Mưa Rơi Ở Kim Thành

Chương 37: Lo lắng cái con khỉ.




Cảnh Khẳng thấy Hoàng Tiểu Long nhìn qua, tâm không khỏi run lên.

"Đầu hàng ta, hoặc là chết!" Hoàng Tiểu Long chậm rãi nói.

Sắc mặt Cảnh Khẳng biến đổi không ngừng. Từ hành động Hoàng Tiểu Long đánh chết hai vị trưởng lão một cách quyết đoán lúc nãy, nếu mình lắc đầu nói "không", thì Hoàng Tiểu Long sẽ không chút chậm trễ mà giết lão. 

Giết chết!

Vừa nghĩ tới chết, một loại kinh hoàng tột đột không ngừng lan truyền trong lòng.

Sống nhiều năm như vậy, người chết trong tay lão, không dưới mấy chục ngàn! 

Có lúc nhìn địch nhân sắp chết trước mặt mình, giãy dụa, kêu rên thống khổ, trong lòng lão sinh ra một loại cảm giác thống khoái. Nhưng bây giờ, thời điểm lão đối mặt với tử vong, thì cũng sinh ra sợ hãi.

Hoàng Tiểu Long nhìn sắc mặt Cảnh Khẳng biến đổi không ngừng, cũng không thúc giục, mà đứng chờ.

Loại người đang ở trung tâm quyền lực, lại có dã tâm như Cảnh Khẳng, còn sợ chết hơn người khác rất nhiều. 

Quả nhiên, không qua bao lâu, Cảnh Khẳng đã lên tiếng: "Được, ta nguyện ý đầu hàng ngươi!"

Nghe thấy Cảnh Khẳng đầu hàng Hoàng Tiểu Long, hai người Đỗ Tân đều thở phào nhẹ nhõm.

Cảnh Khẳng có lực uy hiếp rất lớn ở Thiên Vu môn, lão đã đầu hàng Hoàng Tiểu Long thì là một trợ giúp cực lớn cho việc Hoàng Tiểu Long thống trị Thiên Vu môn. 

Hoàng Tiểu Long cũng thầm thở ra một hơi.

Nếu Cảnh Khẳng không chịu quy hàng, vậy thì hắn cũng chi có thể giết lão.

Làm thế, Hoàng Tiểu Long sẽ tổn thất cực lớn 

Dù sao thì một cường giả Tiên Thiên cấp bảy, vẫn tương đối quan trọng đối với Thiên Vu môn. Sau khi Hoàng Tiểu Long thống trị Thiên Vu môn, còn phải thâu tóm Huyết Yến môn, một cường giả Tiên Thiên cấp bảy có tác dụng không nhỏ.

"Được, bây giờ ngươi thả linh hồn chi hải ra, ta hạ lạc ấn tinh thần lên linh hồn chi hải của ngươi." Hoàng Tiểu Long nói.

"Cái gì, lạc ấn tinh thần." Cảnh Khẳng nghe vậy lập tức biến sác. 

Hoàng Tiểu Long nhìn phản ứng của Cảnh Khẳng cũng không bất ngờ. Đỗ Tân, Đặng Quang và chúng trưởng lão lúc trước khi nghe thấy lạc ấn tinh thần, đều phản ứng như vậy. Nếu Cảnh Khẳng mang vẻ mặt bình tĩnh mới là lạ.

"Đúng vậy, lạc ấn tinh thần." Hoàng Tiểu Long lạnh nhạt nói.

Cảnh Khẳng trừng to mắt kinh hoàng nhìn Hoàng Tiểu Long, hắn thế mà biết phương pháp lạc ấn tinh thần! 

Lạc ấn tinh thần!

Làm lão nhớ tới Huyết Ma hơn sáu trăm năm trước.

Nghĩ đến một vài truyền thuyết có liên quan tới Huyết Ma, lão rùng mình. Lão tựa như thấy được, mấy chục năm sau, trăm năm sau, Vũ Hồn giới sẽ nhấc lên một màn tinh phong huyết vũ, hình ảnh máu chảy thành sông. 

