Mưa Nhỏ Hồng Trần

Chương 8: Cổ sát chữa thương




Một người ăn mặc theo phong cách một quý tộc Bác Ba, trang sức có nhiều điểm giống quý tộc Vương cung, cung kính hàng lễ với Tán Bố Trác Đốn đang ngồi trên ghế, cười khen: "Vương, đa tạ ngài đã nhiệt tình khoản đãi. Khi ta ở thành Lhasa đã từng nghe nói điệu múa "Huyền" của hoàng cung Cổ Cách tuyệt vời đến mức nào, hôm nay có vinh hạnh được xem, quả thực danh bất hư truyền. Để tỏ lòng cảm kích, có chút lễ mọn, vạn lần mong Vương không ghét bỏ."

Tán Bố Trác Đốn còn chưa trả lời, một người phú thương mặc trang phụ người Hán cũng đứng lên từ phía bên phải, cười đến mức đôi mắt híp tịt lại không thấy đâu, xoay người hành lễ vô cùng cung kính, nói: "Vương, tiểu nhân cũng có lễ mọn dâng, mong Vương không chê."

Vừa dứt lời, một vị phú thương Ba Tư, mũi cao mắt sâu, chòm râu dậm, da trắng, thân hình cao lớn cũng đứng lên, nôn nóng nói: "Vương, ta cũng muốn dâng lên một phần lễ mọn, để thể hiện thành kính đối với ngài."

Tán Bố Trác Đốn đợi một lúc, không thấy người nào tiếp tục đứng lên, ý cười bên môi càng nồng đậm, mở lời nói: "Đem lễ mọn của các ngươi trình lên cho ta xem thử."

Ba tân khách nhìn nhau, xác định suy nghĩ qua ánh mắt, vỗ vỗ tay. Tùy tùng tôi tớ phía sau bọn họ không hẹn mà cùng đi ra một người, tay người đó còn dẫn theo một người con gái che mặt.

Ngay lúc ba người con gái này được dắt tới giữa sảnh, rồi lột bỏ che mặt. cả đại sảnh giống như trở nên tỏa sáng, khắp không gian vang vọng nhiều tiếng kinh ngạc tán thưởng.

Dáng người cô gái bên phải cao gầy đẫy đà, mi đen thon dài như Viễn Sơn, mắt dài trong suốt sáng ngời như sao, dưới chiếc mũi thanh tú thẳng thắn là đôi môi như hoa mới nở. Da thịt màu mặt ong bóng mịn, thần thái rực rỡ xinh đẹp, mái tóc đen dài được tô điểm bởi những viên bảo thạch đầy màu sắc, toàn thân được phủ lên bộ trang phục người Bác Ba hoa lệ cao quý, hình dáng có thể nói là vạn người mới có một, tràn ngập sức sống thanh xuân.

Cô ở giữa thì xinh xắn lanh lợi, mái tóc đen dài được búi lên, rồi cài lên một cây trăm Phỉ Thúy Hồ Điệp cùng một dải hoa bằng lụa, thanh tú lại không mất đi vẻ đáng yêu. Tóc mai đen được xếp gọn, mi thanh như lá liễu, mắt như hồ nước gợn sóng, dưới chiếc mũi ngọc là đôi môi anh đào khiến người khác ao ước. Toàn thân là bộ váy vàng nhạt thêu trăm con bướm tôn lên dáng người yểu điệu, lông cáo trắng như tuyết được lót viền làm tôn thêm làn da nõn nà, trơn mịn. Chỉ đưa mắt nhìn quanh cũng thể hiện sự uyển chuyển phong lưu, mông lung như mưa bụi Giang Nam, thanh lệ có một không hai.

Đứng bên trái cũng là một cô gái dáng người cao gầy, ngũ quan lập thể sâu sắc, giống như một bức tượng Hy Lạp hoàn mỹ không chút sứt mẻ. Tóc quăn vàng kiều mỵ, một chiếc vòng hình rắn nhỏ được đeo qua trán, đôi mắt xanh biếc sáng ngời như ngọc Lục Bảo. Bộ váy màu tím bố sát người ngắn trên thắt lưng với tay áo dài, đi kèm với một chiếc áo khoác bằng sợ bông lụa. Bộ trắng ngực trắng tuyết lộ ra non nửa bị quần áo bó chặt tạo thành một đường rãnh sâu hun hút, làm cho tốc độ tim đập của người đối diện tăng nhanh. Vòng eo mềm mại tinh tế, cái bụng phẳng rắn chắc không một chút sẹo lồi, trên rốn được điểm một viên hồng ngọc rực rỡ, một cái đưa tay nhấc chân cũng tràn ngập đầy dã tính.

