Mục Nhiên

Chương 60: Lại tiến cung




Trời xanh ai quét mà trong,

Má nàng ai vẽ mà hay hay hồng.

Đào Hoa nở rộ xinh tươi,

Thanh y vũ lộng làm say lòng người.

Đào Lâm hoa đào nở rộ, sắc hoa tươi thắm bao phủ khắp nơi, hương thơm ngào ngạt. Tôi men theo con đường quen thuộc đi sâu vào vườn đào. Đi một đoạn từ xa tôi đã nhìn thấy bóng dáng thân quen.

Giữa muôn vàn sắc đào đỏ tươi, bóng áo xanh thoát ẩn thắt hiện, như một dấu chấm phá trên bức tranh thủy mặc. Mỗi một thức “Lạc Anh thần kiếm chưởng” được đánh ra, là triệu triệu cánh hoa đào bay lả tả, cánh hoa đào mịn màng lất phất rơi, bao phủ quanh bóng dáng thanh y nam tử như một vầng hào quang rạng rỡ. Đẹp đến nỗi, khiến tôi thất hồn lạc phách, cứ ngỡ là mình đã chết rồi. Nếu không phải đã chết, thì làm sao có thể nhìn thấy tiên nhân ở nơi tiên cảnh như bây giờ?

Đột nhiên, thế kiếm dừng lại, thanh y nam tử nhẹ nhàng xoay người về phía tôi, cười rạng rỡ, trong một thoáng, gió như ngừng thổi, mây như ngừng trôi, ngay cả những cánh hoa đào đang bay lượn trong không trung cũng ngừng rơi. Thời gian ngừng trôi, tim tôi cũng ngừng đập.

Có điều, nụ cười này, lại không phải dành cho tôi.

“Sư phụ!” Khúc Linh Phong mặc một bộ đồ màu xanh nhạt, không biết từ góc nào, hí hửng chạy về phía tướng công. Trên tay còn cầm một nhánh đào tươi thắm. Khúc Linh Phong chạy nhanh đến, một tay níu lấy tay áo của tướng công, tay kia cầm cành đào đưa lên, ngẩng đầu, chớp đôi mắt to, ngây ngô nói: “Sư phụ, hoa đào thật đẹp, đẹp như sư phụ vậy đó, Khúc Nhi tặng sư phụ!”

Tướng công cúi đầu nhìn Khúc Linh Phong, chân mày khẽ nhướng: “Lại nghịch ngợm ở đâu?” Mặc dù giọng điệu có vẻ như trách móc, nhưng không giấu nỗi sự cưng chìu trong giọng nói. Ánh mắt còn toát ra sự dịu dàng hiếm thấy, tướng công nhẹ nhàng vén áo, ngồi sõm xuống cho ngang tầm với Khúc Linh Phong, bàn tay từ tốn gỡ những cánh đào dính trên tóc tên tiểu tử đó xuống.

Nhìn thấy cảnh này, lòng tôi ngứa ngáy như có hàng ngàn hàng vạn con kiến bò qua, có vài con còn vô tình để lại một đám nước tiểu. Con bà nó! Giữa thanh thiên bạch nhật, lại ngay trước mặt tôi, mà hai người bọn họ lại dám ân ân ái ái với nhau như vậy. Thật không xem người sắp là nương tử tôi đây ra gì mà?

“Khúc Linh Phong!” Tôi tức giận hét lên.

Sự tức giận của tôi lúc này nếu có thể hóa thành lửa thì có thể thêu ruội Đào Hoa đảo, nếu có thể hóa thành nước thì có thể nhấn chìm cả Giang Nam. Nhưng đối với người nào đó chỉ là gió thổi mây bay, mặt hồ gợn sóng.

“Nàng hét lớn như vậy sẽ làm Khúc Nhi hoảng sợ!” Tướng công liếc mắt nhìn tôi, nhã ra một câu hờ hững, rồi quay qua tiếp tục phủi sạch quần áo đầy đất cát của Khúc Linh Phong: “Khúc Nhi ngoan, về sau không được nghịch cát nữa, có biết không?”

“Dạ!” Khúc Linh Phong ngoan ngoãn gật đầu.

“Chàng… chàng…” Tôi nghiến răng.

“Thế chút nữa Khúc Nhi muốn ăn món gì, sư phụ sẽ nấu cho Khúc Nhi ăn!”

“Tất cả các món sư phụ nấu, Khúc Nhi đều thích!”

“Các… các ngươi…” Tôi cắn lưỡi.

