Mưa Rơi Ở Kim Thành

Chương 52: Virus tang thi.




Diên Vĩ vội nghe máy.

- Sao lại không ăn tối thế?

Cố Cẩn Ngôn hỏi cô.

Nghe giọng của anh, Diên Vĩ thật sự muốn khóc, sụt sịt đáp lại:

  • Em ăn không nổi, bây giờ anh đang ở đâu thế?
  • Tôi vừa về khách sạn.
Cố Cẩn Ngôn nói với Diên Vĩ:

  • Ngoan nào, đi ăn chút gì đi.
  • ...
Diên Vĩ bĩu môi không nói gì, chỉ có nước mắt đang tuôn là ngày càng nhiều hơn mà thôi.

Giọng nói của Cố Cẩn Ngôn lại trầm thêm:

  • Ngoan, đi ăn cơm đi, còn phía ba mẹ em thì cứ để đấy cho tôi lo, có được không?
  • Nhưng...
  • Không nhưng nhị gì hết, ngoan đi.
Diên Vĩ còn muốn nói gì đó, nhưng lại bị Cố Cẩn Ngôn chặn đầu trước:

- Những lúc thế này mà em không biết tự chăm sóc bản thân mình cho tốt thì tôi làm gì còn lòng dạ nào để đi tìm ba mẹ em nói về việc của chúng mình được?

Diên Vĩ biết là mình lại khiến anh lo lắng, cô bé khẽ gật đầu:

  • Dạ, em hứa là sẽ đi ăn cơm ngay.
  • Bé ngoan.
Cố Cẩn Ngôn ở đầu dây bên kia khen cô bé.

Mộ Sở ngồi bên cạnh thấy thế, trong lòng cảm thấy rối rắm, đợi đến khi họ cúp máy thì Diên Vĩ thật sự ngoan ngoãn ăn hết cơm tối do chị Lý đưa lên.

Cô bé thật sự rất nghe lời của Cố Cẩn Ngôn! Đại khái cũng chỉ có mỗi mình Cố Cẩn Ngôn là khuyên được cô nhóc này mà thôi!

Mộ Sở mang tâm trạng phức tạp đi ra khỏi phòng con gái, vừa bước ra ngoài đã thấy chồng mình đứng ở đầu kia của hành lang chờ, cô biết rõ hắn cũng đang lo cho con gái của họ.

Mộ Sở bước vội đến bên hắn.

- Con bé đã ăn chưa?

Lâu Tư Trầm hỏi Mộ Sở.

- Ăn rồi, khi nãy Cẩn Ngôn vừa khuyên con bé xong.

Mộ Sở đáp.

Lâu Tư Trầm thoáng nhíu mày, ánh mắt lạnh lùng nhìn ra ngoài cửa sổ:

- Cậu ta còn chưa đi à?

Mộ Sở lắc đầu:

  • Không chịu đi.
  • Thế thì cứ để cậu ta đứng chờ ở ngoài đấy đi!
Sắc mặt của Lâu Tư Trầm lại càng lạnh lùng hơn.

Mộ Sở hé môi muốn nói gì đó, cuối cùng chỉ đành thôi, thầm nghĩ có khi Cố Cẩn Ngôn đứng chờ một lúc nữa là sẽ đi thôi.

đêm dần khuya, nhiệt độ bên ngoài ngày càng thấp hơn.

Mộ Sở ngủ đến giữa đêm thì giật mình thức dậy, lại phát hiện Lâu Tư Trầm nằm bên cạnh căn bản không hề chợp mắt.

- Giờ lại đến phiên anh không ngủ được à.

Mộ Sở giơ tay bấm đèn ngủ, xốc chăn muốn dậy.

- Em đi đâu đấy?

Lâu Tư Trầm hỏi cô.

Mộ Sở vừa mặc đồ vào vừa nói.

  • Em sợ giờ này Cẩn Ngôn vẫn còn ở bên ngoài.
  • Sao mà thế được! Trời lạnh thế này, em nghĩ cậu ta đần chắc?
  • Em thấy lo lắm, cứ đi xem đã! Aiz, không biết sao nữa.
Mộ Sở khoác áo đi ra ngoài.

Lâu Tư Trầm cũng đi theo cô.

Mộ Sở vừa xuống lầu thì đã đi thẳng đến chỗ cửa, vừa mở ra thì bất chợt nhìn thấy Cố Cẩn Ngôn đang kéo áo khoác đứng bên vách tường, chắc là bị lạnh nên lúc này anh khẽ cúi người co ro lại. Thấy Mộ Sở bước ra thì anh thoáng giật mình, lập tức đứng thẳng lưng lại:

- Muộn thế này rồi sao chị còn chưa ngủ?

Anh hỏi Mộ Sở, sau đó lại giơ tay xem đồng hồ, thấy đã gần 12 giờ sáng.

- Thế còn cậu thì sao? Đã muộn thế này rồi sao vẫn còn đứng đây? Tôi còn tưởng là cậu đi lâu rồi chứ.

