Mùa Xuân Và Ánh Trăng

Chương 158: Ngoại truyện: Đèn nhân gian




Một tràng những lời giận dữ vừa dứt, bọn Cổ Hạo Nhiên trong phòng bao đều nhìn nhau, trong nhất thời dở khóc dở cười, làm ăn kỵ nhất chính là có người tới quấy phá, cái gọi là ngành gì có quy tắc của ngành đó, Cổ gia cũng làm ăn buôn bán, quy tắc bên trong đương nhiên hiểu hơn bất kỳ người nào khác, lần này bị người ta hiểu nhầm cho rằng tới đây phá đám, bất giác vẻ mặt đều buồn bã nhìn Cổ Hạo Danh đứng bên cạnh cửa.

Cổ Hạo Danh ho hai tiếng cười hì hì nói: "Chưởng quầy hiểu lầm rồi, chẳng qua chúng tôi thật sự không quen ăn những thứ này mà thôi, cũng không phải là phá đám gì cả, nếu hành động của chúng tôi khiến người khác hiểu nhầm, ta ở đây xin được bồi thường gấp bội cho chưởng quầy." Là bên mình sai trước, nếu nói lời mềm có thể qua được ải này, người Cổ gia ngược lại hoàn toàn không để tâm, dù sao đây là Ảnh Thúc, lại không phải là Thánh Thiên, ai cũng phải để mấy phần thể diện cho Cổ gia.

Người trung niên đó thấy Cổ Hạo Danh lời nói chừng mực, bọn Cổ Hạo Nhiên toàn thân lại là quý khí, liền thu liễm mấy phần nghiêm nghị lạnh lùng nói: "Không nhất thiết bồi thường, thôn Y Dương chúng tôi cũng không phải là nơi cậy thế ức hiếp người, lúc đầu tôi đã căn dặn với các vị khách quan, thôn Y Dương chúng tôi không chấp nhận lãng phí, mấy món trân quý đáng giá này không phải ai gọi chúng tôi đều mang lên, hôm nay chẳng qua thấy các vị khí độ bất phàm, nghĩ là người có chút căn cơ, cho nên mới tận lực tìm nguyên liệu khắp thôn hao tâm làm ra mấy món mỹ vị này để chiêu đãi, vì điều này còn từ chối các vị khách khác gọi món, nếu cứ như vậy để các vị làm hỏng chuyện, mặt mũi thôn Y Dương chúng tôi biết để đâu, sau này làm sao mà ăn nói?"

Cổ Hạo Danh quét mắt nhìn mọi người đang cách xa bàn ăn, thấy trên mặt ai nấy đều là vẻ khủng khiếp trừng mắt nhìn trùng yến trên bàn, nếu để bọn mình ăn hết những thứ này, rõ ràng không cần thương lượng, bất giác chau mày nói: "Đã như vậy, ngành nào có quy tắc của ngành đó, chúng tôi không chấp nhận nổi những thứ này, chưởng quầy cứ đưa ra một cách, chúng tôi tiếp." Đôi bên đã không thể thương lượng được, Cổ Hạo Danh cũng không nhiều lời, người Cổ gia cũng không phải là thật sự có thể thấp giọng khiêm nhường, chi bằng theo quy tắc trong ngành để giải quyết vậy."

Sắc mặt người trung niên cứng đờ nhìn Cổ Hạo Danh nói: "Thì ra cũng là người trong ngành, lão đây nhìn không ra, nếu vậy cũng tốt, các vị ngồi đợi một lúc, ta đi tìm đương gia nói chuyện." Vừa nói vừa nhìn hàng người lạnh lùng đứng đằng sau, tự mình mau chóng rời đi.

Bọn Cổ Hạo Dương nhìn mấy người ở lại chỗ cũ chắc là loại côn đồ đánh đấm, ai nấy đều cười lạnh, nếu thật sự muốn đi mấy người này có thể cản được họ sao? Nhưng cái gọi là cường long không trấn áp đầu rắn vẫn là xem xem tình hình tiếp theo vậy.

Bọn Cổ Chấn đều đang tính xem chuyện tiếp theo, duy chỉ một mình Điệp Y lúc này chậm rãi cầm đũa lên, triển khai hết sự ưu nhã và đặc biệt của nàng, một mình dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, gắp thịt rắn trong bát ăn phải nói là phong tư đặc sắc.

