Mùa Thu Năm Ấy Trời Xanh Mãi

Chương 42: Anh biến thái, không biết xấu hổ!




Giữa mùa xuân, bọn họ dường như ném hết thời gian nhàn hạ có được vào biên soạn luật Đại Yến, hơn nữa còn thu thập hết các bộ luật của các triều đại đã qua.

Nhưng một bộ pháp điển hoàn chỉnh, không phải hai người đóng cửa mà làm là có thể chế ra được. Mộ Dung Phức tuy rằng dã tâm rất lớn, nhưng cũng cẩn thận. Nàng quyết định phân loại trước, kê ra đại cương giản lược, đem sức lực tập trung ở hình pháp nàng quen thuộc nhất và luật phụ nữ và trẻ em.

Đây mới là sơ thảo. Có thể phù hợp dân tình hay không, thật ra còn cần rất nhiều quan sát thực tiễn, và tra cứu tư liệu nữa.

Vì thế, thừa dịp mùa hè đến, bọn họ lấy tiếng là đến biệt trang nghỉ mát, đi trong một kỳ nghỉ hè rất dài.

Đó là một kỳ nghỉ hè rất phức tạp, cùng một vị thân vương rất phức tạp.

Là kỳ nghỉ hè tràn ngập mùi mực và mùi sách vở cũ, là nghiêm túc thảo luận, cải trang đi mòn mấy thôn trấn phụ cận kinh thành thể nghiệm và quan sát dân tình, kỳ nghỉ hè có mục đích cực kỳ cao thượng.

Nhưng cũng là kỳ nghỉ hè ném bút ăn dưa, quay cuồng triền miên trên chiếu trúc. Là kỳ nghỉ hè Phức thân vương thì thầm lời yêu, dùng nụ hôn tựa như cánh bướm khẽ hôn khắp hắn, khiến hắn run run hô nhỏ, tràn ngập mật chín như mùi vị hoa lệ.

Một khắc trước còn tranh cãi tử tù phạm nhiều tội liệu có thể dùng tiền bạc chuộc mạng hay không, ngay sau đó Phức thân vương đã nhảy lên lưng hắn làm nũng, nói, “Chân nô đau, gia cõng người ta đi...”

Rõ ràng phải đi thị sát thuỷ lợi, lại bị Phức thân vương gạt đi học bơi, cho tới bây giờ hắn cũng chưa từng nghĩ, mình cũng sẽ phát ra tiếng cười to như vậy, sẽ xúc động ôm hôn Phức thân vương đang hắt nước vào hắn trong nước, càng chưa từng nghĩ, sẽ lớn mật vươn tay đến vạt áo của nàng, hôn khắp thân thể đầy đặn mềm mại đã phơi nắng thành màu tiểu mạch của nàng...

Dưới ánh mặt trời ngày hè nóng bỏng, đầm nước thấm lạnh, lại không thể dập tắt sự sôi sục bên trong bọn họ.

(Mossy: Lược bỏ 1 đoạn H)

Chỉ thiếu chút nữa không bò nổi lên bờ. Phức thân vương chân mềm nhũn cất tiếng cười to, tiếng cười quanh quẩn trong sơn cốc, đầy vui sướng.

Nhưng khi bọn họ quần áo không chỉnh tề, toàn thân ướt đẫm, Phức thân vương để Nhạc Phương cõng, lại bắt đầu thảo luận cùng hắn tài nguyên dưỡng sinh đường không thể chỉ dựa vào quyên góp...

Càng thân mật, càng không hiểu rõ Phức thân vương.

Nàng là người cực kỳ, cực kỳ phức tạp.

Vừa quan tâm dân chúng, lại từ chối. Rõ ràng trong lúc có thể chu toàn thật tốt bách quan, lại khinh thường. Nóng nảy xúc động, lại có thể ẩn nhẫn dài lâu.

So với nam nhân còn khí khái hơn, có thể giương cung ruổi ngựa, tự mình đốc chiến. Không sợ cường quyền, bênh vực nhân dân. Nhưng có đôi khi, so với nữ nhân còn quyến rũ hơn, còn ôn hòa hơn. Lúc ở bên hắn... Lúc hầu hạ hắn...

Vừa cường hãn, vừa nhu nhược. Một… “con người” sống động, vô cùng hoàn chỉnh.

Mỗi lần cõng nàng, hắn đều lặng lẽ hy vọng, vĩnh viễn không phải thả nàng xuống.

Hắn nguyện ý cõng nàng cả đời, nguyện ý đi theo nàng. Nguyện ý... chết vì nàng.

Cùng một chỗ với nàng, nửa đời trước thương đau ô uế, dần dần thành ký ức xám trắng, hư vô mờ mịt, không nhớ nổi nữa...

Cũng không cần nhớ.

Ngược lại mấy mùa ngắn ngủn, tươi đẹp là thế, tràn ngập sinh khí, mỗi một khắc, đều no đủ, đều là những hồi ức đáng giá.

Hắn... cuối cùng trở thành một một người hữu dụng, cũng có thể làm chút gì. Mặc kệ ngăn cản, Phức thân vương vẫn viết trên sơ thảo tên của hắn: “Lang Gia Vương thị, Vương Phồn.” Rồi thêm tên Phức thân vương phía sau.

