Mưa Phùn Mùa Hạ (Chưa Từng Ngừng Yêu Em!)

Chương 47: Tính Phí, Chi Trả!




Editor: Linh Đang

Lương Kiều mua một chút điểm tâm trở về, nhưng mọi người cũng chỉ nếm qua, không đói bụng ăn quá nhiều.

Ngược lại Quan Hành cực kỳ thèm ăn, muốn ăn cái này muốn ăn cái kia, lúc Lương Kiều mua còn đặc biệt hỏi thăm từ ông chủ, còn lên mạng tra xét tài liệu, lựa chọn đều là thứ anh có thể ăn.

Cho anh ăn một chút, Lương Kiều liền không cho anh ăn nữa, Quan Hành quấn quít lấy cô còn muốn ăn một miếng nữa, Lương Kiều trực tiếp mang những thứ đó đặt tới mặt bàn cách xa anh."Buổi tối ăn quá nhiều sẽ không tốt cho bao tử."

"À..." Quan Hành không có nháo nữa, ngáp một cái. 

Anh bị buồn ngủ bao vây, ba người Quan Triệt đợi một lúc rồi rời đi, Lương Kiều lưu lại bệnh viện chăm sóc Quan Hành. Muốn đưa bọn họ xuống lầu, lại không đành lòng để Quan Hành một mình ở nơi này, cô do do dự dự, Tưởng Du nhân tiện nói: "Được rồi, không cần đưa tiễn, nghỉ ngơi sớm một chút."D@Đ#L$Q%Đ^^

Lương Kiều quay đầu lại nhìn thoáng qua, chống lại ánh mắt trông mong của Quan Hành, lập tức nhẫn lại."Vậy mọi người đi đường cẩn thận."

Đưa mắt nhìn ba người rời đi, cô đóng cửa lại, đi đến bên giường sờ sờ mặt Quan Hành, cúi người hôn anh.

Chỉ là một nụ hôn khẽ lướt qua, cô nhanh chóng thối lui, mặt cũng đặt lỳ ở trên giường, dán cùng một chỗ với Quan Hành.

"Ông xã..."

Quan Hành mở trừng hai mắt: "Ừ?"

"Em yêu anh." Lương Kiều lại hôn một cái vào trên chóp mũi anh, "Hết sức yêu hết sức yêu."

Khóe miệng không thể khống chế được giương lên, thậm chí Quan Hành cảm thấy được bị thương đều giá tri, thừa dịp trước khi cô đi cũng hôn lên chóp mũi cô một cái, giọng nói không khỏi đắc ý: "Anh đã sớm biết."

Hai người sẽ dùng tư thế nằm sấp như thế nhẹ giọng nói chuyện, Quan Hành là thật sự mệt nhọc, mí mắt đánh một lát đã hoàn toàn ngủ. Lương Kiều cẩn thận đắp chăn lông lên cho anh, ở bên cạnh giường anh trông thật lâu, cuối cùng mới đến một chiếc giường nhỏ khác đi ngủ.

Có lẽ bởi vì trong lòng nhớ kỹ anh bị thương, cả đêm đều không ngủ an ổn. Sau nửa đêm hình như Quan Hành lộn xộn kéo đến vết thương, khẽ hừ một tiếng, Lương Kiều liền lập tức tỉnh, nhảy xuống giường chạy tới, anh lại không động tĩnh.

Lương Kiều lại đợi vài phút, xác định anh không có lộn xộn nữa mới trở về nằm xuống.

Sau khi Phong Miểu Miểu bị khống chế ở nhà hàng bị trực tiếp đưa đến đồn công an cạnh đó, cảnh sát nhân dân ghi chép được khẩu cung cũng hiểu rõ hết tình huống rồi, bởi vì không liên lạc được với người nhà cô ta, quyết định đưa cô ta đến bệnh viện tâm thần.

Những thứ này đều là ngày hôm sau Quan Triệt tới thăm Quan Hành thì tiết lộ, nghe nói là buổi chiều sẽ phái người đi.

Tưởng Du để dì làm trong nhà nấu canh có tác dụng mau lành vết thương, mang tới buộc Quan Hành uống cạn. Lương Kiều bị cảnh sát liên lạc đi lấy khẩu cung, liền thừa dịp bà ở đó đến cục cảnh sát một chuyến.

Là một vị đồng chí cảnh sát nhân dân họ Lý tiếp đón Lương Kiều.