"Điệp Y, muội quả nhiên không phải là người bình thường, nôn." Bạch Thiên ở một bên sắc mặt trắng bệch mới vừa tỉnh lại, vừa mở mắt ra thì nhìn thấy Điệp Y ưu nhã ăn đồ, liền nặn ra câu này xong sau đó che miệng không ngừng nôn khan.

Điệp Y nhàn nhạt nói: "Để ngươi đói bảy ngày ngươi có ăn hay không?" Cổ Hạo Nhiên bên cạnh nghe thấy câu này của Điệp Y, liền kinh ngạc nhướng mày nhìn Điệp Y, thấy Điệp Y lạnh lùng nhìn hắn một cái, Cổ Hạo Nhiên đột nhiên mỉm cười cũng cầm đũa lên bắt đàu đối phó với thịt rắn, những loại côn trùng hay độc trùng khác, vẫn không dám động tới, bọn Phong bên cạnh thấy Điệp Y và Cổ Hạo Nhiên bắt đầu động đũa, cũng lặng lẽ bắt đầu động đũa.

Cổ Hạo Dương và Cổ Chấn bên cạnh nhìn nhau, trong mắt là sự kinh ngạc lại là sự bội phục, Bạch Thiên nghe câu hỏi này của Điệp Y liên tục nói: "Không ăn, đói chết cũng không ăn."

Điệp Y mặt không biểu tình vẫn tự lo cho mình, không đáp lại lời của Bạch Thiên, nhưng Cổ Hạo Viễn bên cạnh nói: "Đứng trước sinh tồn có lẽ cái gì cũng không còn cố kỵ nữa."

Cổ Hạo Nhiên mang theo nụ cười nhàn nhạt nói: "Đã như vậy sớm ăn cũng là ăn, muộn ăn cũng là ăn, có gì khác biệt, tam tẩu, chưa từng trải qua kiểu đói đó, nên không thể hiểu được tâm trạng lúc đó, nếu muốn sống tiếp, có lúc so với thứ này còn khó nuốt hơn cũng phải ăn." Tuy Điệp Y chưa từng nói qua, nhưng Cổ Hạo Nhiên chính là có thể từ trên người Điệp Y cảm giác được những chuyện Điệp Y đã trải qua, loại bình tĩnh đạm mạc đó, đừng nói là mấy mỹ vị trùng yến trên bàn này, có thể những thứ còn đáng sợ hơn, Điệp Y cũng sẽ mặt không đổi sắc mà ăn, kiểu kiên cường đó được tôi luyện mà có được, những thứ này khiến bọn mình chán ghét, ở trước mặt nàng chẳng qua so với rau củ thịt heo không có chút khác biệt gì, mấy thứ này chẳng qua là một bàn thức ăn.

Vả lại Điệp Y là người vô cùng thức thời, vừa nãy không ăn là vì không muốn ăn, bây giờ động thủ là vì không biết chút nữa sẽ đối diện với cục diện như thế nào, duy trì thể lực dồi dào là điều quan trọng nhất, Cổ Hạo Nhiên từ trong cái nhìn của Điệp Y thì đã hiểu ra cách nghĩ của Điệp Y, theo quan sát và xử lý ở những nơi này, Cổ Hạo Nhiên bất giác tự làu bàu thật sự là lạc hậu.

Trong căn phòng bao yên tĩnh chỉ còn lại thanh âm nhồi thức ăn vào của bọn Điệp Y, bọn Cổ Hạo Thanh cũng đều là nhân vật tinh anh tuyệt thế, trong suy nghĩ đã hiểu ra ý tứ của Điệp Y và Cổ Hạo Nhiên, nhưng hiểu ra là một chuyện, thay đổi hành động lại là một chuyện khác, bất giác đều trầm mặc chăm chú nhìn mấy người họ. Một lúc sau người trung niên quay lại, bên cạnh còn xuất hiện thêm một người trung niên khí chất thanh nhã, người trung niên đó nhìn đám người Cổ gia một cái sau đó vẫy tay cho đám côn đồ đằng sau lui xuống, người chưởng quầy trung niên đó vội vàng nói: "Vạn nhất bọn họ..."

Người có khí chất thanh nhã mỉm cười nói: "Bọn họ nếu có ý rời khỏi chúng ta ngăn không nổi."

Chưởng quầy đó vừa nghe thấy lời này bất giác quét mắt nhìn bọn Cổ Hạo Nhiên, quay qua hành một lễ với người bên cạnh rồi dẫn theo những người hắn mang tới lui xuống.

Người trung niên đó mang theo nụ cười nhàn nhạt tới bên cạnh Cổ Hạo Danh nói: "Kẻ hèn này họ Liên, là lão bản nơi này."