Cố Cẩn Ngôn bị lạnh đến mức mũi đỏ ửng lên, Mộ Sở nhìn mà thấy xót.

- Em đi ngay ấy mà.

Cố Cẩn Ngôn nói, sau đó lại chỉ vào đèn trong phòng của Diên Vĩ ở tầng hai:

- Đợi đèn trong phòng của con bé tắt thì em sẽ đi ngay.

Mộ Sở cũng nhìn theo hướng ngón ta của anh, sau đó thở dài:

  • Cẩn Ngôn, cậu việc gì phải thế chứ?
  • Em không sao cả, mà chị ấy, ngoài này lạnh lắm, chị vào nhà nhanh đi!
Cố Cẩn Ngôn lại khuyên Mộ Sở.

  • Cậu cũng biết lạnh à? Nếu cứ thế này thì cậu sẽ ốm mất!
  • Sở Sở.
Cố Cẩn Ngôn nhìn Mộ Sở:

  • Nói thật thì em cũng chẳng trông mong gì anh chị sẽ đồng ý cho chuyện của em và Diên Vĩ.
  • Vậy thì sao cậu còn hùa theo nó, nó còn nhỏ không hiểu chuyện, nhưng cậu thì sao? Cậu bao nhiêu tuổi rồi hả, chẳng lẽ cậu cũng không hiểu chuyện sao? Cố Cẩn Ngôn, cậu cảm thấy với số tuổi chênh lệch giữa cậu và con bé thì hai người sẽ có kết quả tốt chắc?
Không biết từ khi nào, Lâu Tư Trầm cũng đã đi ra, hắn đanh mặt lại, lớn giọng chất vấn Cố Cẩn Ngôn.

- Tư Trầm?

Mộ Sở thấy vậy thì vội bước đến ngăn anh, sợ bọn họ lại đánh nhau:

- Sao anh cũng đi ra thế?

Cố Cẩn Ngôn thấy Lâu Tư Trầm đi ra thì đứng thẳng lưng, nhìn thẳng vào mắt hắn, hồi lâu sau mới gật đầu:

- Đúng thế! Trước đây tôi cũng tự hỏi mình về chuyện này rất nhiều lần, tôi lớn tuổi hơn con bé nhiều như thế, liệu tôi có cho con bé được hạnh phúc mà nó muốn hay không. Rốt cuộc tình cảm mà con bé dành cho tôi có thật là tình yêu không, hay chỉ là sự sùng bái dành cho trưởng bối, gần như không lúc nào mà những câu hỏi này không ám ảnh tôi, nhưng cuối cùng tôi vẫn quyết định bước tới.

Tại sao ư? Còn không phải vì quá yêu nên chẳng thể dằn lòng sao?

- Nếu đã đến nước này, quyết định gặp và nói thẳng với anh chị thì tôi đương nhiên cũng đã chuẩn bị tâm lý là sẽ bị từ chối, nhưng tôi không muốn từ bỏ! Tôi vẫn giữ nguyên câu nói cũ, tôi sẽ dốc hết sức mình để chăm sóc con bé cả đời!

Cố Cẩn Ngôn cảm thấy chắc hẳn chuyện khiến anh hối hận nhất chính là hôm đó đã đưa Tô Giải Ngữ về nhà, dù sao thì lúc ấy anh cũng biết rõ Mộ Sở và Lâu Tư Trầm đều có mặt.

Bây giờ xem như hết đường chối cãi.

- Tôi thừa nhận, lúc ấy vì muốn tránh né Diên Vĩ nên đúng là tôi đã cố ý tìm Tô Giải Ngữ giả làm bạn gái mình, nhưng cuối cùng cũng chẳng ra làm sao, nếu như có tác dụng thì hôm nay tôi cũng chẳng có mặt ở đây.

Cố Cẩn Ngôn cười khổ:

  • Tôi từng cố gắng đẩy con bé ra, nhưng lại không thể được.
  • Bây giờ cậu vẫn có thể tiếp tục đẩy con bé ra!
Lâu Tư Trầm lạnh lùng nói.

Cố Cẩn Ngôn ngẩn ra một lúc, sau đó mới khàn giọng nói:

- Nếu như tôi có thể buông tay thì hôm nay đã không đứng ở đây rồi.

Thật ra thì Mộ Sở hiểu rõ, nếu như không phải chẳng thể nào buông tay được thì sao Cố Cẩn Ngôn có thể ở đây được? Để có thể có mặt ở nơi này, đứng trước mặt vợ chồng họ như thế cần phải gánh chịu áp lực nặng nề mà người bình thường không thể làm nổi.

Hồi lâu sau, cả ba người vẫn im lặng, bầu không khí vô cùng nặng nề.

Thật lâu sau...

- Cố Cẩn Ngôn, vì cậu mà con gái tôi mới bị bệnh, nếu không đi Mỹ thì cậu có cách gì chữa hết cho con bé không?

Lâu Tư Trầm đột nhiên hỏi anh.

