Mùa Yêu Thương: Sói Già Đội Lớp Thỏ Con Đánh Cắp Trái Tim Của Con Mèo Ngây Thơ

Chương 5




Lục mập cùng Ngưu Đại Lực hai tên dắt ngựa vui cười ha ha, hướng bóng lưng Phùng Bang Ninh dựng lên ngón giữa: hừ, đấu cùng trưởng quan chúng ta, đánh cho chết!

Tần Lâm đi vào nha môn, đi về phía những căn phòng của Nam Trấn Phủ Ty, hai người Điêu Thế Quý cùng Hoa Đắc Quan trên đầu quấn vải bố, từ xa đã thấy Tần Lâm đi tới liền bước tới tham kiến, bộ dạng nơm nớp lo sợ kia, cho dù là khi lạy phụ thân của bọn họ cũng không kính cẩn như vậy.

- Hai người này ngấp nghé trên bờ vực tử vong xong rồi đổi tính rồi hay sao?

Hồng Chỉ Huy rất kinh ngạc thấp giọng hỏi đồng liêu, không ai rõ cớ là vì sao, càng lúc càng đánh giá Tần Lâm cao hơn.

Nhưng họ đều không biết là, hai người Điêu, Hoa bị Từ Tân Di bắt đi, đầu bị đánh đến chóng cả mặt, trong phòng lại tối đen như mực, kiếm kề trên cổ lạnh như băng, hồn phi phách tán không ngờ xem nữ binh buộc phải đổi giọng nói chuyện là thái giám trong cung.

Nếu như Tần Lâm có liên quan cùng tướng phủ Trương tiên sinh, lại có vị Đại Quý nhân trong cung kia dùng loại thủ đoạn này hỏi thăm tin tức của hắn. Hơn nữa bất kể các phe đối với Tần Lâm rốt cuộc là ý tốt hay là ý xấu, chỉ đơn thuần dính đến tầng diện này quả thật không phải là hai cẩm y Tổng Kỳ có thể dính vào.

Điêu Thế Quý, Hoa Đắc Quan lăn lộn ở kinh sư nhiều năm như vậy, dù sao chút đạo lý này vẫn rất rõ ràng. Cho nên hai người bọn họ thấy Tần Lâm liền ngoan giống như con mèo vậy, chỉ sợ lại chọc xảy ra chuyện gì, lần sau không phải là gõ vỡ đầu, mà là cả cái đầu cũng sẽ bay đi mất tích!

Tần Lâm ở trước cửa tướng phủ được Đại quản gia Du Thất cung kính đối đãi. Hai người Điêu, Hoa đã tận mắt nhìn thấy, cho nên hắn cũng không cảm thấy thái độ của hai vị này có gì là kỳ quái, thuận miệng hỏi thăm vết thương trên đầu bọn họ, nghe nói là cùng người đánh nhau rồi bị gạch ngói ném vào đầu, cũng không tra cứu thêm nữa.

Hôm nay Lưu Thủ Hữu vào triều, Tần Lâm trực tiếp đến nha thự Nam Trấn Phủ Ty làm việc.

Tào Hưng Vượng không mang hảo ý đi tới, cười âm trầm nhìn Tần Lâm chắp tay một cái:

- Tần Chỉ Huy, nha thự chỗ ngài làm việc đã quét sạch sẽ rồi, đây là chìa khóa, mời trưởng quan tự mình bảo quản đi.

Tào Hưng Vượng được Tần Lâm hạ lệnh, không thể không bóp lỗ mũi dẫn người quét dọn căn phòng. Nhưng nghĩ tới cảnh Tần Lâm ngồi ở căn phòng trống hoác bốn bề chảy nước mũi sì sụp, hắn vẫn cảm thấy rất vui vẻ.

Tần Lâm cười cười, nhận lấy chìa khóa, dẫn hai vị Lục, Ngưu đi xem thử. Tào Hưng Vượng theo ở phía sau, chờ xem bọn hắn bị bêu xấu.

Cửa mở, quả nhiên quét dọn rất sạch sẽ... Ngay cả lỗ thủng lớn trên tường cũng được dọn rất sạch sẽ.