Cổ Hạo Danh đôi tay ôm thành quyền nói: "Liên lão bản, hân hạnh được biết, hân hạnh được biết, không biết sự việc hôm nay Liên lão bản có yêu cầu gì?"

Liên lão bản đó thấy Cổ Hạo Danh vào thẳng vấn đề, cũng không nhiều lời nhìn đám nữ quyến sắc mặt trắng bệch nói: "Chuyện hôm nay quá nửa các vị cũng không cố ý, nhưng mà mọi người đã là người cùng ngành đương nhiên cũng biết quy tắc trong ngành, ta cũng không nhiều lời nữa, lần này đứng đầu danh sách trên tiết Phong Tình, nghe nói là do quận thủ đích thân đề bảng, thôn Y Dương chúng tôi cũng không thiếu danh tiếng, chỉ là vẫn chưa đủ lớn, nếu lần này thôn Y Dương chúng tôi có thể được viết tên trên bảng ghi danh, chúng tôi không chỉ thắng vì đặc sắc, mà có thể đánh bại tất cả tửu lầu ở Tề quận này rồi."

Cổ Hạo Danh nghe vậy nói: "Liên lão bản là muốn chúng tôi đi giành ngôi vị đầu bảng cho người."

"Đúng vậy, chỉ cần giành được danh hiệu trở về, mọi chuyện hôm nay chúng ta đều xí xóa."

Cổ Hạo Danh gật gật đầu nói: "Liên lão bản thật là người phóng khoáng, được, chúng ta nhất ngôn cửu đỉnh." Cổ Hạo Danh cũng không hỏi yêu cầu và nội dung cụ thể, đã để người khác vạch ra một cách giải quyết, chỉ có thể nhận lấy, do dự cũng phải nhận lấy phóng khoáng cũng phải nhận lấy, vậy chi bằng phóng khoáng một chút.

Liên lão bản đó cực ưu nhã cười nói: "Vậy ta chúc các vị may mắn, mọi thủ tục tham gia cuộc thi ta sẽ giao cho Lý chưởng quầy lo liệu, đương nhiên tốt nhất các vị vẫn nên dọn tới thôn Y Dương chúng tôi, dù sao các vị cũng đại diện cho thôn Y Dương chúng tôi, chứ không phải là khách sạn Tam Thôn, ở nơi đó lâu sẽ bị lời qua tiếng lại."

Cổ Hạo Danh nhướng mày nhìn Cổ Hạo Nhiên một cái, Cổ Hạo Nhiên tựa như không thấy gật gật đầu, Cổ Hạo Danh sau đó không chút do dự mà đồng ý, Liên lão bản đó cũng không phải là người nhiều lời, trực tiếp phân phó cho Lý chưởng quầy tới chào hỏi bọn Cổ Hạo Nhiên, còn mình thì từng bước ưu nhã rời khỏi.

Buổi tối bọn Cổ Hạo Nhiên đều được hành động mau chóng của Lý chưởng quầy, sắp xếp ở ngôi nhà phía sau thôn Y Dương, lúc này Cổ Hạo Dương Cổ Hạo Viễn vây lại một nhà, nhìn Cổ Hạo Nhiên nói: "Tiết Phong Tình này rốt cuộc là cái gì?" Tuy nghe qua ngày tết này tương đối nổi tiếng ở Ảnh Thúc vương triều, nhưng trước giờ chưa từng thâm nhập tìm hiểu, không biết bên trong tỉ thí những gì. Cổ Hạo Nhiên xoa xoa mi tâm nói: "Ta chỉ biết đây là ngày tết được toàn dân của Ảnh Thúc vương triều đều tham dự, hình như có gì đó liên quan tới tình thân."

Cổ Hạo Ảnh liền trợn mắt nói: "Những điều này chúng tôi đều biết."

Cổ Hạo Nhiên sau đó chùn vai nói: "Ta chỉ biết điểm này, hơn nữa thì không biết."

