Mùa Hoa Loa Kèn Nở Rực Rỡ

Chương 96




Bởi vì lực lượng của giữa địch và ta chênh lệch quá nhiều, Tô Nặc lại bị vũ lực trấn áp, thật sự quá bực mình!

“Tối nay em phải về nhà!” Tô Nặc ngồi xếp bằng trên ghế sô pha.

“Về làm gì?” Âu Dương Long cúi người hôn hắn, “Ở lại đây đi, sáng mai anh đưa em tới studio.”

“Anh không cảm thấy chúng ta phát triển hơi bị nhanh?” Tô Nặc nghiêm túc nói.

“Anh cảm thấy quá chậm!” Âu Dương Long rất có khí phách!

Chậm cái gì mà chậm theo kịp hỏa tiễn luôn rồi có được không! Tô Nặc kháng nghị trong lòng! Cái đồ sờ soạng lung tung!

Vì thế hắn nghiêm túc nói, “Chúng ta lùi về một chút được không?”

“Lùi về là sao?” Âu Dương Long cảm thấy khó hiểu.

Là đừng có tuỳ tiện sờ mông người ta!! Tô Nặc rất muốn gào lên! Nhưng vẫn không gào được, bởi vì hắn cảm thấy vấn đề này có chút 囧!

“Sau này nếu không có đi làm thì tới nhà anh đi.” Âu Dương Long dịu dàng, “Anh sẽ nấu thật nhiều món ngon cho em ăn.”

“Không cần đâu!” Tô Nặc từ chối thẳng thừng, món ngon cái gì chứ vừa nghe là biết lấy cớ rồi, muốn ăn sạch người ta luôn thì có! Tuy rằng món ngon ông xã nấu nghe thật sự rất hấp dẫn nhưng nhất định phải kiềm chế!

Nhưng lần này người mẫu Tô đã nghĩ oan cho ngài giám đốc, Âu Dương Long thật sự lo lắng Tô Nặc ở ngoài gặp dịp sẽ rượu chè be bét ăn uống quá độ phá hư dạ dày! Ở nhà với mình yên tâm hơn.

“Suy nghĩ kĩ rồi trả lời anh.” Âu Dương Long không có ép buộc hắn.

Suy nghĩ cái con khỉ! Tô Nặc lẩm bẩm, tùy tiện cầm một quả táo lên cắn.

Lại ăn? Âu Dương Long dở khóc dở cười, tật xấu gì thế này. . .

Đới An ở nhà một mình đợi cả buổi, trời đã tối khuya mà Tô Nặc cũng chưa về nhà! Vì thế người đại diện lại gọi điện thoại qua, kết quả nghe yêu nghiệt mơ mơ màng màng nói, “Tôi ở nhà anh hai, đang ngủ. . . Sáng mai gặp.” Sau đó lập tức cúp điện thoại!

Lại chơi chiêu này nữa! Người đại diện ở nhà nổi sùng!

“Em diễn có giống không?” Tô Nặc ngồi trên giường, cảm thấy rất thành tựu! Mình đúng là chẳng khác gì ảnh đế trọng sinh!

“Giống.” Âu Dương Long giúp hắn lau khô tóc, ôm người chui vào trong chăn.

“Anh về phòng của mình ngủ đi!” Tô Nặc rít gào! Rõ ràng đã nói để tôi ngủ trong phòng khách!

“Ngoan, nghe lời.” Âu Dương Long hôn nhẹ lên mặt hắn.

Đừng có hôn bậy hôn bạ! Tô Nặc dùng sức giãy dụa, “Anh làm vậy thì có khác gì Âu Dương Kim Long chứ!” Cả hai đều cầm thú như nhau!

Một con quạ ngoài cửa sổ kêu cạc cạc bay qua, sau đó. . . Là tiếng cười của ngài giám đốc.

“Anh cười cái gì?” Tô Nặc có dự cảm không tốt, thôi chết rồi chẳng lẽ hắn cũng xem《Loạn thế tình triền hệ liệt》?!

“Anh cảm thấy cái tên Âu Dương Kim Long này rất dễ nghe.” Âu Dương Long bình tĩnh trả lời.

“Xạo quá.” Tô Nặc đỏ mặt, “Có phải anh cũng xem. . . Cái truyện đang viết kia không?”

