Mùa Hoa Rơi Gặp Lại Chàng

Chương 6




Trường tôi tổ chức một vài cuộc thi nhân ngày cá tháng tư. Nghĩ thấy trường mình rõ dị. Bình thường người ta kỷ niệm 8-3 hay 26-3 gì đấy. Trường mình chơi trội kỷ niệm ngày cá tháng tư ⊙﹏⊙ Hoạt động cũng chẳng có gì mấy, chỉ có mỗi cắm trại và tổ chức prom. Sự kết hợp có một không hai giữa ta và tây. Đúng là chỉ có thể là trường Moon. Nhưng vấn đề ở đây là prom có tiết mục King & Queen. Lớp tôi đương nhiên là cử thằng Giẻ đi rồi, gương mặt sáng sủa nhất rồi. Cơ bản là do tối nó ít sủa nên sáng sủa nhiều :3 con gái lớp tôi thì tranh nhau đi thi. Có mỗi dịp để các bạn ấy phô trương nhan sắc mà. Tôi thì chẳng ham hố mấy, đi thi giành giải nhất mất công làm chúng nó GATO. Cuối cùng thì cô quyết định cho nữ bốc thăm. Lởm khởm thế nào trúng mình mới sợ chứ? Đúng là ông trời không chịu bỏ qua cho người tài đây mà.

- Cảm ơn tao đi. - con Hải Anh ghé tai tôi thì thầm.

- Cảm ơn cái gì?

- Bé mồm thôi. Không nhờ tao dùng mỹ nhân kế dụ thằng lớp trưởng mày nghĩ mày tự dưng bốc trúng chắc? Nếu được giải nhớ chia tao một nửa.

- Hả? Mày tốt quá ha.

Biết ngay mà! Làm gì có chuyện ông trời tự dưng tốt với mình thế?

Tôi thù cái thằng mất dạy nào nảy ra cái ý tưởng dở hơi là những cặp thi King & Queen phải mặc trang phục dạ hội tái chế bảo vệ môi trường (~_~メ) Trong khi những đứa khác váy áo long lanh mình lại phải mặc mấy cái giấy vụn kết hợp nilon với giẻ lau đấy -_- Đã thế lão Khoa còn cứ chọc ngoáy: "Anh thấy mày làm người mẫu cho mấy công ty đồng nát cũng hợp đáo để." Con lợn đấy thì biết gì về cái đẹp cơ chứ? Một người khí chất đầy mình như tôi thì dù có mặc giẻ lau đi chăng nữa thì vẫn toát ra vẻ quý phái, cao sang.

Ôi! Lạy hồn!!! Mà thôi, phải là "Ôi ~ thần linh ơi" cho nó hợp xu hướng. Quả là không hổ danh nhà thiết kế tương lai của lớp tôi. Thiết kế váy xấu không thể tả. Mấy cái lon coca này là sao? Tác dụng của nó là gì? Để tăng tính cái bang chắc? Còn mấy cái dây thừng lằng nhằng này? Để phòng có đứa điên nào trốn trại nhảy lên sân khấu thì trói luôn cho tiện à? Ôi trời!! Mặc cái này thì đúng là quảng cáo cho công ty đồng nát luôn rồi. Ra đường chắc người ta hốt vào trại thương điên luôn quá.

- Con điên nào trong gương kia? - tôi không tin nổi vào mắt mình chỉ vào gương.

- Mày chứ ai. - con Linh hồ hởi.

- Tao mà xấu thế á?? An Thy đẹp rạng ngời đâu rồi?

- Con lạy má. Kiệt tác để đời của con đấy ạ.

- Xấu v~

- !!!!!

- Tao không mặc cái này đâu. Mày định cho tao giật giải người có trang phục rách nát nhất đêm à?

- Trang phục tái chế mà!

- Tao không biết đâu. Có chết tao cũng không mặc cái thứ này lần nữa.

- Thế mày định mặc cái gì?

- Mày may váy bằng giấy ý. May như bình thường, chỉ có điều chất liệu là giấy.

- Dễ rách lắm. Khó may.

- Cái giấy Glitter cardstock người ta bó hoa ý. Mày may mấy lớp vào. Mày phải cố gắng hy sinh vì nghệ thuật chứ. Mai kia tao nổi tiếng sẽ chiếu cố cho mày làm nhà thiết kế riêng. Thế nhá! Tao về đây.

- !!!!