Nhưng, cuối cùng lão vẫn lựa chọn thả linh hồn chi hải ra, để cho Hoàng Tiểu Long hạ lạc ấn tinh thần.

Còn mấy chục năm, trăm năm sau, Hoàng Tiểu Long có phải Huyết Ma thứ hai hay không, thì lão không biết, cũng không phải việc lão có thể quan tâm. Bây giờ, lão chỉ có thể thần phục Hoàng Tiểu Long.

Sau khi hạ lạc ấn tinh thần lên linh hồn chi hải của Cảnh Khẳng, Hoàng Tiểu Long hoàn toàn yên lòng. 

Khống chế xong Cảnh Khẳng, chỉ còn lại một mình Trần Tiếu Thiên thôi. Mặc dù Trần Tiếu Thiên là cường giả cấp bảy hậu kỳ, nhưng chỉ có một mình Trần Tiếu Thiên, cũng không quấy ra sóng gió gì.

Có thể nói, đại cuộc đã định.

Nhưng Hoàng Tiểu Long cũng không lơ là, bảo Cảnh Khẳng trở về, chú ý động tĩnh của Trần Tiếu Thiên, một khi có điểm khác thường, lập tức bẩm báo cho mình. 

Cảnh Khẳng cung kính lĩnh mệnh, sau đó rời khỏi phủ.

Trước khi lão rời đi, Hoàng Tiểu Long cũng cho lão một viên linh đan lục phẩm.

Tiếp đó, Hoàng Tiểu Long cũng phân phó Đỗ Tân, Đặng Quang chú ý động tĩnh của Huyết Yến môn, Cửu Sát tông trong thành Hắc Ma. Nếu hai tông môn đó có động tĩnh gì, cũng phải lập tức bẩm báo cho hắn. 

Hai người cung kính lĩnh mệnh, lui ra ngoài.

Sau khi hai người đó rời đi, Hoàng Tiểu Long mở Tu Di Thần Sơn, tiến vào trong đại điện, dùng Phật Nhũ Địa Tâm, tiếp tục tu luyện và tu bổ linh lực tinh thần.

Bốn ngày trôi qua, số linh lực tinh thần bị tiêu hao đã khôi phục hoàn toàn, không chỉ khôi phục mà còn tăng thêm không ít. 

Nhưng mặc dù linh lực tinh thần hoàn toàn khôi phục, Hoàng Tiểu Long cũng không vội vã ra khỏi Tu Di thần điện, mà tiếp tục ở trong đó tu luyện.

Bây giờ, hắn đã là Tiên Thiên cấp sáu trung kỳ đỉnh phong, thời điểm đột phá đã không còn xa. Sau khi hắn đột phá tới hậu kỳ, vậy thì sẽ càng nắm chắc hơn khi đối phó với Trần Tiếu Thiên.

Dù sao, Hoàng Tiểu Long cũng không vội. 

Hắn có dự cảm, trong vòng một tháng, hắn có thể đột phá cấp sáu hậu kỳ.

Vì vậy, Hoàng Tiểu Long ở trong Tu Di Thần Sơn ngày đêm tu luyện Tu Di Thần Công, Tu La quyết, Dịch Cân Kinh.

Hoàng Tiểu Long ở Thập Phật trận trong Tu Di thần điện, một lần lại một lần diễn luyện Tu Di Thần Công, kình khí vận chuyển, Tu La quyết và Dịch Cân Kinh cũng vận chuyển theo. 

Song long Hắc Lam cũng vòng quanh đỉnh đầu Hoàng Tiểu Long, không ngừng thổ nạp.

Long uy trên thân song long càng ngày càng thịnh.

Trong hư không, Cổ Phật khí, Cửu U Minh khí, Chân Long khí, linh khí thiên địa không ngừng đổ xuống ào ào, tiến vào trong cơ thể Hoàng Tiểu Long. 

Hô!!!

