Mưa Nhỏ Hồng Trần

Chương 21: Mỹ nhân trong cổ mộ




Trong đêm tối không nhìn nổi năm ngón tay trước mắt, La Chu gian nan tiến về phía trước.

Đường dưới chân gồ ghề cao thấp khác hẳn bình thường làm cho nàng đi lại lảo đảo, đi bảy bước mà ngã tám lần. Yêu quái đáng ghét lợi dụng nàng nhìn không rõ mà thỉnh thoảng nhảy tới chỗ nàng vung tay múa chân, xờ nắn xoa bóp, làm cho cả người nàng đau đớn không chịu nổi. Thân thể của nàng dường như bị hạ cấm chú, chạy không nổi, trốn không xong, ngay cả lực để phản kháng cũng không có, chỉ có thể cắn răng thừa nhận.

Nơi này giống như là xích đạo vậy, khí nóng vây quanh thân thể. Nhưng chỉ có da thịt bên ngoài là nóng cháy, máu thịt bên trong lại lạnh giống như đang lọt vào hầm băng. Hơi băng lạnh tiến tới xương cốt nội tạng bên trong, làm cho bụng nàng quặn đau tới muốn khóc thét.

Mơ hồ trong đêm tối nàng nghe được tiếng dã thú gào rống. Một giọt mồ hôi lạnh toát ra, không biết là do đau đớn, do lạnh lẽo, hay do bị dọa sợ.

Đột nhiên, nửa chân rơi vào trong một cái ao, đầu gối nàng mềm nhũn, thân thể mất đi trọng tâm ngã ngồi xuống đất. Giống như người đi đường xa, nếu tiếp tục di chuyển thân thể còn có thể miễn cưỡng cử động chậm chạp, một khi đã dừng lại sẽ không thể nào nhấc nổi chân bước tiếp. Nàng cũng như vậy, thân thể nặng nề đau đớn ngồi xuống không còn chút sức lực nào đứng lên.

Nàng quyết định nghỉ ngơi một chút, chờ khôi phục thể lục một chút lại đi. Lui hai chân lại, hai tay gắt gao ôm lấy bả vai, có chút khiếp sợ nhìn bốn bề bóng tối. Thật giận tên yêu ma quỷ quái kia, thừa dịp nàng không thể nhúc nhích, chẳng những đụng chạm thân thể, còn cắn da thịt nàng.

"Cút đi!" Nàng múa may cánh tay, muốn đem vật quỷ quái gì đó đuổi đi.

Cánh tay vung lên lại chạm phải đồ vật nào đó, lại bị nó cắn vài cái, đau đến nước mắt suýt nữa chảy ra. Con mẹ nó lão tử trên người cũng không phải thiếu thịt nhưng cũng không phải để cho thứ quỷ quái nhà các ngươi cắn nha!

Nàng càng thêm nổi cáu hua mạnh cánh tay xua đuổi tà ma, nhưng tiếc rằng một cơn lạnh lẽo làm bụng nàng quặn đau, nháy mắt rút đi toàn bộ khí lực của nàng. Mồ hôi cùng nước mắt chảy xuống ròng ròng, nàng đột nhiên nghĩ đến, nơi này không phải nơi mà mình nên ở lại.

Đúng rồi, hẳn là nàng đang nằm mơ, chỉ có cảnh trong mơ mới đen tối, lại vừa lạnh vừa nóng, lại còn xuất hiện yêu ma quỷ quái. Hiểu được là mình đang nằm mơ, khủng hoảng trong lòng nàng giảm đi rất nhiều. Khó hiểu rồi lại thuận theo, vì cái gì cảm giác đau đớn trong mơ lại chân thật như vậy? Sẽ không phải là có người đang đánh nàng ở hiện thực đi? Không được, nàng phải lập tức tỉnh lại, mở lớn mắt xem con rùa rút đầu vô liêm sỉ nào dám động thủ với nàng.