“Được! Chúng ta về nhà, sư phụ sẽ nấu cho Khúc Nhi ăn!”

“Dạ!” Khúc Linh Phong phấn khởi reo lên, nắm lấy tay tướng công, cười nói: “Chúng ta về nhà thôi.”

Tôi nhìn theo hai bóng xanh, một lớn một nhỏ dần xa trong vườn đào mà không nói lên nỗi một lời, mất một lúc lâu khi bóng dáng họ đã khuất hẳn, tôi mới giật mình sực tỉnh…

“Các ngươi đứng lại cho ta!”

Tôi kinh hoàng hét lên. Nhưng sau lại không có miếng âm thanh nào thế này. Cũng ngay lúc này, một giọng nói vô cùng quen thuộc lại vang lên:

“Anh Nhi!”

Bỗng chốc Đào Lâm với ngút ngàn hoa đào đỏ thắm… biến mất. Trước mắt tôi chỉ còn toàn màu đen. Người tôi lúc này lại rất đau, chỗ nào cũng đau, cứ như từng khớp xương đều lệch khỏi vị trí ban đầu.

Tôi cố gắng mở mắt, muốn nhìn thử xem, thật ra đang sảy ra chuyện gì, nhưng có cố thế nào, hai mí mắt vẫn cứ như đeo chì, kéo thế nào cũng không lên. Tôi đổi qua phương thức khác, cố gắng mấp máp môi, nhưng lại chẳng thể phát ra âm thanh nào.

“Anh Nhi! Đừng ngủ, mau mở mắt ra… Anh Nhi…”

Giọng nói quen thuộc lại vang lên. Mặc dù không nghe rõ được là người đó nói cái gì, nhưng chính giọng nói thân quen này như một liều thuốc kích thích, tôi cảm thấy cả người cũng tràn trề sức lực hơn. Cho nên, đến lần thứ n cố gắng nhướng mí mắt, tôi kinh hỉ phát hiện, mắt tôi không có dính keo con chó(một loại keo dùng để dáng sắt), đã có thể mở ra rồi. Nhưng mà… nhưng mà… Cái người mặc thanh y, đầu tóc trắng phơ trước mặt tôi lúc này là ai, sao lại giống tướng công của tôi quá vậy?

“Anh Nhi! Ngươi tỉnh rồi!” Giọng nói vô cùng quen thuộc vang lên, lần này thì tôi đã nghe được người đó nói gì, cũng bởi vì nghe được người đó nói gì… Tôi liền bất tỉnh.

Con bà nó! Đây lại là tình huống gì đây?

Tình huống là… Tôi trở lại làm Trình Anh rồi. Chẳng phải chỉ bị Anh Cô ném có một cái rơi xuống biển thôi sao, sao lại xuyên qua rồi. Thật là, đầu năm nay thần tiên rất rãnh rỗi, cho nên mới tùy tiện ném linh hồn người khác xuyên qua xuyên lại như vậy phải không? Hay bọn họ đã mở luôn một trạm tàu xuyên không, mà vô tình vé bán ra lại ế, nên bao nhiêu vé xuyên không ế cứ khuyến mãi tặng kèm, đưa hết cho tôi? Nếu vậy tôi phải xuyên bao nhiêu lần đây?

Mà vấn đề xuyên qua xuyên lại không phải là trọng điểm, mà trọng điểm là tôi hiện tại xuyên về làm Trình Anh, còn thân xác Phùng Hành phải làm sao đây? Khi tôi còn làm Phùng Hành vẫn chưa chính thức gả cho tướng công mà, cũng chưa sinh Hoàng Dung, vậy Hoàng Dung là do ai sinh?

“AAAAAAA…. Hoàng Cố, chàng mau nói rõ cho ta, Hoàng Dung là do ai sinh cho chàng?”

Trình Anh vừa tỉnh lại, lại bất tỉnh, Hoàng Dược Sư nhìn mà lo lắng không yên, vội vận mạnh nội lực, truyền chân khí vào người Trình Anh. Đám người Hoàng Dung, Dương Quá, mặc dù muốn giúp một tay nhưng Hoàng Dược Sư lại không cho họ đụng đến dù một sợi tóc, chỉ có thể đứng một bên toát mồ hôi, căng thẳng chờ đợi, không gian bao trùm sự yên lặng. Đương lúc này, đột nhiên người nào đó đang nằm bất tỉnh trên giường, lại như cương thi sống lại, bật người dậy, túm lấy cổ áo Hoàng Dược Sư, hét toáng lên, khuôn mặt vốn trắng bệch giờ cũng chuyển sang màu đỏ gấc, ánh mắt còn lộ hung quang. Nếu ai không biết, còn tưởng Trình Anh vốn không hề bị Lý Mạc Sầu đã thương.

