Mưa Phùn Mùa Hạ (Chưa Từng Ngừng Yêu Em!)

Chương 29: Là Bị Gió Thổi




Ngoài cửa, tiếng động của Hạ Úc Huân kinh động đến Hạ Mạt Lâm trong nhà.

Hạ Mạt Lâm đi ra khỏi phòng, nhìn thấy một màn trước mắt ngây ngẩn cả người, tựa hồ không thể tin được vào hai mắt của mình.

“Úc huân……”

Hạ Mạt Lâm mặt đầy kinh ngạc nhìn Hạ Úc Huân một trận chua xót: “Ba……”

“Vào đi!” Hạ Mạt Lâm hốc mắt ửng đỏ, lập tức dường như che dấu quay người đi vào trong nhà.

Ông không mắng cô, càng không đánh cô, chỉ là lẳng lặng, bất đắc dĩ, mỏi mệt nói một tiếng “Vào đi”.

Hạ Úc Huân đôi mắt chua xót, nước mắt không có dấu hiệu mà lăn xuống.

“A ô a ô……” Pudding tựa hồ cảm giác được sự đau thương của chủ nhân, ngẩng đầu liếm mặt cô.

Hạ Mạt Lâm ngồi ở phòng ngủ, bên cạnh là di ảnh Nhược Hân.

Hạ Úc Huân thực tự giác mà đi vào trong phòng, giảm bớt đoạn mở đầu vùng vẫy giãy giụa mỗi lần đều tán loạn khắp phòng, hơn nữa vô cùng ngoan ngoãn chủ động đi lấy dây mây, đưa tới trước mặt Hạ Mạt Lâm.

Sau đó, quỳ xuống, cúi đầu.

Hạ Mạt Lầm cầm dây mây, đôi tay run nhè nhẹ.

“Bang ——”

Thanh âm như dự kiến vang lên, lại không có đau đớn như dự kiến.

Hạ Úc Huân chậm rãi mở to mắt, thế nhưng kinh ngạc mà nhìn Hạ Mạt Lâm đang từng roi từng roi quất đánh ở trên người mình.

“Ba ——” Hạ Úc Huân kinh hoảng thất thố mà bay qua đoạt được dây mây trong tay ông, nói:“Ba! Người làm gì vậy?”

“Quỳ xuống!” Hạ Mạt Lâm gầm lên một tiếng.

Hạ Úc Huân cắn môi, quỳ tại chỗ, nghe Hạ Mạt Lâm tiếp tục từng roi từng roi quất đánh chính mình, cơ hồ đem môi mình cắn cho xuất huyết.

Quất đánh ở trên người ông, lại đau trong lòng cô.

Trừng phạt như vậy…… Quá mức tàn nhẫn.

Hạ Úc Huân từng tiếng nghẹn ngào cầu xin, “Ba, ngài đừng như vậy…… Con xin người…… Làm sai chính là con, người đánh con đi! Người đánh con…… Đều là con sai……”

“Con sai? Con nói…… Con sai ở nơi nào?” Hạ Mạt Lâm thở hồng hộc mà dừng lại, đau đớn trên người, còn đau đớn trong lòng, khiến tay ông run rẩy đến cơ hồ cầm không được dây mây.

Hạ Úc Huân quỳ dịch qua, gắt gao cầm tay Hạ Mạt Lâm, nói: “Con không nên dối gạt người lâu như vậy! Con căn bản không nghiêm túc đi xem mắt! Con căn bản là không phải đi hẹn hò với Phùng Ngọc Văn, mà là lén cùng…… Cùng Lãnh Tư Thần ở bên nhau……”

“Úc huân, rốt cuộc phải bao nhiêu lần mới đủ? Con làm bảo tiêu của cậu ta, một lần lại một lần mà vì cậu ta bị thương……” Hạ Mạt Lâm căn bản đã không có sức lực đếm kỹ: “Hiện tại, còn bị người ta bắt cóc, bán đi cái nơi đó……”

“Ba……”

Hạ Úc Huân một chữ cũng nói không nên lời.

Cô vốn tưởng rằng lúc này đây sẽ có kỳ tích, cho rằng chính mình chờ đến mây tan sẽ thấy trăng sáng, còn hoan thiên hỉ địa mà tính toán chờ thời cơ chín mùi liền ngả bài với ba, ai ngờ cuối cùng chờ đến cư nhiên lại là kết quả như thế này.

Cô còn mặt mũi nào mà cùng cha giải thích chuyện này……

“Úc huân, có lẽ con không biết, mỗi lần con bị thương, ta tuy rằng mặt ngoài không nói, nhưng là đau lòng vô cùng…… Hận bản thân mình không thể đau thay cho con, chịu thương tổn thay con…… Mỗi lần đánh con…… Cũng là hy vọng con không bị thương…… Nếu ta không làm như vậy…… Con liền sẽ bị người khác thương tổn…… Cha mẹ, là người vĩnh viễn sẽ không hại con, tuy rằng ta không phải ba ruột của con……” Nói tới đây, vẻ mặt Hạ Mạt Lâm có chút cô đơn.

“Không, ba! Ba chính là ba con! Ba, người đừng nói nữa, con biết! Con đều biết!” Hạ Úc Huân vội vàng nói.

Hạ Mạt Lâm nhìn di ảnh Nhược Hân, như đã hạ quyết tâm, nói: “Úc huân, vốn dĩ ta không muốn ép con. Nhưng hôm nay, ta muốn con lựa chọn.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.