- Bộ dáng như vậy làm sao làm công chuyện bây giờ, chúng ta đi mua một lò lửa đi?

Lục Viễn Chí lẩm bẩm nói. Hắn và Ngưu Đại Lực đều là người Kỳ Châu, đến kinh sư hiện tại lạnh không chịu nổi.

Hắc hắc hắc, Tào Hưng Vượng vô cùng vui vẻ, chuẩn bị đem vẻ quẫn bức của Tần Lâm báo cáo cho chủ tử Phùng Bang Ninh của hắn.

Nhưng vào lúc này, chợt nghe thấy bên ngoài có người lớn tiếng hỏi:

- Xin hỏi nha thự quý ty Tần trưởng quan ở nơi nào? Hạ quan là Công bộ doanh Thiện Thanh Lại Ty Viên Ngoại Lang, phụng trát của Lý Thượng Thư, mang thợ đến chỗ này giúp Tần trưởng quan sửa chữa nha thự.

Một tiếng ặc vang lên, Tào Hưng Vượng miệng mở to có thể nuốt vào toàn bộ cái trứng gà, vừa khéo lại cảm thấy cổ họng bị thứ gì chận lại rất khó chịu, ngực cũng tức tức khó chịu theo.

Tần Lâm cười ha hả đi ra ngoài nghênh đón, trong lòng cười thầm không ngừng: mặc dù mình cũng có thể tiêu tiền mời thợ tới sửa chữa, nhưng làm gì quan miện đường hoàng bằng có Công bộ sai phái quan lại tới tu sửa như thế này?

Công bộ phái người tới sửa chỗ làm việc trong nha môn, chuyện này là bao nhiêu năm không có rồi?

Không chỉ có Nam Trấn Phủ Ty, toàn bộ quan giáo nha môn Cẩm Y Vệ đều đi ra nhìn mà cảm thấy ly kỳ.

Công bộ Viên Ngoại Lang dẫn thợ đến gặp mặt Tần Lâm, cực kỳ khách sáo, mở miệng ra là tự xưng hạ quan, xưng hắn là Tần tướng quân, sau khi được Cẩm Y Vệ Kinh Lịch Ty xác xem và nhận bộ chiếu, ủy trát, liền không chịu nghỉ ngơi chút nào, lập tức đốc suất các thợ mộc trong ngoài chỗ làm việc trong nha môn của Tần Lâm gõ binh binh bàng bàng bắt đầu công việc ngay lập tức.

Làm quan không sửa nha môn, nhưng mà nha môn quá cũ nát, quan viên tiêu tiền sửa một chút cũng không coi là cái gì. Nhưng hôm trước Tần Lâm đến đảm nhiệm, được phân cho chỗ làm việc trong nha môn hướng Bắc này đổ nát không còn gì hơn, thế mà còn chưa ngồi nóng đít, hôm nay đã có Doanh Thiện Thanh Lại Ty Viên Ngoại Lang đem trát của Công bộ Thượng Thư tới sửa nha môn thay cho hắn. Thể diện của hắn lớn tới mức nào chứ?

Trong nha môn Cẩm Y Vệ từ Đường thượng quan đến Thiên Hộ, Bá Hộ, Trấn Phủ, Kinh Lịch, Tri Sự... sơ kỳ biết chuyện này, từng người một hâm mộ và ganh tị không dứt. Hồng Chỉ Huy kia ở chỗ xa nhìn về phía bóng lưng của Tần Lâm giơ một ngón tay cái, nói khẽ với các vị đồng liêu:

- Thật là dữ dội, đừng xem Tần Chỉ Huy tuổi còn trẻ, người ta tai mắt thông thiên đó!

Điêu Thế Quý, Hoa Đắc Quan là hai người hơi biết rõ nội tình, nên càng thêm âm thầm kinh hãi. Là ưng khuyển của hoàng quyền, Cẩm Y Vệ cùng quan văn chấp chưởng Lục bộ, quan hệ lẫn nhau hết sức lỏng lẻo bình thường. Tần Lâm có thể làm cho Công bộ Thượng Thư tự mình hạ trát phái người tới sửa nha môn của hắn, thủ đoạn phải nói là vô cùng lợi hại...