Khi bọn Cổ Hạo Thanh đang mặt đầy sát khí trừng mắt nhìn Cổ Hạo Nhiên, Lâm Dã luôn là người không mấy nhiều lời đột nhiên nói: "Hay là để tôi nói vậy, tiết Phong Tình này ban đầu là ngày tết của các đôi tình nhân yêu nhau, là ngày tết của phu thê và tình nhân, vào ngày này nam nữ chưa kết hôn đã có người mình thích có thể to gan thổ lộ với họ, người chưa có thì có thể đi ra phố tìm vận may, có thể không cần thông qua sự đồng ý của phụ mẫu, cùng với người mình thích định chuyện chung thân của mình. Sau này dần dần người tham gia ngày một đông, cha mẹ, ca tẩu, hạ nhân, dần dần biến thành mọi người đều tụ tập ra ngoài dạo chơi, vì đệ đệ muội muội bằng hữu lựa chọn đối tượng, có lúc xuất hiện mấy hộ gia đình cùng nhìn trúng một đối tượng, đương nhiên sẽ có sự tranh giành, bây giờ tiết Phong Tình ban ngày biến thành các cuộc thi đấu điền kinh của các gia tộc hoặc môn phiệt, buổi tối là những cuộc hẹn hò lãng mạn của các đôi tình nhân."

Cổ Hạo Ảnh nghe tới đây đôi mắt liền sáng lên nói: "Không ngờ Ảnh Thúc này còn có ngày tết như thế này, ngày tết hay, ngày tết này hay."

Cổ Hạo Viễn liếc mắt nhìn Cổ Hạo Ảnh lạnh lùng nói: "Ngươi bớt trêu hoa ghẹo nguyệt cho ta, cha mẹ và Linh Tịnh đều ở đây." Cổ Hạo Ảnh lườm Cổ Hạo Viễn một cái, so với đại ca Cổ Hạo Dương độ lượng, nhị ca Cổ Hạo Viễn càng có chút đáng sợ hơn khuôn mặt lãnh khốc vẻ nam tính.

Cổ Hạo Nhiên hơi có chút kinh ngạc nhìn Lâm Dã bất động thanh sắc, Lâm Dã vẫn như trước trên mặt không chút biểu tình nói: "Đối với việc bây giờ chúng ta đại diện cho thôn Y Dương, là ra mặt cho khu vực gia tộc và môn phiệt, tốt về một lĩnh vực nào đó như Tam Thôn cũng có một số người như vậy, bọn họ không ép buộc là gia tộc hay là từ bên ngoài tới, vì thế cho phép họ được chọn người khác tới giúp họ tham gia thi đấu điền kinh, ta nghĩ Liên lão bản thôn Y Dương này chắc không có gia tộc to lớn, cho nên chọn chúng ta."

Cổ Hạo Danh nghe tới đây gật gật đầu nói: "Điều này có thể lý giải vì sao hắn muốn chúng ta tới giúp hắn ra mặt, lão đầu này thật có con mắt tinh tường, nhìn cái đã biết chúng ta ai nấy đều có năng lực phi phàm." Vừa nghe nguyên nhân là như vậy và nội dung thi đấu, Cổ Hạo Danh liền nhẹ nhõm hẳn, bắt đầu mèo khen mèo dài đuôi.

Cổ Hạo Nhiên không từ nào để nói lắc đầu: "Vậy nội dung trong đó là gì, phải qua mấy ải, hoặc là nói có bao nhiêu nguy hiểm?" 

Lâm Dã lắc đầu nói: "Nội dung cụ thể mỗi năm đều có biến hóa, không tới phút sau cùng thì không biết là nội dung gì, nhưng mà yên tâm đây đều là những chuyện hình thức bên ngoài, không có nguy hiểm gì lớn, theo ta thấy chí ít sẽ không nguy hiểm tới người và phu nhân được, đối với nội dung có nam nữ thi đấu đơn, cũng có phu thê hai người liên thủ thi đấu, còn có cả nhiều người trong gia tộc cùng thi đấu, theo kinh nghiệm trước đây có đấu trí, có tỉ võ, có khảo nghiệm thơ từ thư họa, rất nhiều nội dung, có lúc vô cùng khoa trương."

Lâm Dã nói xong những lời này sau đó đứng bên cạnh Hồng Tịnh, không mở miệng thêm nữa rõ ràng đã nói hết những gì hắn biết rồi, Cổ Hạo Dương nhìn Cổ Hạo Nhiên và Điệp Y, lại nhìn sang mấy đệ đệ bên cạnh, nhàn nhã nói: "Đã là cuộc tỉ thí nhỏ, công phu của ai trong chúng ta yếu nhất ở đây?"

