Mục Thiếu, Anh Đừng Quá Tự Đại

Chương 17




- Nếu cô không tin anh ta, thì tôi sẽ chứng minh.

Mọi người ai cũng nhìn cô gái kia, không ai chú ý đến lão chuyên gia lúc này chạy tới trước mặt con rắn độc. Tay phải cầm lấy con rắn, sau đó vươn tay trái đến trước mặt con rắn. Con rắn lập tức cắn một phát. Trên tay lão chuyên gia liền lưu lại hai dấu răng dính máu.

- Bác sĩ Tăng, hiện tại cậu hãy giải độc cho tôi. Thuốc giải của cậu rất hữu dụng. Giải không được thì chính là các người đã lừa bịp người ngoại quốc này.

Lão chuyên gia vẻ mặt dũng mãnh, bị rắn cắn không ngờ mặt cũng không nhăn lại. Còn đi qua lấy cái túi da cho con rắn hổ mang vào bên trong.

Tăng Nghị trên mặt liền xuất hiện một thần sắc thống khổ:

- Tội gì đâu.

Lão chuyên gia thản nhiên cười:

- Tôi đã bị cắn còn nói này nói nữa làm gì, có bản lĩnh thì mau lấy ra đi.

Khi nói chuyện, cánh tay bắt đầu chậm rãi sưng lên.

Tăng Nghị một quyền đấm lên trên tường, phát ra một tiếng phanh, sau đó quay đầu lại, vẻ mặt khiến cho người ta phải sợ. hắn nói với người dẫn đường:

- Thuốc ngày hôm qua tôi đưa cho anh đã uống chưa?

Người dẫn đường lập tức từ trong túi lấy ra hai viên thuốc:

- Vẫn còn chưa uống.

Tăng Nghị liền vươn tay nói:

- Trước cứu vị chuyên gia này đã. Khi nào trở về, độc còn sót trong người anh tôi sẽ nghĩ biện pháp.

- Không sao!

Người dẫn đường không chút do dự, đem viên thuốc đặt vào trong tay Tăng Nghị.

Tăng Nghị dùng sức đập vỡ hai viên thuốc ra, đưa một nửa viên cho lão chuyên gia nói:

- Mau uống nửa viên này đi.

Nói xong, liền đem số thuốc còn lại bỏ vào trong miệng, bắt đầu nhai, sau một lát liền phun ra.

Cô gái lúc này khinh miệt nói:

- David, anh xem đó. Bọn họ hữa bệnh chẳng có vệ sinh gì cả. May mắn…

Tăng Nghị quay đầu trừng mắt nhìn đối phương, khiến cô gái sợ đến mức nửa câu sau không kịp nói, nuốt vào trong bụng.

Nắm lấy cánh tay của lão chuyên gia, Tăng Nghị trước dùng bùn thuốc xoa một vòng tròn trên cánh tay lão chuyên gia, theo sau mọi người liền thấy được một cảnh tượng thần kỳ. Độc đã lan tràn cánh tay của lão chuyên gia, lúc này bàn tay đã hoàn toàn biến thành màu đen. Năm ngón tay cũng sưng lên như củ cải. Nửa cánh tay cũng bắt đầu sưng. Tất cả mọi người đều có thể thấy rõ ràng quá trình sưng lên.

Nhưng sau khi Tăng Nghị vẽ một vòng tròn, nọc độc của rắn dường như đụng phải khắc tinh. Khi lan tới vòng tròn màu đen thì dừng lại. Mọi người có thể nhìn thấy nửa cánh tay bên dưới thì sưng lên, chậm rãi biến thành màu đen. Nhưng nửa phía trên thì lại là màu da bình thường.

Cô gái cũng trợn tròn mắt. Cô cho tới bây giờ chưa từng nhìn thấy chuyện thần kỳ như vậy. Vòng tròn bằng thứ bùn đó giống như có ma lực, cũng giống như một con đê, đem vạn trượng hồng thủy vây chặt bên ngoài.

Ánh mắt David cũng mở to, hoàn toàn giống như đang xem biểu diễn ma thuật.

Tăng Nghị lúc này mở hòm thuốc của mình ra. Lần này hắn không sử dụng ngân châm, mà dùng một cây dao giải phẫu tinh xảo, trực tiếp rạch một đường trên vết rắn cắn của lão chuyên gia. Sau đó bắt đầu hút hai cái, rồi nhổ ra. Sau đó đem toàn bộ thuốc bùn còn lại đổ lên trên.