“Trình… Trình sư muội…” Hoàng Dung một thân đa mưu túc trí, lại trải đời nhiều, nhưng không thể giải thích được chuyện gì đang xảy ra.

“Tiểu… Tiểu Trình…” Dương Quá cũng được gọi là có trí tuệ, nhưng lại phải thức thủ bó tay với hiện tượng kỳ lạ trước mặt.

“Biểu… Biểu tỷ…” Lục Vô Song vốn được cho là nói nhiều nhưng lúc này lại không nói nên lời nào.

“…” Những người khác như Gia Luật Tề, Quách Phù, huynh đệ họ Võ, Gia Luật Yến, Hoàn Nhan Bình thì không cần phải nói, chỉ có thể mở to hai mắt trừng trừng, cầm rớt xuống đất mà nhìn hai người Trình Hoàng.

“Tiểu Hoa Nhi cũng muốn biết Hoàng cô cô là do ai sinh?” Người đầu tiên nói trọn vẹn một câu, không ngờ lại là Tiểu Hoa Nhi.

“Nàng nói xem, Dung Nhi do ai sinh?” Người tiếp theo nói hết câu là Hoàng Dược Sư, nhưng sau khi híp mắt cười tươi nói hết câu, thì ông lăn đùng ra bất tỉnh.

Tôi nhìn thân hình màu xanh trước mặt đang đổ sụp về phía tôi mà hoảng sợ, đừng nói với tôi là người đang truyền nội công cho tôi, bị tôi hù rồi phản phệ, tẩu hỏa nhập ma nha. “Oh my god! Mau cứu người a!” Không kiềm chế được, sử dụng ngôn ngữ hiện đại mất rồi.

Trình Anh vừa tỉnh lại Hoàng Dược Sư lại bất tỉnh. Vấn đề Tiểu Hoa Nhi thắc mắc, rốt cuộc ai là người sinh ra Hoàng Dung không có câu trả lời. Tiểu Hoa Nhi trong lòng buồn bực, cho nên bám theo Hoàng Dung, từ phòng Trình Anh ra đại sảnh, từ đại sảnh tới nhà ăn, từ nhà ăn tới nhà xí, từ nhà xí ra hoa viên, lại từ hoa viên về phòng ngủ của Hoàng Dung, chỉ hỏi đúng một câu: “Hoàng cô cô, cô cô là do ai sinh ra vậy?” Hoàng Dung tất nhiên không muốn trả lời, thế là Tiểu Hoa Nhi nhà ta lại đi hỏi người khác, gặp một người hỏi một người, gặp hai người hỏi cả hai, cũng vẫn cùng một câu hỏi: “Ngươi nói xem, Hoàng cô cô là do ai sinh?” Khiến người nào người nấy trong Tuyệt Tình Cốc nhìn thấy Tiểu Hoa Nhi đều như thấy quỷ. Nếu không phải Cầu Thiên Xích nể tình Công Tôn Lục Ngạc, và e ngại Hoàng Dược Sư, có lẽ đã không khách sáo, phun một hạt táo, bắn rơi luôn cái lưỡi của Tiểu Hoa Nhi mất rồi.

Đến tận sau này, rất lâu về sau, vấn đề Tiểu Hoa Nhi thắc mắc, rốt cuộc ai là người sinh ra Hoàng Dung được Hoàng Dược Sư đích thân giải đáp: “Người sinh ra con của ta tất nhiên là thê tử của ta.”

Nhưng lúc đó, Trình Anh lúc này đã là thê tử chính thức của Hoàng Dược Sư lại không chấp nhận, gào lên như heo bị thọc huyết, cùng một câu, lần thứ n: “Thê tử trước đây của chàng không phải là Phùng Hành sao? Phùng Hành không phải cũng là thiếp sao? Thiếp có sinh hay không thiếp không biết sao?”

“Oh, nếu nàng đã sinh rồi mà lại không biết được thì sao?” Hoàng Dược Sư tiếp tục lần thứ n trả lời Trình Anh bằng một câu nghi vấn.

“Làm gì có chuyện như thế hả?”

“Nếu không tin có thể hỏi lão ngoan đồng.”