Cố Cẩn Ngôn ngẩn ra, trong đáy mắt đen láy chợt ánh lên vẻ vui mừng.

- Tôi đương nhiên có thể chữa hết bệnh cho Diên Vĩ!

Bởi vì quá đỗi kích động nên lồng ngực của Cố Cẩn Ngôn cũng phập phồng mạnh hơn.

- Đừng có nghĩ là tôi đã đồng ý! Chẳng qua là tôi cảm thấy bây giờ con gái mình còn nhỏ nên mới thích cậu! Đợi sau này nó trưởng thành, gặp được nhiều chàng trai trẻ tuổi tài giỏi hơn thì sẽ tự động hiểu được nên giữ hay bỏ!

Lời này đúng là khó nghe! Ngay cả Mộ Sở cũng nhịn không được mà trừng chồng mình một cái.

Còn Cố Cẩn Ngôn ấy à? Nếu như đổi lại là lúc trước thì anh đã kháng nghị từ lâu rồi, nhưng giờ anh còn biết làm gì hơn đây? Dù cho Lâu Tư Trầm có nói lời nào khó nghe hơn nữa thì anh cũng chỉ có thể ráng nhịn! Lỡ như người ta không chịu gả con gái cho anh thì sao đây?

Rõ ràng lửa giận của Lâu Tư Trầm vẫn chưa nguôi, hai bàn tay rũ xuống bên hông còn siết chặt thành đấm, hắn quay lưng đi vào trong, vừa đi vừa nói với Mộ Sở:

  • Sở Sở, về phòng ngủ thôi!
  • À, em vào ngay!
Mộ Sở đáp lại, trong lòng bất giác lại thấy nhẹ nhỏm.

- Anh ấy thế này là đồng ý đấy à?

Mộ Sở hỏi Cố Cẩn Ngôn.

- Chị thấy sao?

Cố Cẩn Ngôn bật cười hỏi lại Mộ Sở.

- Chị á?

Mộ Sở lắc đầu:

  • Tôi cũng không rõ, tôi chỉ cảm thấy hai người các cậu hoang đường quá! Tôi chưa từng nghĩ đến kết cục thế này.
  • Xin lỗi!
Cố Cẩn Ngôn nghiêm túc nói lời xin lỗi với Mộ Sở.

  • Được rồi, cậu không cần xin lỗi tôi mãi thế, tôi biết nhất định là con nhóc kia bám riết lấy cậu không buông, với tính tình của cậu thì chắc chắn không thể nào chủ động được, chưa kể lúc nó bám người thì chắc là phiền lắm.
  • Em chưa từng thấy con bé phiền bao giờ.
Mộ Sở nhíu mày, sau đó mỉm cười:

  • Được rồi, tôi không muốn nghe mấy câu sến rện của hai người đâu, không ai nói trước được chuyện về sau! Hôm nay cứ tạm thế đã, đêm cũng khuya rồi, cậu mau về nghỉ đi!
  • Xem ra hôm nay em đứng thế này cũng đáng lắm!
Cố Cẩn Ngôn cười nói, sau đó lại chỉ lên lầu:

  • Em thấy mình phải nói chuyện với con bé một lần mới được, không thì sáng mai có khi con bé sẽ đeo cặp mắt gấu mèo đi ra mất.
  • Tôi sợ hai người luôn!
Mộ Sở thở dài:

- Đúng là con gái lớn không thể giữ được.

Nói xong thì cô lại cho anh vào trong.

Cố Cẩn Ngôn đứng ngoài cửa phòng của Diên Vĩ, chần chừ một lúc mới gõ cửa phòng của cô bé.

- Cốc cốc cốc!

Cửa phòng bị gõ, Diên Vĩ nằm trên giường lật người lại, gắt giọng đáp:

- Con ngủ rồi, có gì thì để mai nói đi ạ!

Nhất định là lại muốn đến thuyết giảng nữa! Bây giờ cô chẳng muốn gặp hay nghe ai nói gì hết.

- Ngủ thật đấy à? Thế mai tôi đến sau nhé!

Cố Cẩn Ngôn đứng ngoài cửa cố ý nói thế, nhưng vẫn đứng im ở đó không định đi.

Diên Vĩ nghe thấy giọng nói quen thuộc kia vang lên thì còn tưởng là mình nghe nhầm, sau đó cô bé bật dậy ngay.

Vội vàng xỏ dép vào chạy đến mở cửa.

Vừa mở ra thì quả nhiên đã nhìn thấy Cố Cẩn Ngôn mà cô bé ngày nhớ đêm mong đang đứng bên ngoài!

Cố Cẩn Ngôn cúi đầu, đôi mắt sáng rực nhìn thẳng vào cô bé, Diên Vĩ thậm chí còn tưởng rằng mình đang nằm mơ, nước mắt thoáng cái đã tràn mi. Một giây sau cô bé đã nhào vào trong lòng của Cố Cẩn Ngôn, ôm chặt lấy anh khóc nức nở.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.