Mưa Phùn Mùa Hạ (Chưa Từng Ngừng Yêu Em!)

Chương 41: Là Thẻ Riêng




...

Gần chục phút nữa đã lại qua đi.

Thời khắc này đây, sau bao nhiêu hao tổn, gồng gánh, Thi Quỷ rốt cuộc cũng đi đến điểm cuối cùng. Linh châu của Lạc Lâm, nó hiện đã thành hình rồi.

“Một chút nữa... Một chút nữa...”.

Trong lòng thầm nhắc nhở bản thân phải chịu đựng, Thi Quỷ cắn răng cố giữ cho thần trí thanh tỉnh, đồng thời tiếp tục khống chế các dòng linh tuyền cùng luồng lực lượng hình thành từ Tiên Linh Chi Huyết và huyết dịch dẫn vào viên Linh châu vừa mới sinh ra. Hắn cần phải giúp cho nó ổn định hoàn toàn.

Thi Quỷ, hắn đã rất cố gắng, đã rất nỗ lực. Sự cố phát sinh khiến mọi chuyện diễn ra sai lệch đi rất nhiều so với dự tính ban đầu của hắn. Và đó cũng là nguyên nhân làm cho hắn trở nên suy kiệt như lúc này.

Vẫn còn may, chuyện đã không tồi tệ thêm nữa. Cố gắng và nỗ lực của Thi Quỷ đã được đền đáp. Lạc Lâm, nàng hiện đã vừa chính thức bước vào hàng ngũ Linh châu cảnh. Linh châu của nàng đã hoàn toàn ổn định.

Nàng đã sống. Thi Quỷ... Cũng là như vậy.

...

“Rốt cuộc... Cũng hoàn thành...”.

Trong lòng vừa thốt lên được bấy nhiêu thì Thi Quỷ đã liền im bặt. Bàn tay đang đặt trên bụng dưới Lạc Lâm rũ xuống, từ giữa không trung, hắn rơi tự do xuống nền nhà.

Thi Quỷ, hắn đã bất tỉnh.

...

Ngay từ đầu, thân thể Lạc Lâm vốn là do Thi Quỷ kiểm soát, nay hắn đã hôn mê vì tinh lực lẫn khí huyết đều tiêu hao quá độ, điều này cũng có nghĩa đã chẳng còn ai duy trì cho nàng nữa, theo lý nàng phải rơi xuống như hắn rồi mới phải. Thế mà không, thân thể nàng vẫn còn đang lơ lửng giữa không trung. Vậy thì chỉ có thể kết luận rằng: Tất cả là do nàng, lực lượng là từ trên mình nàng phát ra.

Có điểm khác thường nào, sẽ ảnh hưởng đến ngày sau hay không thì tạm thời vẫn chưa rõ, còn hiện tại, nó chẳng làm người chú ý lắm. Chí ít thì Lạc Mai Tiên đã bỏ qua.

Theo dõi từ nãy giờ, đối với những gì Thi Quỷ làm Lạc Mai Tiên nàng quả thực không hiểu bao nhiêu, dẫu vậy, việc Lạc Lâm được hắn trợ giúp để đột phá, quá trình ra sao thì nàng cũng ít nhiều nắm được. Muội muội nàng hiện đã bước vào Linh châu cảnh, nàng biết. Lúc này, nàng chỉ lo lắng một điều là Linh châu trong người muội muội nàng kia, nó hiện đã ổn định hay chưa khi mà Thi Quỷ bất tỉnh nhân sự rồi.

Lạc Mai Tiên nàng cần phải biết rõ tình hình.

Nghĩ liền làm, từ vị trí đứng ngoài quan sát, Lạc Mai Tiên nhấc chân, nhanh chóng tiến về phía muội muội mình hòng cẩn trọng tra xét.

Loáng một cái, thân ảnh nàng đã tiếp cận mục tiêu. Một giây không đợi, nàng lập tức đặt tay lên người muội muội, linh lực lẫn thần thức đồng thời tiến nhập.

