Mùa Trăng Của Người Thợ Săn

Chương 20: Phiên ngoại: Forreal




Sau một cuộc tranh cãi nho nhỏ với Lưu Kha như vậy, tâm tình của Đỗ Long cũng không tốt hơn được bao nhiêu. Sau khi hắn trở lại cục công an liền lần lượt tìm Tống Tường Bình và Dương Xương Hiền thông báo một số công tác. Lúc hắn đang muốn gọi vài người lên để cùng đi Quảng Đông thì Triệu Thông Quốc đột nhiên đi vào văn phòng của Đỗ Long, nói: - Đại đội trưởng, vì sao không dẫn tôi đi Quảng Châu? Tôi muốn tự tay bắt những tên đó lại!

Đỗ Long cười nói: - Cậu là chủ lực của đại đội trị an, tôi sợ là nếu dẫn các cậu đi hết thì công tác ở đại đội trị an sẽ không thể triển khai tốt được. Chẳng qua, nếu cậu có thể sắp xếp công việc của mình cho tốt thì có thể đi cùng tôi.

Triệu Thông Quốc nói: - Đã sắp xếp xong xuôi, đại đội trưởng, bất kỳ lúc nào tôi cũng có thể xuất phát!

Đỗ Long nói: - Vậy được rồi, cậu gọi Trương Chấn Nghiệp, Triệu Tinh Thần lên đây đi. Tôi sẽ cùng các cậu nói sơ qua một chút về hành trình lần này…

Sáu giờ rưỡi sáng, một chiếc máy bay cất cánh từ sân bay quốc tế tại thành phố Lỗ Tây, bay đi Quảng Châu. Đỗ Long ôm Bạch Nhạc Tiên ngồi ở một vị trí gần cửa sổ. Lúc này, Bạch Nhạc Tiên vẫn u buồn nhìn ra bên ngoài. Đỗ Long cũng đã nói cho cô biết sự thật, khiến cho Bạch Nhạc Tiên thực sự rất lo lắng cho bệnh tình của ba mình.

- Không có chuyện gì đâu, ba em đang được điều trị tại một bệnh viện tốt nhất cả nước, ông nhất định sẽ khá hơn.

Đỗ Long an ủi.

Bạch Nhạc Tiên nhéo hắn một cái, nói: - Đáng lẽ anh phải sớm nói cho em biết chứ, anh thật là hư mà!

Đỗ Long gượng cười nói: - Là ba em bảo anh không được nói ra, anh có thể làm gì được chứ?

Bạch Nhạc Tiên nước mắt lưng tròng nói: - Hy vọng ba không có chuyện gì, bằng không em sẽ hận anh cả đời đó!

Đỗ Long ôm chặt cô, hôn lên mái tóc cô, an ủi: - Không có chuyện gì đâu… anh đảm bảo… ba em sẽ khá hơn…

Cũng trong cùng một khoang máy bay, đám người Triệu Thông Quốc hưng phấn nhìn đất đai phía dưới nhanh chóng lui về phía sau. Đi công tác bắt vài tên nghi phạm còn có thể được ngồi máy bay như thế này, đây là điều mà trước đó bọn họ nghĩ cũng không dám nghĩ tới.

Lúc máy bay hạ cánh xuống thành phố Quảng Châu, Bạch Nhạc Tiên lập tức khẩn trương muốn bay ngay đến bên cạnh ba mẹ mình. Đỗ Long đành phải để đám người Triệu Thông Quốc tự mình đến gần chỗ phân cục công an thành phố Quảng Châu tìm nơi nghỉ ngơi trước, chờ hắn an bài cho Bạch Nhạc Tiên xong thì sẽ cùng bọn họ gặp mặt.

Đi vào bệnh viện quân y số 3 Quảng Châu, Bạch Nhạc Tiên không ngừng thúc giục Đỗ Long nhanh lên một chút. Lúc hai người vừa tới trước khu dành cho người nằm viện thì đột nhiên nghe thấy có người lớn tiếng gọi: - Tiên Nhi, Đỗ Long!