“Không phải là ta muốn hại ngươi, ” Phức thân vương giải thích với hắn, “Sơ thảo ta đều giấu ở mật cách, sẽ không bị tìm ra. Nhưng cuốn pháp điển này nhất định sẽ chiếm một vị trí trọng yếu trong tương lai. Đây có một phần công lao của ngươi, không thể phủi sạch được.”

Không đúng. Thân vương... Điện hạ. Ta chưa bao giờ sợ chết vì nàng. Hắn cũng tham dự biên soạn, làm sao có thể không biết giá trị pháp điển? Mà là ta... Ta rốt cục, rốt cục có thể đường đường chính chính một lần.

Không cần xấu hổ người khác biết tên của ta.

“... Kẻ sĩ chết vì người tri kỷ.” Hắn nhẹ nhàng trả lời.

“Nói nhảm!” Phức thân vương nhíu mày, “Cho dù gặp chuyện không may, ta cũng sẽ bảo vệ ngươi chu toàn!”

Một kỳ nghỉ hè phức tạp này, kỳ nghỉ lẫn lộn nghiêm túc và rực rỡ, chung quy vẫn kết thúc. Ngày mùa thu đã đến, bọn họ vẫn trở lại Phức vương phủ nhớ tới liền áp lực.

Sau khi lên xe ngựa, Phức thân vương rõ ràng tâm tình không tốt lắm, ngả vào vai hắn không nói. Nhạc Phương ôm lấy vai nàng, nhẹ nhàng hôn lên tóc nàng.

“Gia, không muốn về đâu.” Mộ Dung Phức rầu rĩ nói.

“Nô, gia bồi ngươi.” Nhạc Phương ôn nhu nói.

Dần dần, trong triều đình tranh đấu giữa các đảng phái rất kịch liệt, rất nhiều quan trong triều bị phế truất, lưu đày, rất nhiều quý tộc mới thừa dịp leo lên. Mấy huynh đệ tỷ muội hoàng thất, muốn dùng hết biện pháp thể hiện bản thân.

Nhưng không hề liên quan đến Phức vương phủ im ắng.

Dực Đế triệu Phức thân vương tấn kiến, thản nhiên hỏi, “Nghe nói Phức Nhi gần đây sưu tập pháp điển các triều?”

Mộ Dung Phức lười biếng cười, “Nhi thần hướng có hứng thú với hình sự, Đế mẫu cũng biết mà. Nhưng hình sự, quan hệ đến nhiều mặt, nhi thần nhàn đến vô sự, đã đem so sánh pháp điển các triều sưu tập được về ưu khuyết.”

“Nếu có thu hoạch gì, con hãy khẩn tấu lên.” Dực Đế mỉm cười gật đầu, giống như vô tình hỏi, “Nghe nói nội tổng quản vương phủ cũng theo con đọc sách?”

“Nội tổng quản Nhạc Phương, tài học đủ cả, không thể xuất thân luận anh hùng.” Mộ Dung Phức nhìn Đế mẫu cảm thấy hứng thú, “Bệ hạ, đừng như vậy. Thật vất vả có kẻ có thể giải khuây cho nhi thần, ngài đừng đoạt của ta. Ngài tuệ nhãn độc đáo, không luận xuất thân. Nhưng các lão phu trên điện không có tuệ nhãn này a! Lưu lại bồi nhi thần đọc sách đi.”

Dực Đế cười một tiếng, không có ý kiến. “Đọc sách thu hoạch được gì, hãy dâng bản chỉnh lý của Nhạc Phương lên đi.”

Trở lại vương phủ, Mộ Dung Phức không hề tức giận, mỉm cười nói với Nhạc Phương, “Nguy cơ chính là chuyển cơ.”

“Nhạc Phương hiểu được.” Hắn suy tư trong chốc lát, mặt giãn ra sang lạn: “Ta biết làm thế nào rồi, điện hạ yên tâm.”

Nhạc Phương chỉnh lý một phần khẩn tấu văn vẻ hoa mỹ, cực kỳ thương xuân bi thu, không khí ai thán thời đại, thương tiếc mọi người. Hình pháp sơ thảo vốn nghiêm trang, bị hắn biến thành trường hận ca, nhưng đại cương không có thay đổi.

Dực Đế đọc, không khỏi mỉm cười. Tuy có tài học nhưng cũng chỉ là văn nhân nhu nhược khua văn múa bút, không đủ đe dọa. Mời đến cũng chỉ là Hàn Lâm viện... Người Hàn Lâm viện còn chưa đủ ư?

Phức thân vương thuở nhỏ không yêu kinh sử, chỉ yêu hình luật. Trước mắt nàng không quyền không thế, đọc mấy quyển sách hứng thú, cũng không đến mức quá nhàn sinh sự.

Lại nói, bên trong có vài chỗ đáng giá lấy làm gương, rất có kiến giải.

Dực Đế hạ chỉ ca ngợi ban thưởng, hơn nữa lệnh cho nàng phụng chỉ đọc sách. Nếu có thu hoạch, lại khẩn tấu.

Quả nhiên, nguy cơ chính là chuyển cơ. Sơ thảo luật Đại Yến cứ như vậy mạo hiểm lại  không chính đạo lắm lấy được một vị trí hợp pháp.

Mộ Dung Phức cùng Nhạc Phương cười to, mùa thu này bình yên trôi qua.

_________________

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.