Đúng lúc này, bên trong đan điền Lạc Lâm, nằm tại vị trí trung tâm, viên Linh châu màu đỏ vừa mới hình thành bỗng bất ngờ sáng rực lên, huyết quang chiếu ra khắp bốn phương tám hướng.

Cùng thời điểm, ở phía bên ngoài, từ trên người nàng, một cỗ khí tức tang thương cổ lão cũng đột ngột bạo phát.

“U u u... U...”.

“... U u u... U u...”.

“... U u u... U u...”.

Cùng với thứ âm điệu tang thương liên tục ngân lên ấy, những đợt sóng năng lượng cũng nối nhau trùng kích xung quanh. Lực lượng kia, nó thật sự là rất mạnh, mạnh tới nỗi... Chấn bay cả Lạc Mai Tiên và Nghinh Tử. Độc Cửu đang đứng bên ngoài cũng không ngoại lệ, cùng là bị chấn bay.

Độc Cửu, Nghinh Tử, Lạc Mai Tiên, bọn họ là hạng nhân vật gì?

Toàn bộ đều là chân nhân cảnh giới thứ tư: Linh anh đệ tứ trọng. Ấy thế mà tất cả lại cùng lúc bị chấn bay, hơn nữa còn là bởi một tiểu tu sĩ vừa mới bước vào Linh châu cảnh...

Là do bọn họ mất cảnh giác, nhất thời không kịp phản ứng?

Bọn họ là chân nhân cảnh đấy! Linh giác của chân nhân là cỡ nào nhạy bén, há có thể bị động đến độ một chút phản ứng cũng chẳng làm ra nổi?

Thực tế thì bọn họ đã nhận ra và đã cấp tốc điều động linh lực hộ thể, chỉ là... Nó vô dụng. Đứng trước cỗ lực lượng tang thương cổ lão kia, linh lực được điều động ra ngoài của bọn họ căn bản là vô phương chống đỡ, một giây còn chưa trụ nổi thì đã sụp đổ rồi.

Quá khó tin. Quá thiếu chân thực. Tuy nhiên, đó lại là sự thật. Độc Cửu, Nghinh Tử, Lạc Mai Tiên, ba vị chân nhân Linh anh đệ tứ trọng đã bị chấn bay bởi Lạc Lâm - một tiểu tu sĩ vừa mới bước vào Linh châu cảnh, hơn nữa còn đang trong trạng thái mất đi ý thức.

Đây lẽ nào là sức mạnh của kẻ dùng huyết tụ châu? Là sự đáng sợ của việc kết hợp giữa Cửu Thiên Thập Địa Duy Ngã Độc Tôn Công và Tiên Linh Chi Huyết?

Thật khó mà nói rõ. Sợ rằng đến chính bản thân Thi Quỷ cũng không thể giải đáp được.

Có lẽ Thi Quỷ đã vừa tạo ra một con quái vật khác. Một con quái vật đáng sợ chẳng kém gì hắn. Trong tương lai, nếu hắn mất đi sự khống chế với con quái vật này, biết đâu có một ngày nó sẽ quay sang nuốt chửng hắn cũng không chừng.

Tương lai... Rất đáng để mong đợi.

...

Lại tiếp tục với hiện tại.

Lúc này, thứ âm điệu “u u” tang thương vang lên từ chính cơ thể Lạc Lâm đã tắt hẳn, những đợt sóng năng lượng cũng là như thế, đã ngừng lại. Tuy vậy, chúng đã không âm thầm tan biến mà có lưu lại vết tích hẳn hoi. Hoặc có lẽ nên gọi là phế tích.

“Đông” phòng, nó sớm đã biến thành một đống đổ nát. Mà thật ra thì không chỉ riêng mỗi mình nó, cả tòa chính điện cũng đã “thay hình đổi dạng” cả rồi. Còn về Lạc Lâm - người đã gây ra mọi chuyện trong vô thức, nàng hiện chính là đang nằm lơ lửng ở giữa mớ ngổn ngang hỗn độn này.