Nàng dùng một tay chặn lại cơn đau ở bụng. một tay dùng sức dụi mắt. Mở mắt ra, trước mắt vẫn một màu đen tối; lại dụi, lại mở ra, vẫn là bóng đêm. Lặp lại liên tục mấy lần, trước mắt vẫn là một màu đen, yêu ma quỷ quái lại tiếp tục tàn sát bừa bãi cơ thể nàng. Nàng. . . . . .Nàng không tỉnh được a a a a a!

"Ha ha, thú vị, lại có thể dùng máu làm vật dẫn, tiến vào thế giới mắt hồn."

Trong lúc nàng bị đau bị dọa tới bực mình, thì từ trên cao buông xuống một tiếng cười dịu dàng. Phảng phất như gió xuân, như mưa rào rơi giữa trời nắng hạn, xua đi mọi ma quỷ, xóa tan mọi sợ hãi tuyệt vọng của nàng không còn lại chút gì.

Nàng ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy giữa bầu trời đêm đen có một tia sáng nhàn nhạt. Ánh sáng dần dần mở rộng, một bóng người nổi bật như thần thánh chậm rãi hiện rõ.

Người đó ngồi xếp bằng giữa đài hoa sen vàng, da thịt trơn bóng màu mật ong, mặc áo lót màu đỏ vàng, bên ngoài khoác áo cà sa đỏ thẫm. Cánh tay phải để trần, hai tay kết ấn trước ngực, lần một chuỗi hạt bồ đề. Trên đầu là một bộ tóc quăn ngắn, trên trán có một khối thịt nổi lên cỡ quả hạnh đào màu đỏ sẫm, mi dài đen cong vút, mắt phượng màu đỏ tím mở khẽ, bên trong chứa đầy sự thần bí. Sống mũi thẳng tắp hiền hòa như dòng nước chảy, môi mỏng khẽ cười từ bi, nhưng lại cho nàng một cảm giác trang nghiêm của nhà Phật, tao nhã mà nhân từ.

"Người. . . . . .Là ai? !"

La Chu cực kỳ kinh ngạc, nàng không phải người tu hành, cũng không thờ phụng tôn giáo, tại sao trong mơ lại xuất hiện tăng nhân Phật giáo? Thậm chí còn có thể nhìn rõ ràng tướng mạo của hắn.

Tăng nhân kia cười cười với nàng, trong phút chốc băng tuyết như hòa tan, bóng đêm như đang có ngàn vạn đóa sen tuyết đang nở, chẳng những có thể nghe được âm thanh cánh hoa tách ra, mà còn mơ hồ ngửi được mùi hoa sen nhàn nhạt.

"Còn tiếp tục ở lại, linh hồn của ngươi sẽ bị tan rã." Hắn không trả lời vấn đề của nàng, mà chậm rãi phóng hào quang trên tràng hạt xuống đầu nàng.

Một khoảng sáng buông xuống khiến nàng không sao mở nổi mắt, nàng mơ hồ nghe được tiếng cười ấm áp.

"Thật sự là đứa ngốc thú vị hiếm thấy."

Gì? ! Ở trong mơ nhưng còn nghe thấy tiếng cười khinh thường cùng đùa cợt! Lão tử không ra oai ngươi cao lão tử là mèo bệnh sao! Dù sao cũng là mơ, ai sợ ai!

"Mẹ ngươi mới là đồ ngốc hiếm thấy!"

La Chu gần như không chút do dự gào lên chửi lại, ánh mắt mở to, thẳng tắp chống lại đôi mắt ưng sắc bén.

"Ngươi đang mắng ai?"

Mắt ưng nguy hiểm híp lại, tiếng nói lạnh lẽo ẩn trong đó là một ngọn lửa đen đang trực bùng cháy.

Mắng ai? La Chu bị hỏi ngược lại bỗng sửng sốt. Trong đầu vô cùng lộn xộn, tựa như có rất nhiều thứ đang vướng lại với nhau thành một bó, làm sao cũng không nhớ ra nổ.

