Mưa Nhỏ Hồng Trần

Chương 5: Thần công tuyệt kiếm




Suốt nửa tháng, La Chu không làm gì cả, mỗi ngày chỉ phụ trách uống thuốc rồi ngủ trong ngao phòng. Thức ăn ngoài bánh mì, còn có trà sữa nóng cùng thịt bò nấu khoai tây thơm ngào ngạt. Theo lý mà nói, là một ngao nô, mà nàng có thể hưởng thụ đãi ngộ như vậy có thể nói là chưa từng có. Nhưng thực tế thì nàng sắp bị nhàm chán đè nén đến sắp mắc chứng uất ức cùng dễ cáu kỉnh rồi.

Sau khi cầm thú Vương đút thuốc, thực hiện toàn bộ hành vi cầm thú của hắn xong, liền đặc phái sáu cung nô lại đây giám nàng dưỡng bệnh. Nước thuốc đắng chát nhất định phải uống không sót một giọt, thức ăn đưa tới ít nhất phải ăn hai phần ba, chỉ được hoạt động trong phạm vi ngao phòng, mỗi buổi sáng trưa tối hàng ngày phải hoạt động một lần, mỗi lần không quá hai mươi phút, còn lại phần lớn thời gian nàng đều bị cưỡng chế nằm trên đệm tĩnh dưỡng. Trừ bỏ Cách Tang Trác Mã cùng các cung nô hầu hạ ra, những người không liên quan không được vào thăm. Tự ý bước vào ngao phòng, giết không tha.

Bốn ngày đầu, thân thể còn suy yếu, lại bị nước thuốc đắng chát tra tấn sống không bằng chết, nằm vẫn còn mê man, nhưng từ ngày thứ năm trở đi thì không còn nữa. Đúng như Cách Tang Trác Mã nói, y thuật của thầy thuốc quả thật quá mức cao minh, bệnh của nàng được dưỡng tốt lắm, ngay cả thân thể cùng tinh thần đều được dưỡng tốt quá mức cần thiết, lại được nằm tĩnh dưỡng, chỉ trừ có mỗi việc chịu tra tấn thống khổ lúc uống thuốc. Nhưng đối mặt với sáu cung nô tận tụy quan tâm nàng quá độ như hổ rình mồi, lại thêm Cách Tang Trác Mã lòng đầy sợ hãi, nàng ngay cả tự bưng thuốc uống cũng không có cơ hội, càng không thể nói đến đi ra ngoài ngao phòng.

Cuối cùng, nàng chỉ có thể lợi dụng ba lượt vận động hàng ngày để rèn luyện, sử dụng toàn bộ tinh lực bản thân, để đảm bảo chất lượng giấc ngủ. Mà thu hoạch lớn nhất của nàng là thuộc gần hết hai mươi đầu dã ngao dưới trướng Ngân Nghê, cơ bản là để đem chúng nó thành gối ôm tùy ý ôm ấm vuốt ve cũng sẽ không xảy ra sự cố gì.

Cứ như vậy dưới sự hầu hạ như rập khuôn của các cùng nô, sự an ủi mềm mại của Cách Tang Trác Mã cùng với Ngân Nghê và đám ngao khuyển đùa giỡn, nàng giống như lão bà sống qua những ngày uống thuốc khổ hình, sống một cuộc sống chán ngán đến mốc meo, cuối cùng đợi được cầm thú Vương hạ lệnh đặc xá, kết thúc hình phạt.

Vì lần bị bệnh này, La Chu thật sự lĩnh ngộ được ý nghĩa của lao động. Cuộc sống sâu gạo này không phải người bình thường nào cũng tiêu thụ nổi, nếu muốn cuộc sống được phong phú, nhất định phải lấy lao động làm vinh quang. Chẳng sợ khổ chút, mệt chút, bi thảm chút, cũng phải chấp nhận. Cũng bởi vì lần bị bệnh này, nàng trở thành tâm điểm của cả Vương cung. Từ vương công quý tộc cho tới nô lệ tạp dịch, tất cả đều đồn đại không ngớt. Chỉ cần nàng vừa xuất hiện, những ánh mắt như tia X xuyên qua gân cốt tạng phủ của nàng, nhìn thấu vào trong xương máu, linh hồn nàng.

"Trác mã, ta. . . . . . Ta cảm thấy áp lực quá. . . . ."

La Chu chau mày, mắt chứa đầy bất an, đi tới chỗ rẽ không người nàng nhỏ giọng nói với Cách Tang Trác Mã. Ở phía trước hai nàng, có hai thị vệ dũng mãnh dẫn đường, đi thẳng hướng tới phòng nghị sự của Cổ Cách Vương.