Căn cứ vào khẩu cung của nhân chứng tận mắt nhìn thấy, cảnh sát nhân dân đã hiểu rõ chuyện xảy ra hôm qua ở quán ăn- - nghe nói là kẻ điên có bệnh tâm thần kia thừa dịp nhiều người hỗn loạn chạy đến phòng bếp bưng một nồi nước sôi từ trên lửa xuống, cũng không biết là thù oán cái gì, bay thẳng chỗ cô gái như hoa như ngọc này mà giội, sau đó bạn trai của cô gái anh dũng nhào lên, đỡ được nồi nước nóng kia.

Đồng chí tiểu Lý vừa đồng tình lại khâm phục đôi tình nhân chim cá tình thâm, đương nhiên cũng vô cùng không ưa bệnh nhân tâm thần ác ý đả thương người kia.

Trên đường Lương Kiều mua một ít thuốc lá, sau khi ghi chép hết khẩu cung vụng trộm kín đáo đưa cho tiểu Lý, sau đó không phí lời lẽ gì liền được phá lệ cho phép gặp Phong Miểu Miểu đã bị mang đi.D@Đ#L$Q%Đ^^

Trạng thái của Phong Miểu Miểu rất tệ, vốn là cách ăn mặc còn rất bình thường đã chật vật không chịu nổi, lúc bị hai vị đồng chí cảnh sát nhân dân mang ra ánh mắt có chút dại ra. Nhưng khi nhìn thấy Lương Kiều, ánh mắt lập tức trở nên hung ác.

A! Lương Kiều cười lạnh một tiếng, tiện tay ném túi trên đất, sải bước nhanh tới chỗ cô ta.

Phong Miểu Miểu cũng đồng thời giằng co kịch liệt, hai vị cảnh sát nhân dân nhất thời không phòng bị, lại để cô ta thoát ra. Nhưng cũng không có trứng mà dùng ( câu này mang nghĩa thô tục), sau khi cô ta đào thoát được một giây thì Lương Kiều đã đi đến bên cạnh, bay một cước đá vào trên bụng cô ta, cả người cô ta như muốn bay ra ngoài, nặng nề ngã trên mặt đất.

Khí thế cùng lực đạo của một cước này căn bản không thua bộ đội đặc chủng được huấn luyện nghiêm chỉnh là mấy, dù là cảnh sát nhân dân kiến thức rộng rãi cũng sững sờ.

Hơn nữa còn có gan động thủ đánh người ở trong bót cảnh sát, còn mang theo một thân khí thế bá vương, thật là không thấy nhiều.

Đang lúc bọn họ ngây người, Lương Kiều đã đi tới đá một cước vào khuôn mặt dữ tợn của Phong Miểu Miểu, bắp chân bị Phong Miểu Miểu bắt lấy, cô hung hăng đạp một cái, một lần đá rớt hai chiếc răng của cô ta.

Hai vị cảnh sát nhân dân phản kịp ứng muốn ngăn cản, bị đồng chí tiểu Lý cản một cái: "Đến đây, rút điếu thuốc đi."

Mọi người nhìn nhau, ngầm hiểu lẫn nhau nghiêng đầu sang chỗ khác.

Bệnh nhân tâm thần giết người đả thương người đều không cần chịu trách nhiệm luật pháp, ngày hôm qua người bạn trai anh hùng cứu mỹ nhân chịu vết thương nặng lại chỉ có thể đánh rớt hàm răng nuốt vào bụng, đừng nói lấy cái công đạo, đến một xu bồi thường cũng không lấy được.

Nhất là người điên này sức chiến mạnh mẽ hiếm thấy, ngày hôm qua sau khi đến cục cảnh sát còn gây không ít chuyện, một đám người sắp bị cô ta lăn qua lăn lại đến điên khùng, trong lòng mọi người đều phát hỏa.

"Tôi nhớ được đã từng nói qua với cô không đánh phụ nữ, hôm nay tôi thu hồi câu này." Lương Kiều nói chuyện đồng thời lại đạp về phía bụng Phong Miểu Miểu mấy cước, mãi đến khi khóe miệng cô ta tràn ra đầy máu.

Nếu không phải là không muốn xúc phạm luật pháp, trong lòng cô còn muốn giết chết người điên này.

Bên kia cảnh sát nhân dân đã thấy gần hết, kéo Phong Miểu Miểu từ trên mặt đất lên, tùy tiện cầm miếng vải rách xoa xoa vết máu cùng dấu chân trên mặt cô ta, liền áp giải vào trong xe.

Đánh một trận nhưng tức giận cũng không vơi đi bao nhiêu, Lương Kiều có chút buồn bực trở lại bệnh viện, vừa vặn gặp được Quan Triệt đứng ở chỗ ngoặt cầu thang hút thuốc.