Duy có Phùng Bang Ninh ngồi một mình ở chính đường Nam Trấn Phủ Ty, giận đến mức ngũ tạng đều cháy phừng phừng. Các thuộc quan đều đi ra ngoài xem náo nhiệt rồi, vừa khéo hắn là chính bài lại tránh ở bên trong phòng không đi ra. Hắn đi ra làm gì chứ, bị người ta tố khổ giễu cợt, bị Tần Lâm mỉa mai rửa nhục à?

Tào Hưng Vượng vẻ mặt như đưa đám đứng ở bên cạnh. Chuyện này quả thật như cha mẹ chết, trong lòng chủ tử có ba phần không vui, làm tay sai dĩ nhiên là tăng gấp bội sự khó chịu rồi.

Cũng khó trách Phùng Bang Ninh buồn bực. Chỗ làm việc trong nha môn này của hắn cũng rất cũ kỹ rồi, chỉ vì người làm quan không sửa nha môn nên mới không tu sửa. Kết quả lần này Công bộ tới sửa cho Tần Lâm mà không sửa cho hắn, chẳng phải là rõ ràng không nể mặt hắn sao?

Thân là Chỉ Huy Đồng Tri chấp chưởng Cẩm Y Vệ Nam Trấn Phủ Ty, lại có Phùng Bảo là một chỗ dựa lớn như tòa núi như vậy, làm tới làm lui cuối cùng lại bị Tần Lâm đoạt danh tiếng. Phùng Bang Ninh chỉ cảm thấy trong đầu bị đổ tắc, nghe ở sơn phòng phía Bắc xây dựng sửa chữa binh binh bàng bàng, trong dạ dày khó chịu giống như nuốt con ruồi.

- Trưởng quan chớ lo, tên họ Tần đó nhất thời đắc chí mà thôi...

Tào Hưng Vượng vô cùng cẩn thận cất lời khuyên, nghĩ kế lung tung:

- Nếu không, cầu Phùng Ty Lễ lão Đại nhân lệnh cho Tạo Xử trong cung ngày mai tới sửa chữa nha môn cho ngài, nhất định sẽ qua mặt tên họ Tần đó.

- Ngu đần!

Phùng Bang Ninh đá tên tay sai này một cước, không nói sau khi bá phụ Phùng Bảo biết được chuyện này nhất định sẽ chửi mình vô năng, ngay cả tên Chỉ Huy Thiêm Sự mới tới cũng không đấu lại, cho dù là phái Tạo Xử hoàng cung tới sửa chữa chỗ làm việc trong nha môn, cũng là rơi lại phía sau so với Tần Lâm rồi, ngược lại làm cho người khác xem đó là chuyện cười.

Thời điểm hai người Phùng Bang Ninh cùng Tào Hưng Vượng tránh ở trong phòng buồn rầu ủ rủ, hai người Lục Viễn Chí cùng Ngưu Đại Lực lại cười ha hả chỉ điểm cho thợ do Công bộ phái tới. Nơi này cần thêm ống dẫn khói bằng sắt, để đặt lò sưởi. Sơn tường cũng phải thêm hai tầng, lấp đầy khe hở để giữ ấm. Phòng ở mặt Bắc ánh sáng kém, nóc nhà mảnh ngói tốt nhất nên lợp ngói pha lê trong suốt... Đồ chơi này khi còn ở Kỳ Châu dân chúng đồn là trong phủ Kinh Vương mới có.

Vị Viên Ngoại Lang kia thì cùng Tần Lâm ngồi ở chỗ làm việc của các vị thuộc quan trong nha môn của Nam Trấn Phủ Ty. Mỗi người đều đang bưng chén trà nóng hổi từ từ thưởng thức, chuyện trò rảnh rỗi không mặn không lạt.

Các vị thuộc quan nghe Lục mập la hét bảo lợp cho nhiều ngói pha lê lấy sáng, ai nấy nhất thời thè lưỡi ra thật dài: pha lê chính là hàng của Tây Dương, giá cả đắt lắm đó!