“Truyện đang viết nào?” Âu Dương Long nín cười.

“Âu Dương Kim Long và Tô Nhu Nhu!” Tô Nặc cảm thấy cái tên《Giám đốc yêu người mẫu》thật sự quá kinh khủng không thể nói ra miệng được, vì vậy đành phải quanh co một chút!

“Đó là cái gì?” Ánh mắt của Âu Dương Long có chút mờ mịt.

“. . . Anh thật sự không biết?” Tô Nặc nhìn chằm chằm vào hắn!

Âu Dương Long lắc đầu, “Để anh lên mạng tìm.”

Xin đừng! Lỡ như anh xem xong rồi nổi thú tính bắt chước vương gia xăm hình hoa sen lên mông tôi thì chắc tôi chết quá! Tô Nặc vội vàng bay tới ôm lấy hắn, “Truyện đó xem chán lắm, anh đừng xem!”

“Là sao? Truyện gì mới được.” Âu Dương Long ôm Tô Nặc nằm xuống giường.

“. . . Thật ra đó là một quyển sách về triết học.” Tô Nặc nói năng lung tung, “Tác giả tên là Tô Nhu Nhu! Hằng ngày tác giả quan sát cuộc sống của một tiệm cơm thịt heo để chứng minh giữa cơ sở kinh tế và kiến trúc thượng tầng có liên hệ với nhau!” Nghe là thấy chán gần chết, hắn nhất định sẽ không muốn đọc!

“Cơm thịt heo?” Ngài giám đốc cười như không cười.

“Phải!” Tô Nặc gật đầu, “Âu Dương Kim Long chính là chủ tiệm cơm thịt heo!”

Ba giây sau.

“A!” Nhà triết học Tô Nặc bị chủ tiệm cơm thịt heo đè lên đầu gối!

Quần ngủ bị lột một nửa, cái mông vêu được lớp quần lót trắng bao lại, thật sự hấp dẫn đến không thể hấp dẫn hơn.

Âu Dương Long giơ tay lên, không nhẹ không mạnh vỗ xuống một cái.

“Buông ra coi!” Tô Nặc tức giận đỏ mặt, mông có chút đau!

“Ai cho em xem loại tiểu thuyết này, hả?” Bàn tay tăng thêm độ lực, làn da dần dần trở nên đỏ ửng, còn có hơi hơi nóng lên.

“Anh cũng xem mà!!” Tô Nặc liều mạng giãy dụa muốn chạy trốn, đau còn chưa tính nhưng thế này thật sự quá mất mặt!!!

“Anh xem là vì lần trước em xem còn lưu lại.” Âu Dương Long đè lại hông của hắn.

“Được rồi em biết sai rồi. . .” Hảo hán không ăn thiệt trước mắt, Tô Nặc vô cùng không có cốt khí, thiếu điều ôm tay hắn kêu anh hùng tha mạng!

Âu Dương Long cảm thấy rất buồn cười, sao lại chơi vui như vậy.

Bàn tay nắm chặt hông mình buông lỏng, Tô Nặc lập tức kéo quần lên, chui vào trong ngực của hắn y như mèo con —— Tuy rằng nhìn qua rất biết điều rất ngoan ngoãn nhưng thật ra trong lòng đang dựng thẳng ngón giữa có được không! Cái đồ bạo lực đáng ghét! Chờ ngày nào đó tôi có cơ bụng tôi nhất định sẽ đánh lại!

So với trò chơi tình yêu hài hước của ngài giám đốc và người mẫu, một vị người mẫu khác lại khổ sở hơn rất nhiều.

Bởi vì hắn bị sốt rồi!

Ỷ rằng thân thể của mình tốt, Khâu Tử Ngạn liên tục thức đêm, hơn nữa còn ngâm trong nước lạnh mấy tiếng đồng hồ để chụp ảnh. . . Quả nhiên sẽ bị báo ứng.

Khâu Tử Ngạn hắt xì lần thứ hai mươi.

“Đưa nhiệt kế cho tôi.” Đường Tiểu Ngữ ngồi xuống bên giường.

