Mưa Phùn Mùa Hạ (Chưa Từng Ngừng Yêu Em!)

Chương 30: Rốt Cuộc Đeo Kính Cho Ai Nhìn




“Nhị thiếu gia? Dịch gia? Cậu lừa ai vậy? Tiểu tiện nhân này, như thế nào khả năng quen biết nhị thiếu gia Dịch gia chứ?!”

“Chính là, truyện cười nhất thiên hạ, cậu cư nhiên dám giả mạo Nhị thiếu gia Dịch gia......... Ha ha......... Tôi nhìn cậu, không biết là cẩu tạp chủng từ đâu chạy tới! Được,  liên quan tới người này đều đánh được!”

“Đúng, đúng! Nếu để cho đại tiểu thư sốt ruột chờ, sẽ đem chúng tar a trút giận, quản nhiều như vậy làm gì, đánh trước rồi nói!”

..............................

Vừa nói xong, những người đó, liền cầm gậy, hướng về phía này đánh.

Chung Tình sợ hãi.

Theo bản năng muốn đẩy Dịch Giản ra.

Miệng còn run run nói một tiếng:“Đại ca ca thực xin lỗi, em liên lụy đến anh rồi......... Anh mau chạy đi.........”

Anh lúc ấy bỗng phì cười.

Chạy?

Anh vì cái gì phải chạy?

Anh một người cao ngạo như vậy, từ ngữ chạy trốn chưa từng xuất hiện trong từ điển của anh.

Anh không chạy, cô trái lại nước mắt đã lăn dài, cũng không biết là vì anh mà lưu lại, hay là bởi vì đau đớn sợ hãi sau đó mà lưu lại, nói chung, là chảy nước mắt, cô nói gì đó?

Nhiều năm như vậy, anh đều nhớ rõ ràng rành mạch.

Cô nói:“Đại ca ca, em bị đánh rất nhiều lần, cho nên đánh không chết được em đâu......... Anh đi đi.........”

Tay nhỏ bé của cô, đẩy anh, mắt thấy gậy hạ xuống, cô theo bản năng muốn thay anh đỡ lấy.

Tim......... anh, trong nháy mắt kia, bị dao động.

Anh nghe được cô khóc nói:“Các người đừng đánh đại ca ca này, tôi không biết anh ấy, van cầu các người, để cho anh ấy đi đi.........”

Cầu xin hèn mọn như vậy......... Thâp kém như vậy.

Anh vẫn là người đàn ông rất tự tôn, rất cao ngạo, xem thường nhất là người không có khí chất như vậy!

Nhưng không biết vì sao, giờ này khắc này, anh lại phát hiện, đáy lòng mình, xót xa lấp đầy, một chút chán ghét, đều không có.

Tình cờ gặp gỡ.

Một thiếu niên, một cô gái nhỏ.

Vào ban đêm tại đó, lần đầu tiên gặp gỡ bất ngờ, cô vô tâm đụng vào người anh, cứu anh một mạng, liền mở ra nhất sinh hữu tâm.........

Anh trong nháy mắt, có chút xuất thần.

Nhìn tiểu cô nương này.

Anh nghĩ, cô vì sao phải hèn mọn như vậy? Là vì anh sao?

Anh nâng tay,  ngăn trở người nào dám dùng gậy gộc trên người cô, đem bờ vai của anh, bị đánh rất đau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.