"Tất nhiên rồi." Cách Tang Trác Mã cũng nhỏ giọng đáp lại, "La Chu a tỷ chính là nữ nô duy nhất chiếm được sự ưu ái của Vương mà."

Ưu ái? !

La Chu nghe được mà thở ra một ngụm khí lạnh, lập tức nghiễn răng nghiến lợi hỏi lại: "Ai dám bịa ra chuyện này? Lão tử nhất định làm thịt hắn!"

"La Chu a tỷ không cần kích động, mọi người trong cung đều truyền nhau như vậy. Ai kêu ngươi thân là nữ nô, lại được tự do ra vào tẩm cung của Vương, được thầy thuốc chẩn bệnh, Vương tự mình đút thuốc, rồi cung nô hầu hạ bên người, thật sự là vô cùng vinh dự, ngay cả tư cũng được hưởng đãi ngộ đặc biệt đến lạ lùng." Cách Tang Trác Mã nói một hơi toàn bộ những chuyện xảy ra, thở một chút rồi lại nói tiếp, "Hiện tại Vương lại hạ lệnh cho ngươi tới phòng nghị sự hầu hạ, ngươi muốn bọn họ nghĩ sao chứ? A Lan Ni Mã cùng Khúc Trân Mai Đóa từng cố ý tìm lúc canh gác sơ hở tới tìm ta chứng thực, thuận tiện chuyển tới ta lời chúc mừng, nhắc nhở ngươi tranh thủ cơ hội này."

La Chu thật muốn phun máu! Thở ra một ngụm khí lạnh, mẹ nó, hai người này còn chưa từ bỏ ý định ám sát cầm thú Vương! Quả thực giống như nàng vẫn không thể nào bỏ được ý định bỏ trốn, tinh thần này thật đáng khen, hi vọng tất cả đều có thể thành công. Nàng hít sâu một hơi, ngưng trọng hỏi Cách Tang Trác Mã: "Trác Mã, Vương để ý ta sao?"

Cách Tang Trác Mã lặng yên một lát, rồi thở dài một tiếng, nói: "Lời đồn cũng không phải vô lý. La Chu a tỷ, ta cảm thấy được ta miễn cưỡng cũng có thể được coi là một người phụ nữ Bác Ba thông minh. Lấy kinh nghiệm phong phú của ta, ngươi được Vương ban cho nhiều vinh hoa như vậy, đã khẳng định sự khác biệt của ngươi trong lòng Vương. Nhưng mỗi khi nhìn Vương và ngươi ở chung, ta vừa thấy lo lắng cho mạng mình, vừa lo cho cái đầu của ngươi. Bởi vậy, Vương ưu ái ngươi không giống như một người đàn ông đối với người phụ nữ mình thích." Nhưng mà Liệt Thích Già Thát Tu thật sự là ý muốn quấy rối với ngươi a. Nhưng nàng lại nuốt lại câu cuối cùng, nhắm mắt lại cân nhắc xem có nên tìm cơ hội nói việc này cho La Chu a tỷ sau khi nàng khỏi bệnh hay không, để cho nàng cảnh giác, tìm kế sách phòng bị, miễn cho nàng chịu tổn hại.

Điều Cách Tang Trác Mã nói, La Chu kỳ thật cũng hiểu rõ trong lòng. Ngay từ đầu, Vương vì Ngân Nghê mà có hứng thú với nàng, nên nàng mới có thể sống sót. Chính là trải qua một thời gian, nàng phát hiện cầm thú Vương dường như đặc biệt thích khi dễ nàng, hơn nữa hâm mê thi hình giết người trước mặt nàng, lấy sự run rẩy, hèn mọn cầu xin của nàng để mua vui, đúng là biến thái mà!

Khốn kiếp, từ lúc nào mà nàng lại trở thành đồ chơi mua vui cho tên cầm thú đó cơ chứ. Nàng thở ra một ngụm khí đục, sự kiên định dần dần biến mất.

Khi nhìn thấy hai thị vệ đã dừng chân tại cuối con đường, nàng lập tức ngậm miệng. Cúi đầu hèn mọn bước vào trong, len lén nhìn qua hai bên hành lang.

Tới đây cũng đã được mười hai tháng, người Bác Ba ở nóc nhà cao nguyên này, dù là giàu sang hay bần cùng, đều luôn ưa thích chuẩn bị cho lễ mừng năm mới. Dù Cổ Cách Vương cung tràn ngập sự khủng bố tanh máu, nhưng vào đêm 30, nô lệ hèn mọn nhất cũng có được một miếng thịt cùng một chén rượu thanh khoa.