Đỗ Long quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Bạch Tùng Tiết đang đứng vẫy vẫy tay với bọn họ. Đỗ Long vội vàng kéo Bạch Nhạc Tiên, nói: - Tiên Nhi, ba mẹ em ở đằng kia!

Bạch Nhạc Tiên quay đầu nhìn lại, thấy được Bạch Tùng Tiết mặc quần áo bệnh nhân đang đứng ở phía xa xa thì nước mắt của cô lập tức rớt xuống như mưa. Cô nấc lên một tiếng rồi chạy nhanh về phía hai vợ chồng Bạch Tùng Tiết, sau đó bổ nhào vào trong ngực ông. Sau khi khóc một trận, cô mới ngẩng đầu lên hỏi: - Ba, vì sao ba không nói cho con, con trước giờ vẫn không hay biết gì… con không còn nhỏ nữa mà…

Bạch Tùng Tiết thở dài nói: - Ở trong mắt ba, con mãi mãi vẫn là một đứa bé… đừng khóc nữa, không phải ba vẫn khỏe đấy sao? Đỗ Long, gần đây công tác ra sao? Hoàn cảnh công việc mới cũng không tệ lắm phải không?

Đỗ Long biết ông ta muốn hắn nói sang chuyện khác, cho nên mới cố ý khoa trương nói: - Bung bét hết cả lên, đại đội trị an ở thành phố Lỗ Tây là nơi hỗn loạn nhất mà cháu từng đi qua, đỉnh núi san sát, đấu tranh gay gắt. Nếu là người không có năng lực thì không thể sinh tồn ở chỗ đó đâu.

Bạch Tùng Tiết cười nói: - Xem kìa, cái tên nhóc này bắt được cơ hội liền khoe thành tích đây mà, cứ làm như bác không biết cháu có khả năng vậy… Không phải cháu nói địa phương này là nơi để rèn luyện con người hay sao? Hiện giờ rèn luyện tới đâu rồi?

Đỗ Long tự tin nói:

- Coi như cũng ổn, đã thu phục được hai phe phái, còn có hai phe đang tiếp tục thu thập. Mặt khác, đại đội trị an thành phố Lỗ Tây vừa khám phá một vụ giao dịch ma túy lớn nhất từ trước tới nay… còn có một vụ án ăn trộm và đập xe đã kéo dài hơn một tháng, hiện đang trong tình trạng truy tìm nghi phạm bỏ trốn… lần này cháu đến Quảng Châu chính là thuận tiện đi bắt mấy tên trộm vặt kia.

Bạch Tùng Tiết cười nói: - Không tệ lắm, xem ra vàng thật vẫn không sợ lửa nhỉ…

- Ba!... Bạch Nhạc Tiên kháng nghị nói: - Các người đừng hòng nói lảng sang chuyện khác, mau nói cho con biết, vì sao không nói cho con chân tướng!

Bạch Tùng Tiết cười nói: - Chân tướng chính là bệnh của ba không có gì đáng ngại, bác sỹ nói chỉ cần phẫu thuật cắt bỏ khối u thì về sau chỉ cần chú ý một chút sẽ không sao nữa.

Triệu Tuệ Anh nói: - May mà có Đỗ Long, nếu không phải nó chuyển viện hộ ba con đến đây thì có lẽ ông vẫn chưa chịu rời đi đâu. Bác sỹ nói chỉ cần chậm một tháng nữa thôi thì sẽ rất phiền toái.

Đỗ Long cười ha ha, nói: - Tương đối mà nói thì bệnh viện lớn vẫn đáng tin cậy hơn mà…

Bạch Tùng Tiết cười nói: - Phải nói là vận khí của bác tốt, nơi này vừa nhập về một thiết bị kiểm tra kiểu mới, lại vừa lúc để cho bác gặp được, nếu không thì bọn họ chưa chắc đã kiểm tra ra được gì. Bệnh viện Nhân Dân thành phố Ngọc Minh cũng không có thiết bị tốt như vậy…

Điện thoại di động của Đỗ Long đột nhiên reo lên, Đỗ Long cầm lên xem, nói: - Giấu đầu lòi đuôi rồi, nội gián trong đại đội trị an lại cung cấp tin tức cho mấy tên trộm kia rồi.

