn dặm xa xôi đến đây để thực hiện áp lực.

Ai ngờ khi mình đến đây, huyện Nam Vân lại bày ra một bộ dạng lợn chết không sợ nước sôi như thế này. Lôi Việt Thâm tâm trạng không thích nói:

- Bây giờ vẫn còn thời gian, tôi muốn bàn chuyện công tác. Lãnh đạo chủ chốt của tỉnh ủy rất chú trọng đến chuyện này, còn đang chờ kết quả báo cáo của tôi.

Lôi Việt Thâm lại nhắc đến lãnh đạo Tỉnh ủy, lại còn bỏ thêm hai chữ “chủ chốt”, chủ yếu muốn nhắc rõ Khang Đức Lai phải biết phân biệt tình thế.

Khang Đức Lai liền thản nhiên cười:

- Phó giám đốc sở Lôi thật sự là nhanh gọn, dứt khoát, quyết đoán. Vậy chúng ta bàn công việc trước.

Lập tức xe của huyện Nam Vân đi trước dẫn đường, dẫn đoàn người của Lôi Việt Thâm đến phòng họp của huyện ủy.

Sau khi phân vị trí xong, Khang Đức Lai lại biểu đạt ý tứ hoan nghênh lần nữa:

- Đồng chí Trung Nhạc, cậu hãy mau đem kết quả điều tra báo cáo với Phó giám đốc sở Lôi một chút.

- Trước khi nghe kết quả điều tra, tôi muốn nói một vài lời.

Lôi Việt Thâm nhìn Tương Trung Nhạc:

- Ngoại sự vô tiểu sự. Sự kiện lần này rất đặc biệt, không phải là chuyện tranh cãi ngoại giao bình thường. Cho nên hy vọng tất cả mọi người có thể chịu trách nhiệm của mình. Điều tra và xử lý sự kiện lần này, xuất ra một kết quả mà song phương đều có thể chấp nhận được. Không cần bởi vì sự kiện lần này mà ảnh hưởng đến đại cục vĩ mô của tỉnh.

Tương Trung Nhạc cầm lấy tách trà, trước uống cho thanh cổ họng, thầm nghĩ ngoài miệng thì cứ nhắc đến phải chịu trách nhiệm, nhưng sợ là sẽ khó mà có thái độ dàn xếp ổn thỏa. Khó trách ông ta có thể làm tới chức Phó giám đốc sở Ngoại vụ. Lời nói này vừa có trình độ, vừa làm cho ý tứ đề xuất của mình trở nên mịt mờ, còn khiến cho người ta không có bất luận một lời biện minh nào.

Buông tách trà, Tương Trung Nhạc nói:

- Sau khi nhận được thông báo của sở Ngoại vụ tỉnh, huyện Nam Vân chúng tôi rất coi trọng. Ngoại sự vô tiểu sự, cùng với thái độ phải có trách nhiệm, ở huyện tổng cộng phái ra ba tổ điều tra. Một đến Kính Sơn, một đến thành phố Long Sơn và một đến những người có liên quan trực tiếp đến sự việc, cùng với ba vị chuyên gia có tiếng về điều trị rắn cắn. Cuối cùng đã cho ra kết quả điều tra. Người ngoại quốc bị rắn cắn chỉ là chuyện bất ngờ. Trong quá trình cứu viện cũng không tồn tại bất luận một cứu viện bất lực nào. Thậm chí có ý kéo dài tình huống cứu viện.

- Chủ tịch huyện Tăng!

Lôi Việt Thâm vừa nghe liền cảm thấy không đúng, lập tức cắt ngang lời Tương Trung Nhạc nói:

- Dựa theo cách nói của Chủ tịch Tăng thì là người ngoại quốc cố ý vặn vẹo sự thật?

Tương Trung Nhạc không chút hoang mang nói:

- Phó giám đốc sở Lôi, đây không phải là cách nói của cá nhân tôi mà là tình hình thực tế chúng tôi điều tra được.

Lôi Việt Thâm sắc mặt sa sầm. Ông ta không nghĩ tới Tương Trung Nhạc không ngờ lại có thái độ như vậy, thầm nghĩ cậu chính là ăn tim gấu gan báo sao? Bộ tính không làm Chủ tịch huyện nữa à? Lôi Việt Thâm quay đầu nhìn Khang Đức Lai nói:

- Bí thư Khang, kết luận này chỉ là kết quả điều tra bước đầu của các người, vẫn chưa trải qua tập thể luận chứng?

Lôi Việt Thâm đây là cấp cho huyện Nam Vân một lật lọng.