Cổ Hạo Danh và Cổ Hạo Dương phối hợp ăn ý quen rồi, liền đứng dậy nói: "Đương nhiên tiểu lục yếu nhất, không nói nữa, chuyện đơn giản như vậy đương nhiên để người yếu nhất xử lý là được, mấy cao thủ chúng ta đây vẫn là nên để cho tiểu lục đệ yếu nhất có cơ hội biểu hiện, quyết định như vậy, muộn rồi, ngủ thôi." Vừa nói vừa xua xua tay không mang theo một vân thái mau chóng chuồn mất, Cổ Hạo Viễn Cổ Hạo Thanh bên cạnh không nói hai lời chuồn thẳng, Cổ Hạo Ảnh vỗ một cái lên vai của Cổ Hạo Nhiên sắc mặt đang khó coi, thở dài nói: "Xem bọn ta quan tâm tiểu đệ của chúng ta biết mấy, thật là tình yêu huynh đệ vĩ đại." Lời còn chưa dứt, người sớm đã chạy theo bọn Cổ Hạo Dương chuồn ra cửa.

Cổ Hạo Nhiên vẻ mặt sắt lạnh nhìn ngoài cửa trống rỗng, nghiến răng nghiến lợi nói: "Đừng để ta bắt được các ngươi, nếu không ta sẽ cho các ngươi dễ coi rồi." Hồng Tịnh hầu hạ bên cạnh sớm đã cười tới không thấy mắt mũi đâu nói: "Thiếu gia, đúng là tình yêu huynh đệ vĩ đại, ha ha."

Đôi mắt Cổ Hạo Nhiên tóe ra lửa nhìn Hồng Tịnh, Điệp Y bên cạnh nãy giờ không mở miệng lúc này nhàn nhạt nói: "Được rồi, ta muốn đi ngủ."

Cổ Hạo Nhiên liền quay đầu nhào tới bên cạnh Điệp Y cười hờ hờ nói: "Vợ à, chúng ta đi ngủ."

Điệp Y tựa tiếu phi tiếu nhìn đôi mắt mong chờ trên người mình của Cổ Hạo Nhiên, đưa tay đem tiểu nhân nhi đang làm tổ trong lòng mình đưa lên trước, Cổ Hạo Nhiên thấy tiểu Mộng Tâm đang mở đôi mắt to đen láy nhìn hắn phòng bị, bất giác siết chặt quyền đầu trong tay giận dữ nói: "Tiểu quỷ chết tiệt, ngươi trở về nơi ngươi nên về cho ta." Tiểu Mộng Tâm hai tay nắm chặt lấy y phục của Điệp Y, dưới ánh mắt hung thần nhìn chằm chằm của Cổ Hạo Nhiên cái miệng nhỏ trề ra, nhưng vẫn không thả lỏng tay.

"Thiếu gia và phu nhân không có gì cần hỏi ta sao?" Lâm Dã đã bị Hồng Tịnh kéo tới cửa, thấy Cổ Hạo Nhiên và Điệp Y vẫn không có ý gọi hắn lại, bất giác đứng ở cửa lạnh đạm nói, lời vừa nãy của hắn đã nói rõ hắn là người Ảnh Thúc, không phải là người Thánh Thiên, thiếu gia và phu nhân sẽ truy hỏi không.

Điệp Y đầu cũng không ngẩng nhàn nhạt nói: "Ngươi sẽ phản bội bọn ta?"

Lâm Dã nghĩ cũng không nghĩ nói: "Sẽ không."

Điệp Y gật đầu ngẩng lên nhìn Lâm Dã nói: "Vậy thì đủ rồi, nhớ lấy, người của ta chỉ cần ghi nhớ điều này, những chuyện riêng tư khác ta không hỏi nhiều, đó là chuyện của bản thân ngươi, ngươi có quyền lựa chọn bất kỳ cách giải quyết nào, cũng có thể tìm ta xử lý cho ngươi. Hồng Tịnh, ngươi cũng vậy, ta chỉ nói một lần, sau này đừng tới hỏi ta những vấn đề này." Điệp Y lạnh lùng dừng ánh mắt trên người Hồng Tịnh đang đứng cạnh Lâm Dã, người của nàng chỉ cần đối với nàng trung thành, những chuyện khác thậm chí trước đây là ma vương sát nhân hay tên chuột nhắt đầu đường xó chợ, nàng đều có thể không hỏi nhiều cũng vì họ mà chống đỡ.

Lâm Dã và Hồng Tịnh chăm chú nhìn Điệp Y, hơi cúi người lui xuống, bất cứ lời nào cũng trở nên dư thừa, đời này họ đi theo nàng chắc rồi.