So với ban nãy, thời điểm trước khi bất ngờ bạo phát, tình trạng của nàng đã có phần sai biệt. Quanh thân nàng đang có một vầng huyết quang rực rỡ, chính nó đã đem thân thể nàng bao bọc lại.

Thứ ánh sáng đỏ rực kia, chẳng ai biết nó đại diện cho cái gì, mang ý nghĩa gì. Nhưng là giờ phút này, nó xuất hiện trên người Lạc Lâm như một ánh trăng thu nhỏ vậy.

Chỉ có điều nó không phải trăng của trời. Nó là... Trăng của máu.

...

...

Hai ngày sau.

Một hồi biến cố qua đi, mưa tạnh trời quang, với sự “hồi sinh” của tiểu công chúa Lạc Lâm, phủ thành chủ cũng bắt đầu có sinh khí lên hẳn.

Trong một tháng qua, Đại La Thành đã xảy ra rất nhiều chuyện. Nào phong ấn thất bại ở Phong Thiên Đàn, nào đại quân Đế Quốc Nhược Lan kéo sang xâm lược, sau bao nhiêu sinh mạng đã ngã xuống, sau bao giọt nước mắt đau thương đã rơi xuống, hôm nay rốt cuộc tin lành cũng xuất hiện rồi.

Tiểu công chúa Lạc Lâm đã sống lại, đã được cứu chữa hoàn toàn, tin tức này mặc dù không được chính thức công khai nhưng nhiều người cũng đã nắm được. Dẫu sao hai hôm trước, thời điểm cuối cùng Lạc Lâm đã gây ra động tĩnh lớn như vậy, có muốn cũng chẳng thể giấu nổi. Huống hồ, đối với những thuộc hạ thân tín như Thác Bất Thế, Âu Quyền, Lạc Mai Tiên vốn cũng không có ý định che giấu.

Phải, nàng đã cho bọn họ biết sự thật. Từ chuyện Thi Quỷ thực chất không phải nhân loại mà là Dị Chủng cho tới việc chính hắn đã một tay cứu chữa cho Lạc Lâm, toàn bộ nàng đều nói cho bọn họ biết.

Tất nhiên cũng chỉ là với bọn họ - các thuộc hạ thân tín của nàng. Về phần những kẻ khác, cái “sự thật” mà bọn họ biết được bất quá là thứ đã trải qua sự cải biên mà thôi. Tuy cũng có thật nhưng đa phần đều là giả cả.

Ví như việc cứu chữa cho Lạc Lâm chẳng hạn, ngoài những thân tín như Nghinh Tử, Độc Cửu, Thác Bất Thế, Âu Quyền ra thì toàn bộ Đại La không một ai biết được từ đầu đến cuối, Lạc Lâm hết thảy đều là do một tay Thi Quỷ cứu.

Người ta chỉ biết rằng Lạc Lâm được cứu là nhờ vào một loại bí thuật lợi hại nào đó mà Lạc Mai Tiên đã tìm ra và sau đấy thì cùng với Độc Cửu và Nghinh Tử hợp sức thi pháp. Nói dễ hiểu thì chính ba người bọn họ đã cứu Lạc Lâm.

Còn Thi Quỷ ư?

Một tên Dị Chủng Linh châu cảnh lai lịch bất minh như hắn, ai có thể tin là hắn đã một tay đem Lạc Lâm cứu về chứ?

Sự có mặt của hắn vào hai hôm trước, người nhìn thấy được dù thắc mắc thì cùng lắm cũng chỉ cho rằng bản thân hắn có chút giá trị nào đó thế thôi.

Sự thật, nó vẫn thường bị che giấu bởi các nhân vật cấp cao như vậy đấy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.