Công nhận mình thông minh thật đấy, nghĩ ra ý tưởng quá là hay. Nhưng còn cái phần thi tài năng thì sao? Mình nhiều tài năng thế biết thể hiện cái nào bây giờ? ≧﹏≦ Hát thì không được, giọng mình hay thế này không thể tuỳ tiện cho chúng nó được thưởng thức như thế được. Còn nhảy hiện đại? Thôi thôi, next ngay và luôn. Từ hồi lớp 6 bị bay như siêu nhân suýt gãy cổ thì tôi đã cạch mặt không có nhảy nhót gì hết. Hay khiêu vũ nhỉ? Hồi lớp 8 tôi có thích một đàn anh khoá trên ở câu lạc bộ khiêu vũ của trường nên cũng hăm hở làm đơn xin vào câu lạc bộ. Nhưng trong khi thực hiện những động tác bê đỡ tưởng chừng là lãng mạn như trong film thì nó tuột tay làm tôi ngã nằm viện hai tuần liền nên tôi cũng cạch mặt luôn. Từ đấy thù luôn thằng đấy chứ không có thích nữa ấy chứ. Thế thì làm gì bây giờ? Vẽ tranh biếm hoạ giám khảo có vẻ hay?! Ừm...nhưng mà cái thầy giám khảo bị hói! Vẽ có tóc thì thành không giống, không vẽ tóc có khi bị cho tạch vì dám bôi ác giám khảo. Đấy mà! Trời phú cho nhiều tài năng nó cũng khổ thế đấy!

Ôi cái ngày định mệnh ấy cuối cùng cũng đến. Tôi thì khỏi nói rồi, quá là lung linh xinh như minh tinh. Cái thằng Giẻ nhờ ăn hôi ý tưởng của tôi nên cũng được thơm lây. Nhìn đám cặp đôi hoàn cảnh các lớp khác mà trong lòng dấy lên một sự thương xót mà hả hê khôn xiết. Nhìn như cái con điên giống tôi trong gương hôm trước ý. Mọi thứ diễn ra quá là suôn sẻ cho đến màn biểu diễn tài năng của tôi và tên Giẻ Rách. Chúng tôi à không, gọi là tôi và hắn đi, biểu diễn ảo thuật. Biểu diễn trò quân bài biến mất mà tôi mới học lỏm trên mạng. Nội dung màn biểu diễn là bạn sẽ nghĩ một quân tú lơ khơ, viết ra giấy đưa cho MC, chúng tôi không biết nó là quân gì nhưng sẽ làm nó biến mất trong 16 quân bài có sẵn. Đáng ra sẽ chẳng có chuyện gì xảy ra nếu cái thằng MC vô duyên nói lắm kia mời đúng Thanh-mai-trúc-mã của tôi lên làm người chơi. Tôi đã nhắc đi nhắc lại là chỉ nhìn vào một quân bài thôi. Nó cũng gật gật tỏ vẻ hiểu biết. Vậy mà khi tôi tráo bài rồi xoè ra để chứng minh là quân bài kia đã biến mất thì nó lại thành ra...  ̄︿ ̄

- Quân 7 cơ đúng là đã biến mất. - tên Huy gật gù.

- Đương nhiên rồi. - tôi đắc trí.

- Nhưng quân 10 bích sao cũng không thấy đâu?! - hắn chỉnh lại cặp kính rồi cố nhìn xăm soi.

- 10...10 bích nào? - khoé mắt tôi giật giật. Rốt cuộc tên điên này lại định dở trò gì đây?

- 10 bích ngay cạnh 7 cơ ấy. Lúc nãy tôi có thấy mà?

Chết tiệt! Chị đã bảo chỉ nhìn một quân bài thôi cơ mà? Mày bị lác à mà còn cố liếc sang quân bên cạnh?

Điên tiết!!

Quê độ!!

Tiếc!!

Đương nhiên tiếc rồi. King & Queen được một cặp vé dự Music Bank đấy T_T cuối cùng chỉ vì tên Gia Huy đáng chết kia mà phá hỏng tất cả. Thật muốn lôi hắn ra mà giải phẫu xem trong đầu hắn có gì? Biết suy nghĩ không vậy? Nghĩ sao mà đi phá đám con gái nhà lành vậy? Ôi, càng nghĩ càng điên mà!!! Đáng ra ta đã xuất sắc giật giải ngon ơ mà cuối cùng lại chỉ được giải trang phục đẹp nhất. Cả cuộc đời này ta sẽ không ngừng chửi rủa con cháu chắt chít chịt của nhà nó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.