Nhưng vị Công bộ Viên Ngoại Lang họ Tuân nghe qua mà thần sắc không chút biến hóa, vẫn chậm rãi không để ý gì dùng nắp hớt bọt trà, phảng phất như tên Lục mập kia gọi không phải là ngói pha lê, mà là tựa như đá xanh ngói đất gì vậy.

Đùa giỡn, Công bộ Thượng Thư thân bút hạ trát, chớ nói là lót thêm mấy miếng ngói pha lê, cho dù là lợp toàn bộ nóc nhà bằng pha lê, là Công bộ chuyên quản việc xây dựng của triều Đại Minh cũng phải thay hắn làm cho bằng được.

Thấy cảnh tượng này, thuộc quan các cấp không ngừng hâm mộ. Cẩm Y Vệ dù sao cũng là cơ quan đặc vụ của quốc gia, quản lý nghiêm khắc hơn so với nha môn khác, trên căn bản không thể trốn trực ban. Bọn họ trời rất lạnh trong phòng cóng đến cứng tay cứng chân, còn phải sao sao chép chép xử lý công vụ, cũng muốn sửa chữa lại mấy căn phòng bốn bề thấu gió cũ nát này. Nhưng mấy chục năm này, trừ hôm nay ra, dường như chưa từng bao giờ nghe nói có việc chỉnh tu đại quy mô như thế này!

Tư cách già nhất là thuộc về Hồng Chỉ Huy, lão làm mặt dày cười xấu hổ nói:

- Tuân viên ngoại, ngài xem nha môn này của chúng ta bốn bề trống gió, ngồi ở bên trong giống như con chuột ở trong buồng gió... Mấy vị xem xét xem, sau khi tu sửa cho Tần Chỉ Huy, lúc nào đó cũng sửa luôn những chỗ làm việc khác trong nha môn một chút có được chăng?

- Nguyên vốn đều phải sửa mà!

Tuân Viên Ngoại Lang chỉ Tần Lâm một cái:

- Khắp kinh thành bộ tào thư lại đều phải cám ơn vị Tần Chỉ Huy này của ngươi, là hắn ở trước mặt Lý Thượng Thư của chúng ta nói chuyện chỗ làm việc trong nha môn cũ rách, cho nên Lý Bộ Đường muốn tu sửa các đại nha môn của kinh sư. Hạ quan đoán chừng hai ngày nữa sẽ phải động công khắp thành, chỗ này của Tần Chỉ Huy chẳng qua là đi trước một bước.

Tuân viên ngoại này thật ra thì cũng không rõ ràng hết nội tình bên trong, nói có hơi sai lệch, các vị thuộc quan nghe vậy liền suy nghĩ ra ý nghĩa khác: chắc là Tần trưởng quan chúng ta vừa nói với Lý Thượng Thư nha môn nhà mình cũ nát, chẳng lẽ vì vậy là tu sửa nha môn ở khắp thành luôn sao? Mẹ của ta ơi, dường như kinh sư là hậu viện nhà hắn vậy!

Duy chỉ có Tần Lâm Tần trưởng quan từ đầu đến cuối đều ra vẻ ung dung tự tại uống trà, âm thầm cười lạnh, lòng nói: ta cho các ngươi biết, ta là vì lừa gạt khuê nữ duy nhất của Trương tướng gia mới chạy đến tướng phủ nói nhăng nói cuội. Hừ hừ hừ hừ...

Ba ngày sau, thợ của Công bộ vẫn còn ra sức sửa chỗ làm việc trong nha môn của Tần Lâm, ở nha môn các nơi, thợ sửa chữa công trình cũng lục tục khai công.

Tần Lâm bởi vì địa điểm làm việc đang sửa chữa, nên không đi trực ban, mỗi ngày thoáng cái đến nha môn lộ mặt xong rồi sau đó trực tiếp chạy đi, mang theo Lục Viễn Chí, Ngưu Đại Lực đi ra ngoài đường, nhìn Đông nhìn Tây xem thử, bộ dạng ra vẻ nhàn nhã vô cùng.