Thiệu Hải Ba vội vàng đưa đến một lọ nước súc miệng cho Tăng Nghị.

Tăng Nghị tiếp nhận, súc miệng hai lần. Chờ cho hắn súc miệng xong, mọi người trong phòng liền phát ra một tiếng thét kinh hãi. Tất cả mọi người đều có thể nhìn ra, độc rắn trên cánh tay lão chuyên gia từ từ biến mất. Màu đen chậm rãi tản đi, bắt đầu lộ ra huyết sắc bình thường.

- Không thể tin nổi, không thể tin nổi.

Chuyên gia nước Mỹ miệng không ngừng nhắc tới. Quả thật không thể tin được vào hai mắt của mình.

Tăng Nghị lúc này đi đến trước giường của David, nhìn thoáng qua vết thương trên chân, lạnh lùng nói:

- Chỉ thêm một giờ nữa, công hiệu của vòng tròn này sẽ biến mất. Nọc rắn sẽ bắt đầu tấn công. Chúc anh may mắn.

David khủng hoảng nói:

- Bác sĩ Tăng, mong anh hãy cứu tôi một lần.

- Vì cứu một mình anh, đã có hai người vì vậy mà bị thương. Anh nên vì sự vô lễ và ngạo mạn của mình mà trả già đi.

Tăng Nghị lạnh lùng nhìn đối phương:

- Chỉ mong anh có thể bảo vệ được cái chân của mình.

Nói xong, Tăng Nghị liền quay đầu bước ra khỏi phòng bệnh.

Long Mỹ Tâm lúc này nhìn cái chân của David, liền chậc chậc hai tiếng nói:

- Tình huống này rất không khả quan. Nếu không nghĩ biện pháp thì tôi thấy phải thoát cốt lột kê rồi. Thoát cốt lột kê anh nếm qua chưa? Thịt trên toàn bộ xương cốt đều rơi xuống hết.

Thấy trong mắt David tất cả đều là kinh hãi, Long Mỹ Tâm lúc này mới cảm thấy mỹ mãn. Hai tay chống nạnh nói:

- Đừng sợ, Chúa sẽ bảo vệ cho anh.

Nói xong, liền nhún vai bước đi thong thả ra ngoài tìm Tăng Nghị.

Rời khỏi bệnh viện Nhân dân tỉnh, Long Mỹ Tâm vỗ vai Tăng Nghị nói:

- Yên tâm đi, đây là Trung Quốc, đám người ngoại quốc kia chẳng làm gì được đâu.

Tăng Nghị cười lạnh hai tiếng nói:

- Nếu anh ta muốn nửa đời sau chỉ dùng nạng gỗ để di chuyển thì có thể thử xem. Tôi xin hầu.

- Bây giờ tính làm gì đây?

Long Mỹ Tâm hỏi.

Tăng Nghị đều là do tức giận làm cho hồ đồ, quên mất người dẫn đường. Lúc này, Long Mỹ Tâm vừa hỏi, hắn liền quay đầu trở lại nói:

- Vào phòng trở lại, dẫn anh chàng dẫn đường kia về.

Người dẫn đường lúc này cầm túi da ra ngoài, vừa đi vừa mắng:

- Đồ chó má! Con rắn này có phải rắn Trung Quốc không? Ngày hôm qua sao không cắn chết anh ta luôn.

Tăng Nghị lên tiếng:

- Cám ơn anh hôm nay đã làm chứng cho tôi.

Tuy rằng Tăng Nghị rất phản đối chuyện làm chứng như thế này, Hắn cảm thấy tất yếu chẳng cần phải chứng minh bất luận cái gì với đám người ngoại quốc kia. Nhưng hắn vẫn muốn cảm ơn người dẫn đường. Đây mới thật là người đàn ông chân chính.

- Trưởng phòng Tăng, anh nói như vậy là đang mắng tôi đấy.

Người dẫn đường nhìn Tăng Nghị:

- Từ nay về sau, nếu tôi còn làm người dẫn đường cho cái đám ngoại quốc đó nữa thì tôi chính là một con rùa.

Tăng Nghị cũng lười nói tiếp đề tài này với người dẫn đường. Hắn nói:

- Anh đến phòng của tôi đi. Tôi sẽ chữa trị tiếp cho anh.

