Mục Nhiên

Chương 8: Phá huỷ danh dự của Tam vương gia




Tôi vừa đi trên đường vừa gặm một cái bánh bao, quan sát ánh mắt mọi người xung quanh, thấy người nào người nấy hai mắt cũng mở trừng trừng nhìn bọn tôi, còn có người mềm nhũn chân té ngã trên đất thì không khỏi cười trộm. Ai biểu người đi bên cạnh tôi lại là người đẹp như thần tiên kia chứ, kaka.

Phải, người đi bên cạnh tôi quả thật đẹp như thần tiên, trên người mặc bạch y, không nhiễm 1 hạt bụi trần, làn da trắng trong như ngọc, ngũ quang tú lệ vô song. Toàn thân được bao phủ bởi một lớp sương khói mỏng manh, nữa thực nửa hư, không phải như người trần tục, không ai khác chính là người được gọi là “thần tiên tỷ tỷ” Tiểu Long Nữ, nữ chính của chúng ta nha.

Còn lý do tại sao một người có bộ dáng như đệ tử Cái Bang như tôi lại đi cạnh bên Tiểu Long Nữ thì phải quay lại 5 ngày trước.

Hôm đó, như bình thường tôi đang đi trên đường thì đột nhiên nhìn thấy một đám người, đa số là nam nhân tụ lại một chỗ, lại tranh cải cái gì rất ồn ào, do tính mê bát quái nên tôi nhanh chân chen đến xem.

“Vị huynh đài này, cho hỏi có chuyện gì vậy?” Tôi vẻ mặt nịnh nọt hỏi vị nam nhân kế bên, hắn dường như chẳng nghe tôi nói, nên tôi đành húc vào người hắn 1 cái và hỏi lần nữa, lúc này hắn mới ngẩng ra, vẻ mặt khó chụi nhìn tôi: “Ngươi không thấy à, cái lão chủ đó đang làm khó tiên nữ đấy.” Nói rồi lại quay lại cố gắng nhón chân lên nhìn vào bên trong đám đông.

Lời hắn nói lại càng khiến tôi tò mò nên cố gắng chen vào trong đám đông. Vừa chen vào thì tôi đứng hình ngay tại chỗ. Ở giữa đám nam nhân đó là 1 bạch y thiếu nữ, tóc dài đen nhánh xõa trên vai chỉ cột đơn giản bằng một dải lụa cùng màu quần áo, mắt phượng lạnh nhạt nhìn mọi người, làn nha trắng như tuyết, hơi nhợt nhạt, dường như do ở chỗ tối lâu ngày, nàng đứng đó cứ như hết thảy mọi thứ trên đời không có gì liên quan đến nàng. Khi nhìn thấy nàng, trong lòng tôi vô cùng nghi hoặc nhưng vẫn chưa chắc chắn.

“Mau trả tiền cho ta? Nếu không trả tiền thì cho ta thơm một cái cũng được” Lúc này một tên trong đám nói, vừa nói vừa vươn tay về phía Tiểu Long Nữ, nhưng tay còn chưa chạm được vào vạt áo của cô, chỉ thấy cô phất tay một cái khiến gã bay về sau, người đập vào sạp bánh bao khiến cả sửng bánh bao đổ ra đất.

Gã vừa sợ vừa giận, run run chỉ vào bạch y thiếu nữ nói: “Cô… Cô…”

Bạch y thiếu nữ nhàn nhạt nói: “Ta lấy bánh của ngươi ta đã trả lại cho ngươi, ta không lấy tiền của ngươi sao lại muốn ta trả.”

Tôi nghe đến đây thì mới vỡ lẽ, thì ra bạch y thiếu nữ lấy bánh bao của gã kia, nhưng nàng lại không có tiền.

Tôi vội chen đến đứng trước mặt bạch y thiếu nữ: “Cô là Tiểu Long Nữ?”

Bạch y thiếu nữ: “Ngươi biết ta!”