“Ai mà biết cái lão ngoan đồng chết tiệc đó giờ ở phương nào.”

“Vậy thì thôi!”

Đến tận rất rất lâu sau này nữa. Cuối cùng vấn đề thắc mắc, day dứt trong lòng của Trình Anh nhiều năm, cũng được lão ngoan đồng giải đáp.

“Ngày đó, A Hành bị Anh Cô ném xuống nước, đến lúc cứu lên hơi thở chỉ còn thoi thóp, nếu không phải Hoàng lão tà biết y thuật vội vàng dùng ngân châm phong bế 36 đại mạch trong cơ thể cho A Hành, lại liên tục truyền nội công của mình cho nàng ta thì nàng ta đã ngủm rồi. A Hành mặc dù không chết, nhưng làm cách nào cũng không tỉnh lại. Cũng cùng lúc này, lại phát hiện nàng ta có thai, ta và Hoàng lão tà lại xất bất sang bang tìm dược liệu quý hiếm, giữ lại mệnh cho đứa nhỏ trong bụng A Hành, mà cũng kỳ lạ, không biết do Hoàng lão tà y thuật cao minh, hay do mệnh Hoàng Dung lớn, A Hành mê mang nằm như xác chết trên giường gần cả năm, vậy mà cũng sinh được Hoàng Dung ra. Chỉ có điều… Ngay lúc Hoàng Dung chào đời thì A Hành cũng ra đi. Hoàng lão tà lúc đó như phát điên, nếu không phải vì còn có Hoàng Dung ta nghĩ lão… Cũng vì thế, ta bị nhốt trên Đào Hoa đảo 16 năm… Hazzz… Đến tận bây giờ, lão vẫn chưa quên thù xưa…” Lão ngoan đồng ngậm ngùi kể chuyện xưa, tất nhiên khi lão kể những chuyện này cho Trình Anh, lão hoàn toàn không biết Trình Anh chính là “A Hành” trong lời lão kể.

(Hoàng Dược Sư cười mỉm: “Chuyện trong nhà, há có thể nói cho người ngoài nghe!”)

Trình Anh sau khi nghe rõ đầu đuôi câu chuyện, ngồi thẫn thờ hơn hai canh giờ, chỉ lẩm bẩm mỗi câu: “Thật quá kinh người!”, cũng không biết là nói mình quá kinh người (bất tỉnh mà vẫn có thể sinh), hay nói Hoàng Dược Sư quá kinh người (Phùng Hành bất tỉnh nhân sự mà vẫn có thai.) Sau đó, quyết định không cho Đông Tà leo lên giường cùng ngủ với mình nữa. Khiến trong một khoảng thời gian dài, Đông Tà Hoàng Dược Sư mặt thối còn hơn đậu phụ thối.

Nhưng đó đều là những chuyện sau này, còn hiện giờ Trình Anh hoàn toàn chẳng biết tý nào về sự thật, tại sao Hoàng Dung được ra đời, đang vô cùng lo lắng, ngồi bên mép giường Hoàng Dược Sư, đổ mồ hôi, bắt mạch.

Sau khi kiểm tra tổng bộ, từ trong ra ngoài, từ ngoài vào trong, tôi rút kết được một đều: sư phụ thật trâu bò.

“Người không sao? Chỉ là độc Hoa Tình bộc phát, nên ngất đi thôi. Một lát là tỉnh.” Tôi xoay người cố gắng nở một nụ cười, hướng Hoàng Dung nói.

“May quá, người không bị nội thương. Trình sư muội, muội trong người còn có thương, cũng mau về phòng nghĩ ngơi đi.” Hoàng Dung mỉm cười dịu dàng nói.

“Nếu ta nhớ không lầm… Đây là phòng của ta.”

“…”

“Ta muốn nằm nghỉ!”

“Nếu đã vậy, phụ thân ta nhờ Trình sư muội chăm sóc.”

Không hiểu sao càng nhìn Hoàng Dung tôi càng cảm thấy không thuận mắt, lúc trước đã vậy, hiện tại khi biết Hoàng Dung lai lịch bất minh, không biết mẹ là ai, tôi lại càng cảm thấy không ưa nổi. Tiếc là tôi lại không thể để lộ sự khinh bỉ của mình ra.

“Chăm sóc? Hoàng Cố, chàng mơ tưởng đi.”

Người nào đó, đang ngủ nhưng khóe miệng giật giật, lòng thầm than: “Gặp lại là phúc hay họa đây?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.