Trên hành lang sáng ngất, cứ mỗi mười bước lại được đặt những giá bằng gỗ lim, hình rồng, hổ, sư tử, rùa bằng bạc đẹp tuyệt mỹ, trên miệng chúng ngậm ngọc quý, trên lưng cõng bát bạc. Trong bát bạc được đựng mầm lúa mì thanh khoa ngâm trong nước tuyết, tới năm mới hạt mẩm đã nảy mầm cao gần 2 tấc, đây là để cầu chúc cho mùa thu hoạch năm tới.

Bức bích họa tuyệt đẹp được thêu trên hai tấm lụa lớn. Bức tranh này chỉ dùng tơ lụa, lông dê, vải bông thêu thành. Tấm lụa bên trái miêu tả "Như ý đằng" thường xuất hiện trong chùa miếu, màu sắc lộng lẫy, nhẵn mịn lạ thường, thể hiện trí tuệ rộng khắp của Phật Tổ; tấm lụa bên phải miêu tả quá trình ra đời cảu Mục Xích Vương Gia, cảnh chinh chiến mạnh mẽ đầy lôi cuốn, lễ đăng vị khoan thai mà hoa lệ. Hai bên sườn tấm lụa là những bức tranh liên hoàn, thêu bằng tơ tằm với những phong cảnh thiên nhiên hài họa khác biệt, đủ để thấy sự kỳ diệu trong tay nghề chế tác của con người. Nếu có thể gặp được ở thế kỷ 21, tài năng này nhất định có thể hiện được kết tinh thành quả lao động quý giá của người dân cổ đại.

La Chu cảm khái, bất giác trong lúc đi lại vừa nghĩ vừa nói ra miệng.

Trong lúc thị vệ mở cửa ra khỏi cung, gió tuyết lạnh lập thức tạt thẳng vào mặt, làm cho nàng lạnh run cả người. Xoang mũi bị khí lạnh kích thích, nhịn không được hắt xì một cái.

"La Chu a tỷ! Ngươi lạnh không?" Cách Tang Trác Mã khẩn trương lo lắng hỏi. Nàng là một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng. Tuy rằng bị cắn không phải là nàng, nhưng khi vừa nghe La Chu hắt xì, lòng đột nhiên như thủng một lỗ.

Lạnh, tất nhiên rồi. Da thịt bị gió tuyết thổi vào đau giống bị bị dao cứa. Chỉ cần rời đi cơ thể ấm áp của ngao khuyển, trong thời gian ngắn ngủi tay chân nàng liền lạnh giống như cột băng, cả nhiệt độ thân thể cũng nhanh chóng hạ thấp, chỉ còn ngực là ấm áp. Nhưng mà chỉ cần không phải lúc ngủ, cái lạnh này nàng vẫn còn chịu được.

"Không có việc gì, chúng ta đi thôi." La Chu đem áo khoắc trên người kéo vào thật chặt, dắt tay Cách Tang Trác Mã chuẩn bị bước đi.

"Chậm đã, Vương hạ lệnh, sau khi ra khỏi đông cung, chỉ có Heo mới có thể vào hầu hạ trong phòng nghị sự." Một thị vệ vươn trường mâu ngăn cản Cách Tang Trác Mã, nghiêm túc nói, "Ngươi, chờ ở chỗ này."

La Chu cùng Cách Tang Trác Mã biến sắc, nhìn lẫn nhau, nháy mắt liền trở nên sợ hãi.

"La Chu a tỷ. . . . . ." Khuôn mặt Cách Tang Trác Mã hiện lên vô tận lo lắng, nàng cầm ngược lại tay La Chu, trên mu bàn tay hiện lên đầy gân xanh.

La Chu nhắm chặt mắt, rồi lại mở ra, sợ hãi trong mắt đã được áp chế. Nàng đẩy ra ngón tay Cách Tang Trác Mã, khóe môi hơi nhếch lên: "Cô gái ngoan, ở chỗ này chờ ta, ta nhất định sẽ trở về."

". . . . . . Ân, ta chờ La Chu a tỷ." Cách Tang Trác Mã gật đầu, bất đắc dĩ thu tay lại.

La Chu xoay người, chống lại gió lạnh như dao cắt, đi theo thị vệ bước qua cửa nhỏ.

Thấy thân thể của nàng đã khỏi hẳn, liền khẩn cấp muốn trêu chọc tìm vui sao? Sống 20 năm, cũng không biết bản thân mình có giá trị giải trí lớn như vậy. Nàng nên cảm thấy may mắn hay đau buồn đây.

Còn có, tại sao gọi nàng là Heo chứ? Nàng rốt cuộc giống Heo chỗ nào? Dù quần áo đầy trên người, nhưng thoạt nhìn vẫn rất mảnh mai có được không?

Oán niệm khó chịu cùng sợ hãi không yên đan vào trong gió tuyết, theo những bông tuyết tung bay khắp trời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.