Giọng nàng rất lạnh nhạt, nhưng khi tôi nghe được cảm thấy kích động. Người đứng trước mặt tôi thật sự là Tiểu Long Nữ nha, là nữ chính nha, mà đều càng khiến tôi kích động hơn là lúc này Tiểu Long Nữ ở đây, cũng có nghĩa tôi cũng sắp gặp được Dương Quá, aaaaa, thiếu niên mỹ nam nha, ta đến ta đến.

“Đương nhiên biết, ta còn biết Dương Quá nữa nha.” Tôi kích động cầm lấy tay nàng nói.

Tiểu Long Nữ khi nghe tôi nói biết Dương Quá hình như cũng rất kích động, nên cũng chẳng để ý đến việc tôi đang ăn đậu hũ của nàng, hỏi: “Ngươi biết Quá Nhi? Quá Nhi đang ở đâu?”

“Quá Nhi?” Tôi ha ha cười gượng hai tiếng, gãi gãi đầu nghĩ xem rốt cuộc Quá Nhi của nàng ta hiện tại đang ở chốn nào. Nếu đúng theo tình tiết truyện, có lẽ Dương Quá đã tới ải Đại Thắng tham dự Anh Hùng Yến rồi.

Cho nên tôi cho gã bán bánh bao có ý đồ phi lễ với thần tiên tỷ tỷ của chúng ta một trận, rồi dẫn nàng lên đường tới ải Đại Thắng kiếm Dương Quá. Trên suốt đường đi Tiểu Long Nữ trầm mặc không cười không nói, tôi dùng đủ biện pháp, kể hết tất cả những chuyện cười tôi biết cho nàng nghe cũng chẳng đổi lại nụ cười của nàng, chỉ có khi nói đến mấy chuyện có liên quan đến Dương Quá mới khiến nàng mở miệng nói vài câu. Mặc dù chỉ vài câu nhưng tôi lại có cảm giác thành tựu rất lớn.

Chúng tôi một đường đến ải Đại Thắng, mất 5 ngày rốt cuộc chúng tôi cũng đến được thành trấn này, nghĩ đến chỉ chốc lát nữa thôi tôi sẽ nhìn thấy rất nhiều rất nhiều anh hùng, rất nhiều rất nhiều mỹ nam thì tôi lại nhịn không được cười thầm.

“Tại sao một mỹ nhân như vậy lại đi cùng với một tên ăn mày vậy?”

“Này đừng nói, không biết chừng tên ăn mày đó là người của Cái Bang đó.”

“Phải phải, hiện tại đang diễn ra Anh Hùng Yến, không biết chừng mỹ nhân và tên ăn mày kia cũng là người giang hồ đến tham gia Anh Hùng Yến.”

“Tên ăn mày đó làm sao có thể là người cái bang được chứ, Cái Bang do Hoàng Bang chủ lãnh đạo làm sao có thể có một người có gương mặt với nụ cười gian tà như vậy.”

“Ngươi nói ta mới để ý nha, quả thật khuôn mặt của tên đó rất gian, ngươi xem hắn lại cười ghê gợn như vậy. Ta thật rất lo lắng cho vị mỹ nhân kia. Ai…”

“Ba la… ba la…”

Tâm trạng đang tốt của tôi lại bị đám dân chúng bình thường chỉ biết nhìn vẻ ngoài làm cho giảm sút. Tôi lia ánh mắt nhìn bọn họ một lượt, bọn họ vừa thấy tôi nhìn thì im bặt, nhưng đến lúc tôi quay đi lại tiếp tục rầm rì, tôi lại liếc mắt nhìn sang Tiểu Long Nữ bên cạnh, thấy nàng chẳng có biểu hiện gì, khuôn mặt lúc nào cũng mang vẻ băng sương ngàn năm đó.