Lập tức Tăng Nghị dẫn người dẫn đường vào trong phòng làm việc của bệnh viện Nhân dân tỉnh. Người ở đây ai cũng quen biết với hắn, trực tiếp cho hắn vào bên trong. Hắn cột chặt cái bao lại, sau đó viết một phương thuốc rồi đưa cho người dẫn đường:

- Tôi cũng không có cái gì để cảm ơn anh. Đây là phương thuốc tổng kết những gì mà tôi nghiên cứu trong vấn đề bị rắn cắn. Có thể uống, mà cũng có thể xoa ngoài da. Có thể trị liệu tuyệt đại đa số vết thương do rắn cắn. Rất có công hiệu. Hiện tại tôi tặng lại cho anh.

Người dẫn đường từ chối:

- Đây không được đâu. Tôi làm chứng cho Trưởng phòng Tăng đó là điều nên làm. Như thế nào lại bắt anh phải trả công chứ.

Tăng Nghị cứ nhét vào trong tay người dẫn đường nói:

- Cầm đi! Tôi bình thường cũng không có thời gian xem bệnh cho người ta. Có phương thuốc này trong tay mà không thay người giải trừ thống khổ thì mới là lãng phí. Nếu bởi vì thế mà trì hoãn việc cứu chữa sinh mạng cho người khác thì đó chính là tội nghiệt. Núi của huyện Nam Vân rất nhiều rắn. Anh cứ cầm lấy đi, nói không chừng còn có thể cứu được nhiều mạng người nữa. Coi như đây là thay tôi mà làm.

- Đây…

Người dẫn đường không biết nên nói cái gì.

Tăng Nghị từ trong túi lấy ra hai trăm đồng nói:

- Tôi còn phải ở lại Vinh Thành mấy ngày nữa. Không thể đưa anh trở về. Đây là tiền lộ phí.

Người dẫn đường không nhận, chỉ cầm lấy phương thuốc mà ra về.

Long Mỹ Tâm lại nói:

- Hiện tại chúng ta làm gì?

- Cô không phải nói là muốn đi thăm chị Nam sao?

Tăng Nghị liền đi trước dẫn đường:

- Đến nhà chị Nam đi. Vừa lúc tôi được nghỉ vài ngày.

Hai người vừa ra khỏi cửa thì gặp phải Thang Vệ Quốc. Tăng Nghị nỏi:

- Anh Thang, sao anh lại đến đây?

- Nghe nói cậu bị cái tên ngoại quốc đó tố cáo, nên tôi đến xem sao.

Thang Vệ Quốc nói:

- Cái tên quỷ ngoại quốc đó đâu, tôi muốn đi xem một cái, đâm mù mắt anh ta. Dám gây xui xẻo cho anh em của tôi à?

Tăng Nghị ngăn Thang Vệ Quốc lại:

- Đi xem hắn không phải là tăng thể diện cho hắn sao?

Thang Vệ Quốc nhổ một cái nói:

- Về nhà trước rồi nói sau.

Ba người đi đến bãi đậu xe. Thang Vệ Quốc lại hỏi:

- Kế tiếp em có tính toán gì không?

Tăng Nghị nói:

- Trước nghỉ ngơi vài ngày rồi nói sau. Em chỉ là một Trưởng phòng nho nhỏ, đâu cần quan tâm xử lý như thế nào.

- Tôi nghĩ cậu đừng nên đi làm Trưởng phòng gì nữa. Làm việc gì thì cậu cũng làm, nhưng đến khi xảy ra việc thì lôi cậu ra chịu trách nhiệm. Thôi thì gia nhập vào quân đội đi. Chỉ bằng y thuật của cậu thì tôi ít nhất sẽ bảo đảm cậu lên cấp bậc thiếu tá.

Thang Vệ Quốc nói:

- Trong quân đội nếu mà gặp phải sự uất ức như thế này, quỷ ngoại quốc dám nói một câu, trực tiếp bắn thẳng vào chân hắn.

Tăng Nghị cau mày. Thang Vệ Quốc chỉ là một Trung tá, liền lớn tiếng bảo đảm cho mình lên làm Thiếu tá. Xem ra chủ ý điều mình đến quân đội hơn phân nửa không phải là của anh ta. Chắc chắn là ý tứ của cha vợ Thang Vệ Quốc hoặc Sở Chấn Bang rồi:

- Chuyện đó nói sau.

Thang Vệ Quốc thấy Tăng Nghị lúc này hứng trí không cao, nên cũng không đề cập đến nữa:

- Nếu không thì chúng ta đến Du Nhiên Cư đi. Câu cá giải sầu?

Tăng Nghị gật đầu, xem như đồng ý. Ba người liền thẳng đến Du Nhiên Cư ở vùng ngoại ô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.