Khang Đức Lai khẽ mỉm cười nói:

- Phó giám đốc sở Lôi, chúng tôi đã phái ra ba tổ điều tra nhỏ, tất cả đều cho ra kết luận giống như nhau.

Lôi Việt Thâm tâm trạng hoảng hốt. Tập thể lãnh đạo huyện Nam Vân tất cả đều nổi điên sao? Vì một Trưởng phòng phòng Xúc tiến đầu tư mà dám đối nghịch với lãnh đạo tỉnh. Ông ta rất không hài lòng nói:

- Nói chung, huyện Nam Vân đối với sự kiện lần này không chịu trách nhiệm?

Khang Đức Lai nói:

- Cũng không thể nói như vậy. Chúng tôi năm nay đối với tình huống du lịch phỏng chừng làm chưa tốt công tác tiếp đãi và nhắc nhở khách. Vì thế huyện Nam Vân chúng tôi sẽ khắc sâu ghi nhớ, đồng thời xuất ra biện pháp thi thố cụ thể. Về điểm này, huyện Nam Vân chúng tôi không hề có ý trốn tránh trách nhiệm.

Tốt, thật sự là quá tốt!

Lôi Việt Thâm cũng không biết nói như thế nào. Ý tứ của Khang Đức Lai rõ ràng là muốn thay Tăng Nghị chịu trách nhiệm. Bình thường, khi gặp phải loại chuyện này, lãnh đạo sẽ e sợ làm liên lụy đến mình. Nếu huyện Nam Vân chỉ có điều liều mạng trốn tránh trách nhiệm của mình thì Lôi Việt Thâm thật ra vẫn còn có thể lý giải. Nhưng Khang Đức Lai lại chủ động kéo trách nhiệm về mình, điều này khiến cho Lôi Việt Thâm cảm thấy không hiểu. Trước giờ ông chưa từng gặp qua chuyện như thế này.

Nhưng Khang Đức Lai nói như vậy lại khiến cho Lôi Việt Thâm cảm thấy khó xử. Sở Ngoại vụ tuy rằng chuyên môn phụ trách những tranh cãi với nước ngoài, nhưng không có quyền lực xử phạt trực tiếp. Muốn xử phạt một Trưởng phòng nho nhỏ, còn phải được huyện đồng ý, lại càng không nhắc đến một nhân vật như Bí thư huyện ủy.

Xem ra huyện Nam Vân muốn đem sự việc làm lớn lên. Đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.

Lôi Việt Thâm lại cảm thấy không sợ. Ông ta dám tự mình xuống dưới đây, chính là có mười phần nắm chắc. Phải biết rằng sự việc này đã kinh động đến Bộ Ngoại giao. Hơn nữa, người của lãnh sự quán Mỹ đã tự mình đến sở Ngoại vụ tỉnh để hỏi tội.

Trước kia, sở Ngoại vụ xử lý đều là theo kiểu chùi đít. Khi xảy ra sự kiện tranh cãi, sở Ngoại vụ sẽ thừa dịp người nước ngoài còn chưa kiện lên lãnh sự quán thì khẩn trương thực hiện áp lực, xuất ra biện pháp thi thố để bình ổn lửa giận của người ngoại quốc. Tranh thủ khiến cho sự việc không cần náo loạn lên nữa, không lọt đến tai lãnh đạo là được.

Nhưng lần này lại không giống với. Sự việc đã náo loạn. Lôi Việt Thâm về lý chẳng có bất luận một khó khăn gì. Chuyện này ông ta phải giành trước xuất ra biện pháp thi thố đắc lực nhất. Nếu không thì sau này, ở trên truy cứu xuống, cái gì là phá hư hữu nghị ngoại giao hai nước Trung Mỹ, hay là làm cản trở ngoại giao hai nước, thì một Phó giám đốc sở như ông không gánh nổi trách nhiệm.

Nguyên nhân chính vì như thế, Lôi Việt Thâm mới khẩn cấp chạy tới Nam Vân, tự mình giải quyết vụ này.

- Ý kiến xử lý việc này của huyện Nam Vân như thế nào?

Lôi Việt Thâm không hỏi đến kết quả điều tra nữa, mà trực tiếp hỏi ý kiến xử lý, xem huyện Nam Vân các người làm sao bây giờ.

Khang Đức Lai cũng là gừng càng già càng cay nói:

- Phó giám đốc sở Lôi, ngài là chuyên gia của sở Ngoại vụ. Huyện Nam Vân chúng tôi là lần đầu tiên gặp phải sự kiện tranh cãi này. Về phương diện này hẳn là không có kinh nghiệm. Việc này ngài xem xử lý như thế nào mới thỏa đáng?