Tôi cũng chẳng thèm quản đám người đó nữa, cười nịnh nọt một cái với Tiểu Long Nữ: “Tiểu Long Nữ, sắp đến nơi rồi, cô có muốn dừng lại ăn chút gì đó rồi đi tiếp không?”

Tiểu Long Nữ lắc đầu: “Không cần! Ta muốn sớm gặp Quá Nhi.”

Tôi gật gật đầu: “Phải, phải.” Thật ra nếu bây giờ kêu tôi dừng lại ăn tôi cũng không muốn, tôi cũng rất nôn nóng đến Lục gia trang nha. (Thật ra là vì đã ăn ba cái bánh bao)

Tôi đứng trước của Lục gia trang, nhìn cảnh vật quen thuộc mà không thốt nên lời, ngập ngừng một chút, sao thấy Tiểu Long Nữ đã bước vào ngưỡng cửa thì cũng lướt người nhanh đi theo vào.

Lúc tôi vào tới cửa sảnh, thì lén núp vào một góc trong đám người. Tiểu Long Nữ cũng chẳng quan tâm đến tôi tại sao lại làm như vậy, nàng chỉ đảo mắt nhìn chung quanh, tôi đón nàng đang tìm kiếm Dương Quá.

Mọi người thấy Tiểu Long Nữ thì đều ngẩn ra, ngay cả hai người một già, một trẻ đang đánh nhau trên võ đài cũng ngẩn ra, mà dừng lại động tác.

“Cô cô! Cô cô” Lúc này một thiếu niên ăn mặt rách rưới, trên mặt cũng lấm lem nhưng không giấu nổi sự anh tuấn từ trong đám người chạy ra, lao về phía Tiểu Long Nữ, ôm chầm lấy nàng. Tôi nhìn thấy thì vô cùng kích động như có thứ gì đó đấm vào ngực, ôi ôi, thiếu niên đó là Dương Quá nha, trước mặt tôi lại đang diễn ra một màn trùng phùng kinh điển giữa Dương Quá và Tiểu Long Nữ hàng thật giá thật, không phải là xem phim nha.

“Quá Nhi, ngươi quả nhiên ở đây, thế là cuối cùng ta đã tìm được ngươi.” Tiểu Long Nữ nói.

“Cô cô… cô cô sẽ không hắt hủi đệ tử nữa chứ?” Dương Quá ứa nước mắt nghẹn ngào nói. Tôi nhìn thấy thì tim đập thình thịch, mỹ nam khóc nha, mỹ nam khóc thật khiến cho tâm tôi mềm nhũn nha. Nếu không phải ngại Tiểu Long Nữ sẽ đánh chết tôi, tôi quả thật muốn tiến lên đó ôm lấy Dương Quá một cái.

Tiểu Long Nữ lắc đầu: “Ta không biết.”

Dương Quá: “Từ rày cô cô đến đâu, đệ tử sẽ theo cô cô đến đó.

Tiểu Long Nữ cầm lấy tay Dương Quá, ánh mắt chân tình nhìn Dương Quá, hai người thân mật giữa chốn đông người lại chọc giận một người.

“Bọn ta cần tỷ thí ở đây, hai người bước ra chỗ khác hộ cho!” Người nói chính là thiếu niên đang đánh nhau trên đài.

Dương Quá dường như chẳng để tâm đến lời thiếu niên, nắm tay Tiểu Long Nữ đến ngồi xuống tảng đá kê chân cột, tâm tình.

Lúc này ánh mắt tôi mới rời khỏi đôi uyên ương thâm tình kia, nhìn về phía vị thiếu niên vừa nói chuyện đó. Thấy hắn mặc áo choàng dài màu tràm, có viền lông thú, chân cũng đi ủng da thú, không giống với cách ăn mặc của người Trung Nguyên, lúc này lại đang trên đời tỷ thí với một trung niên nam tử ăn mặc như thư sinh. Trong đầu tôi linh quang chợt lóe, người này không phải Hoắc Đô, hoàng tử Mông Cổ thì là ai.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.