Thời gian hai ngày thoáng cái trôi qua, tiết Phong Tình mỗi năm một lần ở Ảnh Thúc vương triều đã khai mạc, người ở khắp Tề quận đều trở nên sục sôi, vốn một ngày trước đó vẫn không có không khí gì, hôm nay nhà nào cũng nhiệt huyết sục sôi, nam nam nữ nữ như thủy triều mùa xuân cuộn trào, ai nấy đều trang điểm kiêu sa hơn cả hoa, tuấn mỹ hơn cả trúc, tuy không có giăng đèn kết hoa, múa sư múa rồng, nhưng cũng không ngăn được bầu không khí nồng liệt.

Trời vừa sáng, một nhà của Cổ gia dưới sự sắp xếp của Lý chưởng quầy, tới trường thi đấu điền kinh, trường thi đấu này được thiết kế bên sông Hộ Thành ở Tề quận lưng lễ đài dựa vào bờ sông mặt đối diện với trường thi đấu rộng lớn, xung quanh lễ đài dựng mười cái mái che nắng, mỗi cái mái che nắng phía trước viết tên của mười hộ gia tộc thi đấu, Điệp Y nhìn mái che Y Dương thôn, chính là cái cách lễ đài xa nhất, chắc là vị trí cuối cùng. Còn bãi đất trống giữa lễ đài và mười cái mái che nắng, để một vũ đài tương đối lớn, cách mặt đất khoảng nửa mét trên bề mặt sạch không nhiễm một hạt bụi, lúc này xung quanh trường đấu đông nghịt người xem, mười đối tượng thi đấu điền kinh còn chưa tới đủ, xung quanh đã bị vây kín.

Đám người Cổ gia tới tương đối sớm, lúc này đối thủ là chín hộ gia đình khác, cũng mới có hai nhà tới mà thôi, ngồi trên ghế dựa trong mái che, Cổ Hạo Nhiên nhìn Cổ gia y sam đều mặt chung một màu xanh, ngay cả Điệp Y và nữ quyến cũng toàn bộ mặc thống nhất, nếu chỉ có một màu xanh thôi thì không nói làm gì, trước ngực đều dùng chỉ vàng đỏ thêu một chữ Liên to tướng, xanh phối đỏ, đây thật sự là sự phối màu chọi nhất, Cổ Hạo Nhiên thấy người của Cổ gia vẻ mặt ai nấy đều tối sầm trừng mắt nhìn Lý chưởng quầy, trước giờ chưa từng mặt qua loại rẻ tiền như vậy, vả lại y sam có quan niệm thẩm mỹ như vậy, ai cũng đều tuấn tú xinh đẹp trên mặt đều là vẻ phẫn nộ và hối hận. Lý chưởng quầy nhìn như không thấy, sắp xếp xong cho họ sau đó liền chạy đi nơi khác chào hỏi với người ta, chẳng qua ý cười kìm nén đó không qua được con mắt nhạy bén của đám người Cổ gia.

"Hờ hờ, loại y phục có sức xung kích như vậy trước giờ ta vẫn chưa từng mặc, Chấn, bộ dạng của huynh vẫn thật sự anh tuấn, hơn hẳn so với các con." Phương Lưu Vân vẻ mặt tươi cười xán lạn nhìn Cổ Chấn đang sa sầm mặt, đôi vai rung lên kịch liệt kèm theo thần tình nghiêm chỉnh, khiến đám người Cổ gia bên cạnh vẻ mặt đang xị xuống đều ha ha cười ồ lên.

Cổ Chấn không nói gì nhìn Phương Lưu Vân, hắn từ lúc nào nghe theo chỉ huy của người khác rồi, càng không nói tới mặc loại y phục mất mặt này, may đây không phải là Thánh Thiên, nếu không bản mặt già của hắn đều mất sạch hết, nghĩ tới đây bất giác giận dữ trừng mắt nhìn Cổ Hạo Danh và Cổ Hạo Nhiên một cái, Cổ Hạo Nhiên và Cổ Hạo Danh cùng lúc quay đầu xem như không thấy.

"Đại ca, ta cảm thấy màu sắc y phục này thật sự rất hợp với huynh, huynh nhìn xem huynh mặc dễ nhìn hơn bọn ta."

Cổ Hạo Dương nhướng mày mỉm cười nhìn Cổ Hạo Ảnh nói: "Thật sao? Đã dễ nhìn như vậy, người làm ca ca đương nhiên không thể giành nổi trội hơn người làm đệ đệ được, kiểu này, sau khi trở về ta sẽ mở kho, đem tất cả liệu vải màu xanh trong đó đều dựa theo phong cách và chế tác này, làm cho đệ một trăm bộ để mặc, để xem ngũ đệ tốt nhất của ta mặc có đẹp hơn ta không."

