Mùa Xuân Của Hot Girl Thỏ

Chương 70




“Đi trước đã!”

Động tĩnh quá lớn đã khiến những lính đánh thuê bên kia chú ý, có khí tức của rất nhiều người đang di chuyển sang bên này, Hoàng Bắc Nguyệt bỏ lại một câu, liền cưỡi Băng Linh Huyễn Điểu bay ra chỗ khác.

Vũ Văn Địch đã xé mặt nạ xuống, đương nhiên không thể để ai nhìn thấy, cho nên cũng lập tức đi theo. Bọn họ vừa mới đi khỏi, ngay sau đó đã có một toán lính đánh thuê chạy tới, nhìn thấy một đống hàn băng nhọn hoắt trên mặt đất, đều lộ ra thần sắc kinh ngạc. “Xem ra vừa rồi có cao thủ đã chiến đấu ở đây! Nhìn những lớp băng kia, trình độ này tuyệt đối là dấu tích của cửu tinh triệu hoán sư!”

“Còn có vệt lửa cháy đen lưu lại, cũng là dấu tích của của cửu tinh triệu hoán sư!”

“Trận chiến của hai vị cửu tinh triệu hoán sư.

Đây… Đây là cao thủ của phe nào chứ, còn chưa lên lôi đài đã đấu riêng trước rồi?”

Mọi người quay đầu nhìn nhau, các đoàn lính đánh thuê lớn đều biểu thị mình vô can, cao thủ của bọn họ đâu có dễ dàng ra tay chiến đấu chứ? “Chậc chậc, băng này, ối…”

Một người vươn tay sờ miếng băng kia, tức thì rụt tay lại, lật ngón tay, nó đã bị khí lạnh cực hàn cắt qua làm máu chảy như nước! Mọi người đều giật mình hãi hùng, đây, đây là hàn băng gì vậy? Sao có thể lợi hại như thế? “Thương Hà viện trưởng! Ngài đến xem bên này!”

Mấy lính đánh thuê của Nam Dực quốc dẫn theo Thương Hà viện trưởng râu dài phất phơ, tiên phong đạo cốt đi tới. Lính đánh thuê ở đây đều lộ ra thần sắc tôn kính, cho dù không phải người của Nam Dực quốc, nhưng đối với cường giả đức cao vọng trọng như thế, mọi người đều vô cùng kính trọng. Thương Hà viện trưởng cúi đầu nhìn lớp băng, ông vươn ngón tay, đầu ngón tay được xoay quanh bởi khí xoáy, lướt qua từng cây băng, cuối cùng hơi nhíu mày lại. “Băng Linh Huyễn Điểu?”

Ông thì thầm một tiếng, bởi vì không chắc chắn, nên không muốn tạo nghi hoặc cho mọi người xung quanh. Nhưng thiếu cung chủ Thánh Huyết cung đứng gần ông nhất cũng đang nhìn những miếng băng kia, vừa định vươn tay ra, đã nghe thấy tiếng của Thương Hà viện trưởng, âm thanh rất nhỏ, nàng không nghe rõ lắm, nhưng vẫn ngẩn ra. “Thương Hà viện trưởng?”

Thiếu nữ lạnh lùng cất tiếng, rõ ràng là giọng điệu đầy nghi ngờ. Thương Hà viện trưởng vội vàng ngẩng đầu, nói: “Quả thật là một vị cao thủ thực lực không tầm thường!”

“Có phải Viện trưởng đã nhận ra ai rồi không?”

Thiếu cung chủ kia hỏi. “Cao thủ mang thuộc tính băng nhiều như thế, lão phu sao có thể nhận ra được?”

Thương Hà viện trưởng lắc đầu. Mặc dù như thế, nhưng trong lòng vẫn không tránh khỏi phân vân lưỡng lự. Linh thú có thuộc tính băng thông thường rất khó có thể nhận ra, nhưng Băng Linh Huyễn Điểu một trong “ngũ linh”

, vẫn có dấu vết để nhận biết, người sống đã hàng chục năm nay, hơn nữa lại từng trải, có kinh nghiệm phong phú như Thương Hà viện trưởng, đương nhiên ánh mắt phải tốt hơn người khác. Chỉ là cửu tinh triệu hoán sư Hí Thiên nổi danh ở thành Lâm Hoài năm đó, về sau lại mai danh ẩn tích, chưa từng xuất hiện lần nào nữa, ngay cả Băng Linh Huyễn Điểu cũng biến mất cùng hắn. Trên cả đại lục Tạp Nhĩ Tháp, không còn một chút tin tức nào liên quan đến Hí Thiên và Băng Linh Huyễn Điểu nữa. Có người nói Hí Thiên có lẽ đã bị người của Quang Diệu Điện âm thầm dẹp bỏ rồi, dù sao thì chuyện Tư Mã Quy Yến năm đó, cũng đã khiến cho lòng người hoảng hốt không thôi. Nhưng hôm nay trong miếng băng này ẩn chưa cực hàn chi khí cường đại, vô cùng giống với Băng Linh Huyễn Điểu năm đó! Nhưng giống thì giống, cũng đâu thể nào chắc chắn được! Thiếu cung chủ kia nghi hoặc nhìn ông, đằng sau lớp khăn đen che mặt, hình như thấp thoáng nhìn thấy một đôi mắt rét buốt đong đầy thù hận. Thương Hà viện trưởng ngẩn ra, sau đó cười nói: “Chuyện này vẫn là trở về xin Tề Vương điều tra lại thôi, Liên minh Lính đánh thuê là chuyện quan trọng, nếu đã muốn lập lôi đài tỷ thí, thì quyết không cho phép lén lút so đấu tay đôi thế này!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.