Lôi Việt Thâm một hơi nghẹn họng. Thượng không được, mà hạ cũng không xong. Tôi hỏi là hỏi ý kiến xử lý cái tên Trưởng phòng kia như thế nào, các người lại chuyển sang cho tôi. Tôi cho các người tự mình xử lý, các người lại đi nói tôi là chuyên gia ngoại giao. Chó chết thật, các người đang muốn đùa giỡn với tôi à?

- Kết quả điều tra của huyện Nam Vân cùng với tình huống mà người ngoại quốc đã tố cáo là hoàn toàn khác nhau. Nếu mạo muội xử lý khẳng định là không ổn. Căn cứ vào thái độ trách nhiệm, mọi người xem có phải hay không tất yếu đem tình huống này báo cáo lại với lãnh đạo tỉnh một chút, thỉnh cầu thêm một lần nữa điều tra?

Lôi Việt Thâm lời này là có ý uy hiếp. Nói như vậy, chỉ muốn xuất ra chiêu hướng lãnh đạo ở trên báo cáo. Những người ở dưới cho dù có lo lắng thì cũng đành chịu thua. Cứ cứng rắn kiên trì thì chẳng có kết quả tốt đẹp.

- Phó giám đốc sở Lôi phương án xử lý quả nhiên là vừa công bình lại ổn thỏa.

Khang Đức Lai cười nói.

Tương Trung Nhạc cũng phụ họa theo:

- Trước kia, lúc còn làm ở cơ quan tỉnh, tôi có nghe danh Phó giám đốc sở Lôi là người có tiếng thanh thiên, tôn trọng sự thật, công bình công chính. Hôm nay vừa thấy quả nhiên là thế.

Lôi Việt Thâm tức đến thiếu chút nữa hộc máu, không nghĩ tới chính mình lại bị người của huyện Nam Vân cho vào tròng, dắt mũi vòng vòng như vậy. Ông ta tự mình xuống dưới xử lý, nếu đem kết quả điều tra này mà báo cáo lên, sợ thượng cấp xử lý đầu tiên đó chính là ông. Thượng cấp bảo ông xuống dưới dập tắt lửa chứ không phải mang đến phiền toái cho thượng cấp.

Cho nên, ngoài miệng Lôi Việt Thâm chỉ là hù họa người của huyện Nam Vân, ai ngờ người ta căn bản không để cho mình đẩy đi vòng vòng.

- Công tác cách mạng tuy rằng quan trọng, nhưng cơm thì cũng phải ăn thôi.

Lôi Việt Thâm mỉm cười hai tiếng, nhưng trong bụng kỳ thật sớm bị cơn tức làm cho no rồi:

- Khiến nhiều người vì tôi mà đói bụng như vậy, chẳng phải khiến mọi người trong lòng thầm mắng tôi sao?

Khang Đức Lai lập tức kết thúc cuộc họp. Một đám người vây quanh Lôi Việt Thâm đi vào căn tin Huyện ủy.

Sau khi ăn cơm xong, Bí thư Thành ủy Trần Quốc Khánh liền điện thoại tới nói:

- Khang Đức Lai, Phó giám đốc sở Ngoại vụ tỉnh hướng thành phố phản ánh, nói là trong sự việc ở Kính Sơn, kết quả điều tra của huyện Nam Vân và của người ngoại quốc là hoàn toàn khác nhau.

- Bí thư Trần, chuyện này huyện chúng tôi đã cẩn thận điều tra. Sự thật rõ ràng, cũng không phải chúng tôi cố ý bao che cho cán bộ của mình.

- Ai nói tôi cũng không tin, tôi chỉ tin vào sự thật.

Trần Quốc Khánh cắt ngang lời nói của Khang Đức Lai:

- Ở thành phố nói sẽ phái tổ điều tra, tiến hành điều tra lại sự việc này một lần nữa.

Khang Đức Lai chỉ biết ý tứ của Trần Quốc Khánh đây là phải chảy nước mắt mà trảm Mã Tắc, muốn rất nhanh bình ổn sự việc lần này.

- Bí thư Trần, nếu chuyện này xử lý không tốt, rất có khả năng sẽ xúc phạm đến cảm tình của nhân dân huyện Nam Vân.

- Ở thành phố hiện tại chỉ phái một tổ điều tra đến điều tra sự thật, cũng không phải chỉ có một mình Khang Đức Lai ông mới biết bảo vệ cho cán bộ của mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.