Vật báu! Lễ vật hiến lên đúng là ba báu vật sắc màu sống, phong cách khác nhau! Sắc đẹp này so với thị phi người Ấn Độ Đức Ương Lạp Trách có thể nói là trên một bậc.

La Chu không biết người khác thấy gì, cảm nhận ra sao, ít nhất nàng nhìn mà thấy choáng váng. Ở hiện đại, đại mỹ nhân gặp trên tạp chí điện ảnh và ti vi nhiều không đếm nổi, người đẹp ngoài đời thì diện mạo giống nhau mất 3 phần, phong cách ăn mặc thì giống đến 7 phần. Kỹ thuật PS (photoshop) càng tinh tế, kỹ thuật chỉnh hình phát triển tới chưa từng có như ở hiện đại, lòng tin của nàng với các mỹ nữ trên tạp chí cũng như truyền hình chỉ có thể nói là nửa tin nửa ngờ. Mà sự thật cũng đã chứng minh, các mỹ nhân này sau khi tháo trang sức, xóa bỏ trang điểm, kỳ thật cũng chả phải tuyệt sắc giai nhân gì cho lắm.

Không thể tưởng tượng được tại cao nguyên cổ đại này. Nàng lại thấy được ba bảo vật tuyệt sắc quá mức nguyên bản tự nhiên như vậy. Có câu liên quan tới việc này, hình như là "Thiên nhiên khứ điêu sức, thanh thủy trạc phù dung" (1). Mỹ nhân không trải qua PS, không cần chỉnh dung, không cần trang điểm, mà vẫn đẹp đến kinh động lòng người, quả thực là bảo vật trân quý còn hơn gấu trúc quốc bảo. Khỉ thật, tại sao nàng không xuyên vào người mấy bảo vật này cơ chứ?

Đột nhiên một cơn đau nhức từ đầu lưỡi truyền tới, nàng nếm thấy vị ngọt tanh của máu. Mắt nhìn xuống, hai ngón tay màu đồng cổ phóng đại mơ hồ trước mắt, đầu ngón tay không chút lưu tình bấm vào đầu lưỡi của nàng, máu tươi theo đầu ngón tay không ngừng ứa ra, đau thấu tim.

"Ba người phụ nữ kia xinh đẹp tới mức câu mất hồn ngươi rồi sao, làm cho ngươi ngay cả động đậy lưỡi đều quên, hửm?"

Bên tai là tiếng trêu tức khàn khàn của cầm thú Vương, âm cuối còn thoáng qua sự lạnh lẽo thờ ơ không mấy phù hợp với nụ cười đầy chán ghét bên môi hắn. Một tiếng "hửm" này làm cho La Chu cảm thấy nhiệt độ không khí quanh người nàng đã hạ xuống 0 độ rồi.

Nàng đưa mắt nhìn lên, cả người lạnh run, nắm chặt lấy cổ tay Tán Bố Trác Đốn, kinh hãi nhìn hắn, trong mắt tràn ngập sự cầu xin tuyệt vọng. Không dám lắc đầu, không dám phát ra tiếng động, nàng linh cảm chỉ cần mình lại làm thêm một động tác nào trái ý hắn, thì ngón tay đang bấm vào đầu lưỡi sẽ lập tức biến lưỡi nàng thành hai đoạn.

Trước mặt mọi người, tay trái của Tán Bố Trác Đốn không kiêng nể gì vuốt ve khuôn mặt trắng bệch của nàng, cũng làm cho mọi người thấy rõ ràng tay phải của hắn đang bấm thẳng vào đầu lưỡi của nữ nô.

Máu tươi đỏ sẫm không ngừng từ miệng của nữ nô trào ra, nhuộm đỏ ngón tay thon dài, thuận theo chiếc xinh xắn chảy xuống, từng giọt từng giọt rơi vào trong cốc rượu.

Cả đại sảnh đột nhiên lâm vào im lặng, im lặng tới mức có thể nghe rõ từng âm thanh máu rơi vào trong cốc, chấn động mà ba báu vật tuyệt sắc kiều diễm mang lại bị hình ảnh tanh máu xóa tan hầu như không còn. Hình ảnh luân hồi trong sinh tử đồ như hiện hữu trước mắt, Diêm Vương tà ác đang nhe nanh cười như đang hòa thành một thể với vị vương giả khủng bố kia.