Hoàng Tiểu Long hít một hơi, chỉ thấy khí lưu trong không gian xung quanh giống như sóng biển, không ngừng nhấp nhô.

Trong lúc thổ nạp, Hoàng Tiểu Long thậm chí cảm giác được lỗ chân lông toàn thân mình giống như một cái động lớn, không ngừng cắn nuốt mọi thứ trong thiên địa. 

Từng ngày trôi qua.

Khi Hoàng Tiểu Long tu luyện trong Tu Di thần điện, thì ở đại điện tổng bộ Thiên Vu môn, Trần Tiếu Thiên vóc người cực kỳ cao lớn, thậm chí có thể dùng hai từ "hùng tráng" để hình dung, đang lạnh lùng nhìn hai người Cao Khánh và Ngô Hồng.

Không khí trong đại điện vô cùng ngột ngạt. 

Hai người kia đứng trước mặt Trần Tiếu Thiên, không dám thở mạnh một hơi.

"Nói, tam sư huynh của các ngươi rốt cuộc đi đâu?" Trần Tiếu Thiên lạnh giọng quát lên: "Đừng có nói với ta, tam sư huynh các ngươi ra ngoài làm nhiệm vụ đi!"

Cao Khánh và Ngô Hồng cúi gằm mặt, đầy vẻ sợ hãi quỳ xuống. 

"Nói!" Trần Tiếu Thiên quát lên.

Hai người run lên.

"Hồi bẩm sư tôn, tam sư huynh thật ra cũng không ra ngoài làm nhiệm vụ." Lúc này, Cao Khánh hoảng sợ trả lời: "Thật ra, tam sư huynh đã chết!" 

"Ngươi nói gì?" Trần Tiếu Thiên đứng bật dậy, khí thế toàn thân tăng vọt.

"Đúng vậy, sư tôn, thật ra tam sư huynh đã chết, là phó môn chủ của Huyết Yến môn - Thôi Minh giết chết." Ngô Hồng tiếp lời.

"Phó môn chủ của Huyết Yến môn - Thôi Minh." Đôi mắt Trần Tiếu Thiên chợt lóe tia sáng lạnh: "Nói, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì!" 

Thật ra thì, Hoàng Tiểu Long đã sớm biên soạn tốt cho hai người. Nếu ngày nào đó Trần Tiếu Thiên nổi lên nghi ngờ, truy hỏi chuyện của Lâm Vũ, vậy thì hai người Cao Khánh sẽ nói là do phó môn chủ Huyết Yến môn - Thôi Minh giết chết.

Vì vậy, Cao Khánh và Ngô Hồng mới dựa theo lời Hoàng Tiểu Long, cặn kẽ bẩm báo "sự thật" đã được biên soạn tốt cho Trần Tiếu Thiên.

Trần Tiếu Thiên nghe hai người nói xong, đôi mắt lóe lên, sắc mặt âm tình bất định: "Chuyện này, ta sẽ điều tra rõ, nếu phát hiện các ngươi nói dối. Hừ!" 

Hai người Cao Khánh hoảng sợ dập đầu, vội vàng nói "không dám".

"Nhưng, vì sao các ngươi biết rõ tam sư huynh của các ngươi, bị phó môn chủ Huyết Yến môn - Thôi Minh giết, mà tới bây giờ mới bẩm báo?" Trần Tiếu Thiên đột nhiên giận dữ, đánh ra một chưởng, quét bay Cao Khánh và Ngô Hồng: "Bây giờ, các ngươi tự động tới hình đường chịu phạt đi!"

Hai người Cao Khánh hành lễ, rồi vội vàng rời khỏi đại điện. 

Không bao lâu sau, Hoàng Tiểu Long biết chuyện.

"Lão đầu Trần Tiếu Thiên kia đã nổi lòng nghi ngờ rồi?" Đôi mắt Hoàng Tiểu Long lóe lên.

"Thiếu chủ, vậy bây giờ chúng ta có phải...?" Đỗ Tân cẩn thận hỏi. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.