"Anh cả."

Quan Triệt liếc cô một cái: "Đi đồn cảnh sát?"

Luôn cảm thấy chuyện anh cả biết rõ không chỉ dừng ở chỗ cô đi lấy khẩu cung... Lương Kiều dừng một chút, rồi sau đó nghĩ tới ở xã hội thượng lưu có chút mạch máu kinh tế lưu lại cơ sở ngầm ở các cửa cũng không kỳ quái, thành thực gật gật đầu nói: "Ghi chép hết khẩu cung rồi tức quá, đánh cô ta một trận."

"Hiện tại hết giận chưa?" Giọng nói Quan Triệt nhàn nhạt hỏi.

"... Không có." Rõ ràng là giọng nói buồn bực.

Quan Triệt kéo khóe miệng xuống, không biết là đang cười hay là trào phúng. Anh chậm rãi hút thuốc, Lương Kiều chờ giây lát, thấy anh không nói thêm gì nữa, xoay người dự định trở về phòng bệnh, bỗng nhiên Quan Triệt lại mở miệng vào lúc này. D@Đ#L$Q%Đ^^

"Em quá nóng lòng, " Ngón giữa Quan Triệt kẹp lấy điếu thuốc đã hút được một nửa, trong làn khói ngày càng tản đi sâu kín nhìn cô một cái: "Dù sao chỗ đó cũng không phải địa bàn của chúng ta."

Lời này nghe như có thâm ý khác. bước chân Lương Kiều dừng lại, xoay người lại tìm tòi nghiên cứu nhìn về phía anh, "Vậy... Chỗ nào là địa bàn của chúng ta?”

Quan Triệt lại nhẹ nhàng kéo khóe miệng lên, nhưng lần này Lương Kiều nhìn thấy hết sức rõ ràng, là cái loại đó là mọi việc đều ở trong tầm khống chế, trong thoải mái lại mang theo một chút cười khinh thường. Không thể không nói, xem ra anh cả thông minh trầm ổn hơn Quan Hành ở hàng thứ hai rất nhiều.

"Nhà chúng ta quyên góp cho tứ viện một tòa nhà." Quan Triệt lời ít mà ý nhiều nói.

Tứ viện?

Lương Kiều chậm rãi kịp phản ứng, khóe miệng không nhịn được giương lên, không biết là bởi vì một tiếng "Nhà chúng ta" này của Quan Triệt coi cô như người trong nhà, hay là lượng tin tức lấy được từ trong lời nói này.

Bệnh viện nhân dân đệ tứ, tên gọi tắt là tứ viện, là bệnh viện tâm thần ở thành phố C, một tên khác gọi là "Bệnh viện tâm thần".  

"Vâng, không tệ." Lương Kiều nghiêm trang bình luận, "Anh cả cùng cha thật lợi hại!"

Sao đã gọi là cha rồi?

Quan Triệt quay đầu lại liếc cô một cái, đáy mắt nhiều hơn một chút vui vẻ: "Miệng em cũng đã gọi ba trơn tru rồi."

Lương Kiều cười hì hì nhún vai, xoay người trở về phòng bệnh.

Nhà họ Quan mời những chuyên gia tốt nhất từ thành phố B cùng với vài thành phố khác tới, tạo nên một đội ngũ chuyên gia hùng mạnh, mặc dù trong quá trình sẽ khám bệnh khác nhau cùng tranh chấp rất nhiều, nhưng kết quả cuối cùng cũng rất tốt, vết thương của Quan Hành được khống chế, không có chuyển biến xấu đến mức cần cấy da, nhưng anh anh phải làm tất cả giải phẫu từ lớn đến nhỏ.

Lương Kiều xin Vạn Thiên một kỳ nghỉ dài hạn, đương nhiên nguyên nhân chủ yếu là đại lão bản phía sau màn là người đàn ông của cô, không ai dám nói cái gì. Nếu không người ta thổi gió thoảng bên gối, qua vài phút tòa soạn cũng đổi tên.

Có lẽ là lời nói của Quan Hành ngày đó bắt đầu có tác dụng, về sau thái độ của Tưởng Du đối với Lương Kiều tốt lên rất nhiều. Thật ra chính bà cũng vô cùng rõ ràng, căn bản không phải Lương Kiều sai, nhưng khi đó nghe được Quan Hành thay thế Lương Kiều bị thương, bà thật sự tức giận.

Chính mình mười tháng hoài thai sinh hạ con trai, lại đi chịu khổ vì người khác, bà không biết rõ cha mẹ nên có phản ứng gì, dù sao bà cũng không chịu nhận.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.