Thật ra thì hắn là đang suy nghĩ chuyện chiết bổng, cũng đã thương lượng qua cùng Từ Văn Trường. Lão đầu tử cũng nói không có chủ ý gì hay, còn nói ngoại bang tiến cống những thứ ly kỳ cổ quái kia chất đống bên trong phủ kho không biết đã bao nhiêu năm, ai biết bây giờ đã thành hình dáng gì?

Cũng vừa khéo đúng dịp, ba ngày sau đã đến kỳ nhận lấy lương bổng. Tần Lâm mang theo hai huynh đệ, đi qua phía Tây Thái Dịch trì đến kho thừa vận đi lĩnh tân bổng.

Tiền lương lĩnh ở kho chữ Giáp xong, còn lại một phần ba phải chiết toán ra thực vật, phải đến chỗ kho thừa vận gần đó nhận lấy.

Lúc này bên ngoài kho thừa vận đã sớm tụ tập khá nhiều quan viên lớn nhỏ, ai ai cũng chen lấn, quan phục đủ mọi màu sắc, đầu đội ô sa nhìn đen xì xì một mảnh.

Tần Lâm từ xa đã nghe có người kêu la tranh cải:

- Chúng ta không sống nổi nữa rồi, nguyên bản bổng lộc đã thấp rồi, còn phải chiết bổng, chẳng lẽ không ép chúng ta bán con trai con gái mới chịu hay sao?

- Đúng vậy, làm kinh quan nghèo này, chân chính đã sống không nổi nữa rồi!

Tuy nhiên trong một đám người đó, cũng có người đội Giải Trĩ quán trên đầu giả vờ nói:

- Chúng ta làm quan thì phải rộng rãi trong lòng, trên đáp ân vua, dưới không phụ lê dân. Hiện giờ triều đình khai chi chật vật, chúng ta nhận chiết bổng cũng coi như là cùng nhau chia sẻ hoạn nạn với triều đình...

Ối trời đất ơi! Đây không phải là đầy tớ của nhân dân, bầy tôi trung của triều đình sao? Tần Lâm giật mình giương mắt nhìn lên, chỉ thấy người nói đó mỏ nhọn tai khỉ, đôi mắt tam giác gian tặc vô cùng, nhưng không ngờ lại làm ra vẻ can đảm trung thành, quả thật nhìn qua đáng cười hết sức.

Quả nhiên những quan viên lĩnh chiết bổng kia đều tức giận không chịu nổi, tất cả đều kêu lên:

- Khâu Ngự Sử, ngươi nói hươu nói vượn không uổng khí lực. Chúng ta dưỡng nhi dục nữ cần chính là tiền lương, giả vờ thanh cao giống như ngươi vậy, cần gì vô cùng cực khổ đi thi rồi ra làm quan?

- Chúng ta còn phải dựa vào chút bổng lộc nhỏ này nuôi sống gia đình, Khâu Thuấn ngươi muốn giả bộ cô thần nghiệt tử, cần gì trước mặt chúng ta giả vờ thanh cao!

Tần Lâm nghe đến đó, cũng biết người nói chuyện gọi là Khâu Thuấn, chính là một vị Giám Sát Ngự Sử của Đô Sát viện.

Đô Sát viện Ngự Sử, Tuần Thành Ngự Sử phân ra tuần tra Nam Bắc hai kinh, Tuần Án Ngự Sử án theo các tỉnh, duy chỉ có Giám Sát Ngự Sử là đóng lâu dài ở kinh, bởi vì là thuộc quan của Đô Sát viện, nên được gọi là Đô lão gia.

Cái gọi Ngự Sử chó điên chính là chỉ đám người này, cả ngày rảnh rỗi nhàm chán, triều đình lại cho phép họ đồn đãi nói chuyện, động một cái là dâng tấu chương làm khó quan viên triều đình, thường thường là có những câu chữ mơ hồ không rõ. Tuy nhiên, họ cũng đúng là có tác dụng giám đốc chế hành đối với quan viên triều đình.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.