"Ta làm sao biết mắng ai? Nằm mơ cũng giống như say rượu, người tỉnh rất ít khi có thể nhỡ rõ nội dung." Nàng xem thường xoay mình được một nửa thì bị kẹt lại.

Chờ đã. . . . . . Từ từ! Là cầm thú Vương đang hỏi nàng, nàng. . . . . . Nàng sao lại trả lời thiếu não như vậy? Nàng mới hai mươi tổi, đang quãng thời gian tươi đẹp, không cần thiết phải đi đầu thai. Đầu óc mới tỉnh cuối cùng đã lấy lại sự tỉnh táo, nàng nhớ chính mình không phải ngủ, mà là ngất trong lúc bị cầm thú Vương cưỡng ép.

Trí nhớ nhanh chóng làm thân thể thức tỉnh, mặt đau, miệng đau, vai đau, ngực đau, tay đau, chân đau, lưng đau, thắt lưng đau, mông đau, đùi đau. . . . . . Toàn thân từ trên xuống dưới không chỗ nào là không đau, đặc biệt là bụng cùng thân dưới.

Bụng đau quặn từng cơn, thân dưới nóng rát như phỏng, thỉnh thoảng có một cỗ nóng bỏng trào ra, vô tình mang nhiệt lượng trong cơ thể ra ngoài, làm cho thân xác nàng lạnh như rớt vào hầm băng.

Cũng không biết sức lực từ đâu mà có, nàng dùng hai tay đẩy thật mạnh, cầm thú Vương bị bất ngờ không kịp phòng bị ngã qua một bên. Tiếp theo nàng nhìn khắp người từ trên xuống dưới, ánh mắt bỗng dưng trợn trừng.

Khắp người nơi nơi đều là dấu răng, nơi nơi đều là vết tím, nơi nơi đều là dịch trắng khô cạn. Hai ngọn đồi trước ngực nhìn không ra màu trắng noãn nguyên bản, nhũ tiêm sưng đỏ xước da, chảy ra từng đợt tơ máu. Bụng cùng sườn đùi đều sưng đỏ rách da, dính đầy dịch đục. Giữa hai chân là máu tươi chảy đầm đìa, giữa chân đau đớn kịch liệt.

Trong bụng lại tiếp tục quặn đau, một cỗ nóng bỏng theo sự đau đớn chảy ra. Mùi máu tanh ngọt xông thẳng vào mũi, nàng có thể nhìn rõ ràng một mảnh niêm mạc đỏ sậm trào ra.

Thân thể run lên nhè nhẹ, sắc mặt nàng như người chết, đưa tầm mắt lên nhìn hung khí của kẻ cầm thú bên cạnh. Bụng và đùi hắn cũng dính đầy vết máu đỏ, khu rừng rậm màu đen cũng ướt dính một mảnh, hung khí thẳng tắp ở giữa phủ đầy. . . . . . Máu tươi.

Nàng bị cầm thú Vương cưỡng hiếp!

Việc này giống như nàng vừa bị ngã đập đầu vào đá đau đến hoa mắt chóng mặt, trái tim ngừng đập vì kinh hoàng.

Trinh tiết của con gái không gì hơn một lớp màng, bị một người đàn ông bình thường cưỡng hiếp, nàng có thể coi như bị chó dại cắn một cái. Nhưng bị cầm thú Vương cưỡng hiếp, kia chính là cái chết mà nàng sợ nhất.

Tuy rằng bây giờ nàng còn có thể mở mắt, còn thở, nhưng đau đớn dưới thân cùng với máu tươi không ngừng trào ra đã tuyên cáo nàng chỉ còn cách quan tài một bước.

Chết, chỉ là chuyện sớm muộn.

Tất cả hy vọng, tin tưởng sụp đổ ngay trước mắt, cả người rơi vào hố băng đen tối.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.