Cổ Hạo Danh bên cạnh thấy Cổ Hạo Ảnh sầm mặt xuống, bất giác phì cười thành tiếng nói: "Chủ ý này hay, ta tán đồng."

Cổ Hạo Viễn bên cạnh gật đầu nói: "Thì ra tam đệ cũng thích, đại ca, trở về làm nhiều thêm một trăm bộ cho tam đệ."

Cổ Hạo Dương lập tức nói: "Không thành vấn đề, đại ca đảm bảo."

Cổ Hạo Nhiên nãy giờ không chen lời thấy Cổ Hạo Danh trừng to mắt nhìn Cổ Hạo Viễn, Cổ Hạo Ảnh bên cạnh đang ha ha cười trên nỗi đau của người khác, bất giác dựa vào người Điệp Y hờ hờ cười, Cổ Hạo Danh thấy Cổ Hạo Nhiên lén cười, liền nói: "Lục đệ, cười vui như vậy, có phải cũng thích y sam dạng này, ta xem người làm ca ca đây sẽ tự mình nhường lại cho đệ?"

Cổ Hạo Dương ngồi ở đối diện vừa cười vừa nói: "Không cần, tiểu lục cần thì ta trực tiếp cung cấp, chút tiền ít ỏi này đại ca vẫn có thể cho được."

Cổ Hạo Nhiên cười híp mắt dựa lên người Điệp Y, ôm lấy eo Điệp Y nhìn mấy huynh đệ nói: "Thật sao, mọi người đã thích, hay là như vậy, hà tất đợi đại ca trở về, đệ ở Ảnh Thúc vẫn có chút năng lực làm ngay lập tức, đại ca, nhị ca, tam ca, tứ ca, ngũ ca, các huynh cần bao nhiêu cứ mở miệng, Hạo Nhiên lập tức cung cấp." Vừa nói vừa nhướng mày nhìn mấy người họ.

Bọn Cổ Hạo Dương liền đưa mắt nhìn nhau, Ảnh Thúc này là địa bàn của Hạo Nhiên, động phải tiểu tổ tông này còn không phải là bọn họ chịu thiệt sao, sau đó Cổ Hạo Danh vẻ mặt tươi cười nói: "Lão ngũ a hôm nay sắc trời không tệ."

"Thật sự, vẫn là không khí ven sông tốt, đại ca người nói phải không?"

Cổ Hạo Nhiên thấy mấy người họ lập tức xoay người xem mình như không khí, bất giác dựa lên người Điệp Y ha ha cười lớn, Điệp Y luôn không biểu tình gì cũng hiếm khi cong khóe môi, người nhà này sao lại là cái bộ dạng đạo đức như thế này.

Trong lúc cười nói mười đối tượng thi đấu điền kinh đều đã tới rồi, bọn Cổ Hạo Nhiên nhìn đối phương một cái trong lòng cũng đỡ một chút, vì ngoại trừ màu sắc không giống nhau, chữ trước ngực không giống ra những cái khác đều giống nhau, hồng có, vàng có, lam có, trắng có, tím có...màu nào cũng xán lạn chói mắt, bọn Cổ Hạo Nhiên bất giác nhìn nhau một cái ồ lên cười, trình độ thưởng thức này thất sự khác xa trình độ người bình thường.

"Trật tự, trật tự." Không biết từ lúc nào trên lễ đài đã ngồi chật hết người, Điệp Y lạnh lùng nhìn qua một lượt, thấy Liên lão bản thôn Y Dương cũng ngồi trên đó, vị trí ngồi qua một bên rõ ràng là người không được xếp chỗ ngồi.

Lúc này xung quanh đã đông nghịt người, thanh âm huyên náo dường như có thể đem cả trời cũng dở đi, bọn Cổ Hạo Nhiên bất giác hoài nghi, nếu họ bây giờ mới tới, quá nửa là tuyệt đối không vào được, người quá đông, giống như bánh trẻo trong nồi vậy, đông tới không thấy được mặt mũi của ai cả, Cổ Hạo Ảnh bất giác kinh ngạc nói: "Đến mức này sao? Không phải chỉ là một cuộc thi đấu điền kinh sao, có hay vậy không?"