Bạch Tùng Tiết nói: - Đỗ Long, công việc quan trọng, vẫn là nên nhanh chóng đi đi, đừng để nghi phạm chạy thoát.

Đỗ Long nói: - Vậy được rồi, Tiên Nhi, bác gái, hai người chiếu cố bác trai cho thật tốt nhé, cứ từ từ nói chuyện. Sau khi hoàn thành công việc cháu sẽ quay lại đây.

Thấy bóng lưng Đỗ Long vội vàng rời đi, Bạch Nhạc Tiên không kìm nổi oán giận nói: - Người này, không ngờ cứ vậy mà đi rồi. Ở thành phố Lỗ Tây, muốn gặp anh ấy một lần cũng khó. Ở đó con vẫn chưa thích ứng với cuộc sống mới, còn không bằng quay lại thành phố Ngọc Minh, ít ra cũng có thể tìm một số bạn bè để thư giãn.

Bạch Tùng Tiết cười nói: - Nghề cảnh sát chính là như vậy mà, hơn nữa một cảnh sát có năng lực như Đỗ Long thì mỗi ngày bận rộn là chuyện không thể tránh khỏi. Nếu con yêu cảnh sát thì phải cố gắng chấp nhận tịch mịch đi…

Bạch Nhạc Tiên nhìn bóng lưng Đỗ Long đi xa, thầm nghĩ trong lòng: “Chỉ sợ có người không chịu nổi tịch mịch trước thôi…”

Đỗ Long cũng không phải là người không chịu nổi cô đơn, chỉ có điều còn phải xem có cần thiết hay không. Hắn thuê xe đi tới khu vực phụ cận cục công an thành phố Quảng Châu, họp mặt cùng đám người Triệu Thông Quốc, sau đó cầm thư giới thiệu đi vào phòng tổ chức của cục công an. Trưởng phòng tổ chức rất xem trọng việc này, lập tức sắp xếp một nhân viên dẫn đám người Đỗ Long đến đại đội trị an thành phố tìm chi đội trưởng Đặng Bân Quốc. Sau khi Đặng Bận Quốc hỏi rõ nơi ẩn thân của mấy người kia thì lại phái người đưa bọn Đỗ Long đến đại đội trị an của quận Bạch Vân.

Đội trưởng đại đội trị an quận Bạch Vân nhìn nhìn ảnh chụp nghi phạm do Đỗ Long cung cấp, anh ta không nói gì liền tự mình dẫn đội đi tới địa phương theo như lời Đỗ Long đã kể.

Lúc đi tới một nơi có tên là Tây Thôn, hệ thống GPS trong điện thoại của Đỗ Long phát ra âm thanh tít tít. Đỗ Long nói:

- Thông qua hệ thống định vị, nghị phạm không sai biệt lắm đang ở gần nơi này.

Đại đội trưởng đại đội trị an quận Bạch Vân là Vương Băng Dương tò mò hỏi: - Hệ thống định vị? Kỹ thuật bên tỉnh Thiên Nam các anh tốt đến vậy sao? Chỉ cần biết số điện thoại là có thể định vị sao?

Đỗ Long nói: - Trên lý thuyết là như thế, cụ thể thì còn cần phải có người điều khiển hỗ trợ, hơn nữa chỉ có thể xác định vị trí một cách đại khái mà thôi. Chúng tôi là nhờ thông qua một số cách đặc thù mới thực hiện được đấy.

Vương Băng Dương “à” một tiếng, cũng không hỏi gì thêm. Anh ta lấy ra một chồng ảnh vừa mới sao chép ra giao cho cấp dưới để bọn họ phân công nhau đi hỏi thăm quần chúng sống quanh Tây Thôn, chỉ trong chốc lát thì đã có phát hiện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.