Khâu Tử Ngạn đặt khăn lạnh lên trán, có cảm giác như mình đang ở cữ! Càng 囧 là đầu giường còn đặt một ly nước gừng đường đỏ. Thật! Sự! Không! Muốn! Uống! Hơn nữa trên cái bao đường đỏ mà Đường Tiểu Ngữ mua dưới lầu còn in chín chữ to màu đỏ —— Cần thiết cho kì sinh lí của phụ nữ!

*ở cữ là thời gian khoảng 6 tuần lễ đầu sau sinh để các bà mẹ nghỉ ngơi lấy lại sức khỏe.

“Mới giảm được một chút, anh uống cái này đi.” Đường Tiểu Ngữ đỡ hắn ngồi dậy, “Ra mồ hôi là tốt rồi.”

Khâu Tử Ngạn vô cùng buồn bực, tu ly nước gừng ừng ực như liệt sĩ hi sinh.

“Tôi nấu chút cháo cho anh ăn nhé.” Đường Tiểu Ngữ hỏi, “Anh muốn ăn ngọt hay ăn mặn?”

“Không muốn ăn.” Khâu Tử Ngạn hoàn toàn không có khẩu vị, nằm xuống giường định tiếp tục ngủ.

“Vậy tôi gọi điện thoại cho Mạch Kha.” Đường Tiểu Ngữ cầm điện thoại ngay đầu giường lên.

“Trứng sốt cà chua.” Khâu Tử Ngạn nhanh chóng đầu hàng. Nói cho Mạch Kha chẳng khác nào nói cho mẹ, chắc chắn sẽ bị cằn nhằn đến chết, ăn đại tô mì cho rồi.

“Ồ.” Đường Tiểu Ngữ cúp điện thoại.

Khâu Tử Ngạn thề, hắn đã nhìn thấy ý cười khi thực hiện được âm mưu trong mắt cậu nhóc kia!

Người ta bệnh thế này mà chẳng thông cảm gì cả!

Nằm trên giường trằn trọc mãi cũng không ngủ được, Khâu Tử Ngạn vén chăn xuống giường.

Trong phòng bếp, Đường Tiểu Ngữ đang làm mì sợi, đầu tiên cán bột mì thành mặt bánh tròn tròn, sau đó cắt mỏng rồi bỏ vào nấu, cuối cùng vớt ra tô. Dầu sôi trong chảo thơm phức, thêm vào trứng gà và cà chua, cuối cùng rải thêm hành băm rồi tắt lửa, đặt trứng vào trong tô. Nước sốt nhuộm đỏ mì sợi, trứng gà vàng óng ánh, hành thái xanh mướt, đúng là một sự phối hợp tuyệt hảo.

Khâu Tử Ngạn đứng ở cửa phòng bếp, im lặng nhìn Đường Tiểu Ngữ bận rộn.

“Sao anh lại chạy ra đây!” Sau khi làm xong mì, Đường Tiểu Ngữ xoay người lại thì nhìn thấy hắn.

Tôi chạy ra? Khâu Tử Ngạn dở khóc dở cười, có cần làm quá như vậy không!

“Mau mặc cái này vào.” Đường Tiểu Ngữ đặt tô mì lên bàn cơm, sau đó chạy vào phòng lấy một cái áo khoác dày cho hắn.

“Bây giờ là tháng tám!” Khâu Tử Ngạn nhìn áo khoác bông dày cộm, cảm thấy thật phức tạp.

“Anh đang bị sốt!” Đường Tiểu Ngữ rất kiên trì, “Nửa tiếng trước anh còn kêu lạnh mà!”

Khâu Tử Ngạn đành phải chấp nhận số phận, bọc mình thành cái bánh chưng.

Thật sự quá yếu đuối suy nhược!

Sợi mì rất dai, hương vị của mì và trứng giao hòa, ngoài ra còn có vị cà chua, quả thật ngon đến không ngừng được.

Vì thế người nào đó bảo là bị cảm không có khẩu vị ăn hết sạch một tô lớn mà vẫn cảm thấy chưa đủ.

“Trong nồi hết rồi.” Đường Tiểu Ngữ 囧, còn tưởng rằng nửa đêm anh ta bị cảm sẽ không ăn nhiều nên chỉ làm hai phần.

Khâu tiên sinh thản nhiên gắp mì trong tô của Đường Tiểu Ngữ.

. . . . .

Đường Tiểu Ngữ không biết mình nên phản ứng như thế nào.