Tí tách, tí tách, tí tách. . . . . . Cốc rượu bạc dần được lấp đầy.

Tán Bố Trác Đốn cuối cùng buông đầu lưỡi La Chu ra, ôn nhu khép lại miệng nàng, một tay nhấc nàng từ trên đất, kéo vào trong lòng một cách thô bạo. Hắn bưng lên cốc bạc, đem thứ nước đỏ sẫm trong cốc uống vào. Buông ra cốc bạc, đầu lưỡi hắn liếm qua đôi môi đính máu, mắt tưng thâm thúy uy nghiêm lại vô cùng hung ác nham hiểm lộ ra một tầng một tầng say máu.

"Lễ mọn của ba vị ta xin nhận." Hắn thản nhiên nói, chờ tới khi ba vị khách quý hiến mỹ nhân trên mặt đều tỏ vẻ vui mừng, lại chậm rãi nói tiếp, "Nhưng mà hôm nay tâm tình ra không được tốt, để cho ngao khuyển Vương cung tới nhận lễ đi."

Mọi người sửng sốt, rồi tiếp theo họ nhìn thấy gần hai mươi con chó ngao đằng sau và bên cạnh giường của Vương bổ nhào về phía ba mỹ nhân, cho dù trong lòng tính toán thế nào, tất cả họ đều thay đổi sắc mặt.

"A ── a ──"

Ba cô gái hoa dung thất sắc, lớn tiếng hét, thân thể giống như lá bị gió mạnh thổi phát run, nhưng lại vì sợ hãi quá độ mà không thể cử động.

Ngân Nghê nhảy ra nhanh nhát, phi thân lao thẳng hướng cô gái người Hán ở giữa. Cắn một ngụm, liền đem nửa đầu của cô gái cắn đứt. Nó chán ghét thống hận ba cô gái này, nếu không phải các nàng xuất hiện, sủng vật nó gìn giữ bấy lâu nay sẽ không bị Vương khi dễ đến bị thương. Mắt tam giác ngược màu lam đã bốc lên màu đỏ tươi, cổ họng không ngừng phát ra những tiếng rít gào. Tiếng rít này giống như một mệnh lệnh, gần hai mươi con chó ngao bắt đầu cắn xé ba cô gái.

Tiếng cắn nuốt, nhai xé rít gào đè ép các cô gái mỏng manh trông vô cùng thê thảm, hình ảnh chó ngao ăn người sống vô cùng tàn nhẫn đang được trình diễn trong đại sảnh.

Phần đông khách khứa sắc mặt là trắng bệch, trong mắt tràn đầy kinh sợ, có chút muốn chạy ra ngoài. . . . . . để nôn mửa. Chúng thần Cổ Cách đối với việc này đã thành quen không hề sợ hãi, tuy rằng mỗi người ngoài mặt thoạt nhìn như đang thưởng thức chó ngao tàn phá lễ vật, thực tế tầm mắt lại dừng ở nữ nô đang run rẩy trong ngực Vương.

Vương, nhưng lại không đem nữ nô chọc giận hắn quăng cho chó ngao ăn. Chẳng lẽ lời đồn là thật, Vương xưa nay bạc tình ít ham muốn, tàn nhẫn lãnh khốc lại để ý nữ nô này.

Thích Già Thát Tu hạ thấp tầm mắt, ngón tay không ngừng gẩy tràng hạt. Trong miệng không ngừng niệm tụng kinh văn, kiệt lực áp chế ý chí mãnh liệt muốn băm ba cô gái kia thành vạn mảnh, đôi mắt hẹp dài tàn nịnh cũng đã chuyển qua màu đỏ tươi giống chó ngao.

Nhìn đến Heo nhỏ vì ba cô gái kia mà bị phạt, trong lòng hắn xuất hiện một tia đau lòng kỳ lạ. Nhìn đến từng giọt máu đỏ sẫm rơi vào trong cốc, hắn lại thấy miệng đắng lưỡi khô, cư nhiên nảy ra ý nghĩ đại bất kính muốn cướp lấy chiếc cốc trong tay Vương uống một ngụm. Hoặc là. . . . . . Ngậm lấy đầu lưỡi kia tận tình cắn mút, đem tất cả chất tanh ngọt ấy uống vào bụng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.