"Đến mức này." Không biết từ lúc nào Lý chưởng quầy đã trở về, vô thanh vô tức xuất hiện mọi người sau khi trải qua thời gian dài kêu gào, cuối cùng đám người đang sục sôi trở nên im lặng, trên lễ đài một lão đầu râu tóc bạc phơ run lẩy bẩy đứng trên cùng, thanh âm không ổn lắm gào lên nói: "Toàn thể quần chúng ở Tề quận, hôm nay trời trong nắng ấm, lão Lương ta có thể ở đây gặp gỡ các vị thật sự khiến lão đây vui mừng nước mắt giàn dụa...."

Trầm mặc, im lặng, nửa buổi trời Cổ Hạo Thanh chau mày nói: "Lão rốt cuộc là muốn nói tới khi nào?"

Cổ Hạo Ảnh đang chơi đùa vui vẻ cùng tiểu Mộng Tầm, ném ra một câu: "Không biết, chắc còn chưa nói tới trọng điểm, có thể tới lúc cơm trưa mới nghe xong màn mở đầu."

Cổ Hạo Nhiên bên cạnh sớm đã cùng Điệp Y hòa hợp, trêu đùa tiểu Mộng Tâm bá chiếm vòng ôm của Điệp Y không rời, lúc này Cổ Hạo Nhiên nhìn thế nào cũng cảm thấy Cổ Mộng Tâm vừa mắt, ngay cả buổi tối giành giường hắn cũng không tính toán, vì khuôn mặt trứng mọng xinh đẹp của Cổ Mộng Tâm, so với người trên lễ đài nói tới quên cả trời đất thì đáng yêu hơn nhiều, tiếng phàn nàn phát ra cũng dễ nghe hơn lão nhiều.

Cổ Hạo Dương nhìn đối thủ khác, thấy bọn họ ai nấy đều ngồi ngay ngắn, nghe tới vô cùng chuyên tâm, nếu không phải ánh mắt hung hãn đó thì hoàn toàn có thể thể hiện họ phong độ khiêm tốn có lễ, và được tu dưỡng của các gia đình lớn.

"Bây giờ chúng ta mời quận thủ đại nhân của chúng ta lên nói vài lời."

Cổ Hạo Danh than vãn: "Ông trời của tôi ơi, mặt trời sắp xuống núi rồi."

Chỉ thấy trên lễ đài một người trung niên khoảng bốn năm mươi tuổi, tướng mạo khôi ngô hung hãn, toàn thân khí thế hùng hồn đi lên trước, đôi tay phẩy một cái cao giọng nói: "Tiết Phong Tình khai mạc." Lời này vừa dứt tiếng reo hò đồng loạt vang lên, khiến Cổ Hạo Thanh đang buồn ngủ bị dọa cho giật mình.

Đợi tiếng reo hò vang trời chấm dứt, một nam tử mi thanh mục tú phong độ ngời ngời đi lên trước, cười nói: "Được, ta cũng không nhiều lời nữa, tiết Phong Tình lần này có mười đại gia tộc, môn phiệt ở Tề quận cùng tham gia thi đấu điền kinh, và các ngành nghề cùng tham dự, tên của các đội tham dự ta cũng không giới thiệu thêm nữa, cuộc thi lần này cách tính điểm giống như trước đây, ai có thể giành thắng lợi sau cùng thì đạt được hạng nhất, giải thưởng lần này là do quận thủ chúng ta có mặt tại đây đề tên lên bảng, khen thưởng người hạng nhất của Tề quận chúng ta, bây giờ chúng ta bắt đầu vòng đấu đầu tiên của hôm nay." Lời vừa dứt lại là một tràng tiếng hô hào kinh thiên động địa.

Người thanh niên trẻ tuổi mỉm cười ra hiệu cho người phía sau bưng lên một chiếc đĩa, dở chiếc màn lụa đỏ che trên đó, từ trong đĩa lấy một mảnh giấy nhìn xong sau đó, vẻ mặt tươi cười xán lạn nói: "Trận thứ nhất, đội nam tỉ thí, đề thi là, thi đẹp. Một nam nhân ngoài trừ có vẻ nam tính tuấn lãng ra, còn phải có một vẻ ôn nhu đa tình, ngoại hình tuấn lãng là một tiêu chí cấp cao trong gia tộc, còn ôn nhu đa tình là điều kiện cần thiết của một thế gia công tử cần có, cho nên vẻ nhu mỹ này, phải dùng thủ đoạn mới có thể toát ra được, cho nên điều kiện đi kèm trong cuộc thi đấu đầu tiên này chính là, lấy nhảy làm đẹp, xin mời mười đại gia đình tham dự mau chóng chọn ra người, nửa tuần hương sau bắt đầu."

Còn tiếp

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.