Khâu Tử Ngạn cầm tô của Đường Tiểu Ngữ, ăn sạch nửa phần còn lại, sau đó thoả mãn nói, “Trong tủ lạnh có sushi, cậu đói bụng thì cứ lấy ăn.”

Đường Tiểu Ngữ cảm thấy có chút không được tự nhiên, sao anh ta có thể ăn đồ thừa của mình! Nhưng Khâu Tử Ngạn lại không nghĩ như vậy, sau khi ăn xong thì mang dép lê về phòng ngủ tiếp.

Đường Tiểu Ngữ vừa thu dọn bát đũa vừa nghĩ, ngôi sao lớn đúng là kì quái.

Đèn phòng ăn chớp vài cái, đột nhiên cúp cái rụp.

“Tiểu Ngữ!” Khâu tiên sinh nằm trong phòng ngủ kêu, “Cúp điện rồi!”

Dĩ nhiên là tôi biết. Đường Tiểu Ngữ dở khóc dở cười, mò mò trong phòng bếp rửa tay.

Đêm hè không có điều hòa rất khó chịu, Khâu Tử Ngạn lại đang sốt, thật sự không ngủ được! Vì thế lúc ba bốn giờ, hắn mang dép lê vào phòng khách rót nước uống, sau đó phát hiện phòng ngủ của Đường Tiểu Ngữ vẫn còn sáng đèn.

Sao tới giờ còn chưa chịu ngủ. Khâu Tử Ngạn nhíu mày, nhẹ nhàng mở cửa phòng.

Trên chiếc giường nhỏ, Đường Tiểu Ngữ trùm chăn ngủ say sưa, đèn sạc đầu giường vẫn còn mở, có chút chói mắt.

Ngủ mà cũng quên tắt đèn. Khâu Tử Ngạn thở ra một hơi, còn tưởng cậu ta đang nằm suy nghĩ chứ.

Sau khi giúp cậu ta tắt đèn xong, Khâu Tử Ngạn liền ra khỏi phòng.

Chờ đến khi hắn uống nước xong, đèn trong phòng lại sáng lên!

Thế này là thế nào, Khâu tiên sinh dở khóc dở cười.

Đường Tiểu Ngữ mơ mơ màng màng mở đèn, đặt lên đầu giường rồi ngủ tiếp.

Không mở đèn thì không ngủ được? Khâu Tử Ngạn nhíu mày.

Sáng sớm hôm sau, Đường Tiểu Ngữ bị đồng hồ báo thức đánh thức, vừa mở mắt liền nhìn thấy Khâu Tử Ngạn đang đứng bên giường mình, vì thế giật mình một cái.

Thật sự quá kinh khủng!

Thật ra người giật mình không chỉ có Đường Tiểu Ngữ mà còn bao gồm cả Khâu Tử Ngạn! Bởi vì trước khi Đường Tiểu Ngữ tỉnh, Khâu tiên sinh đang cầm di động chụp bộ dạng đang ngủ của cậu! Da mặt đúng là quá dày!

“Tôi đã làm xong bữa sáng!” Để đánh trống lảng, Khâu Tử Ngạn bắt đầu nói bậy.

“Anh làm?” Trong mắt Đường Tiểu Ngữ ngập tràn vẻ không tin!

“Thật mà!” Khâu tiên sinh cam đoan.

5 phút sau, Đường Tiểu Ngữ nhìn bánh bao và sữa trước mặt mình, không nói gì.

Vậy mà cũng gọi là “đã làm xong bữa sáng”?!

“Tốt xấu cũng là sữa nóng!” Khâu Tử Ngạn nhấn mạnh.

Đường Tiểu Ngữ dở khóc dở cười.

“Hôm nay tôi không cần đi làm.” Khâu Tử Ngạn nhích lại ngồi bên cạnh cậu ta, “Tôi dẫn cậu ra ngoài chơi.”

“Không đi.” Đường Tiểu Ngữ từ chối, “Anh đang bị cảm, cần phải ở nhà nghỉ ngơi!”

“Tôi rất khoẻ!” Khâu Tử Ngạn kéo tay Đường Tiểu Ngữ, ấn lên cơ ngực của mình, “Không tin cậu sờ đi!”

Đúng là. . . Quá vô sỉ!

_______________

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.