Mùa Hoa Loa Kèn Nở Rực Rỡ

Chương 48




Quả nhiên không ngoài dự liệu của Tô Thần, cậu không bị buộc thôi học, một phần là do khó có thể định rõ lỗi của cậu, một phần là do chuyện này có quan hệ đến nhiều vấn đề khác, buộc Tô Thần thôi học sẽ gây ra rất nhiều phiền toái, cuối cùng trường chỉ yêu cầu cậu tạm dừng học để kiểm tra, không lưu hồ sơ, cho nên Tô Thần biết, hồ sơ tốt nghiệp của cậu sẽ sạch bong, thơm phức. Đối với xử phạt từ trường học, thật ra Tô Thần thấy không có vấn đề gì, dù sao thì trường cũng phải giữ chút mặt mũi, mà cậu đã xin bảo vệ sớm, luận văn cơ bản đã hoàn thành, giáo viên hướng dẫn cũng đã duyệt qua, hiện tại cậu không cần phải lên lớp, chỉ cần chờ đến ngày bảo vệ là xong.

Đối với kết quả này, Tô Kiến Quân vẫn không hài lòng lắm, theo ông thì trong chuyện này, con trai ông chẳng sai chỗ nào, nhà trường làm như vậy đúng là hơi bị quá đáng. Nhưng Tô Thần nói với ông, như thế này cũng không có vấn đề gì. Dù sao thì cậu cũng muốn tốt nghiệp sớm, cứ quấn lấy chuyện này mãi, nhỡ đâu làm người ta tức giận, chưa biết chừng còn xảy ra chuyện nghiêm trọng hơn ấy chứ. Tô Kiến Quân tuy vẫn khó chịu nhưng cũng hết cách, chỉ có thể thỉnh thoảng mắng mấy câu, Tô Thần thấy không ảnh hưởng gì nên cứ mặc cho ông mắng thoải mái.

“Con à, chuyện này đúng là rất khốn kiếp.” Hôm nay, trong bữa cơm, Tô Kiến Quân lại nhắc tới.

“Cha nói đúng, rất khốn kiếp.” Tô Thần gật gù theo, gắp một miếng trứng tráng bỏ vào bát ông, “Cha ăn thử xem, trứng hôm nay là loại trứng gà quê chính tông đấy, thơm cực kì.”

Thừa dịp chờ bảo vệ luận văn, Tô Thần dồn hết tinh lực cho Tô ký. Từ Quyên cuối cùng vẫn cùng Lữ Binh về quê, hai người bàn với nhau, thấy bản thân mở một tiệm ăn còn có thể làm được chứ quản lí một chi nhánh của Tô ký thì không đủ năng lực.

“Cậu chủ, ý tốt của ngài, tôi và Quyên tử xin nhận. Không phải chúng tôi cố tình phụ lòng tốt của ngài, năng lực của chúng tôi đến đâu, bản thân chúng tôi rất rõ ràng. Quản lí sảnh hay phòng bếp thì còn được chứ quản cả một nhà hàng lớn như chi nhánh của Tô ký này thì không làm nổi đâu, đến lúc đó lại làm lỡ chuyện của ngài, bản thân chúng tôi sẽ áy náy lắm.”

Lữ Binh không phải người hồ đồ, lần trước gây sự với Tô Thần là do hiểu nhầm, thanh niên trai tráng vốn dễ nóng máu, khó tránh khỏi làm việc xung động. Từ sau khi được Từ Quyên giải thích, lần nào gặp Tô Thần cậu ta cũng đỏ cả mặt lên vì ngượng. Vẻ mặt xấu hổ như muốn chui xuống đất của Lữ Binh làm cho trong cửa hàng rộ lên một trò rất ‘hot’, đó là cứ đứng gần Lữ Binh là sẽ bất thình lình kêu to một câu “Cậu chủ đến kìa”, lập tức mặt cậu trai khốn khổ này sẽ biến đổi nhanh cỡ tắc kè hoa luôn, đỏ rực lên đến độ có thể xuất huyết đến nơi. Tô Thần biết chuyện, cái nhìn đối với Lữ Binh cũng thay đổi, lần trước Từ Quyên nói bọn họ muốn cưới nhau, Tô Thần lập tức nghĩ đến chuyện để bọn họ cùng quản lí chi nhánh mới. Tuy sau cậu cũng cảm thấy mình có hơi vội vã nhưng dù sao cũng không thấy có gì bất ổn. Cả hai đều là người cẩn thận, khéo léo, tuy có lẽ sẽ không thể kinh doanh tốt như những quản lí bây giờ nhưng cũng sẽ không lỗ vốn.

Hôm nay nghe Lữ Binh nói vậy, ngẫm lại tính tình hai người này, Tô Thần không hề bất ngờ.

Ngẫm nghĩ một chút, Tô Thần nhận thấy, tuy năng lực của hai người không lớn nhưng lại có tình cảm sâu sắc với Tô ký, cho dù không thể để họ quản lí chi nhánh nhưng nếu có bọn họ trong nhà hàng cũng sẽ yên tâm hơn, dù sao thì Thiểm Tây cũng cách Bắc Kinh khá xa, Tô Thần không thể cứ chạy tới chạy lui, mà hiện tại muốn Tô ký đứng vững ở đó, quan trộng nhất là cần xây dựng danh tiếng. Nếu cứ tùy tiện phái một người nào đó tới quản lí, chẳng may có chuyện gì xảy ra, e là cậu hối hận cũng đã muộn.

“Lữ Binh, những băn khoăn của cậu và Quyên tử tôi cũng hiểu, đã như vậy, việc quản lí chi nhánh của Tô ký tôi sẽ giao cho người khác, có điều, tôi mong hai người có thể ở lại chi nhánh để làm việc, Từ Quyên quản lí tiền sảnh, cậu phụ trách trong bếp, lần này đừng cự tuyệt nữa nhé. Dù sao thì hai người vừa mới về đó, có muốn mở tiệm riêng thì chuyện thủ tục giấy tờ cũng mất không ít thời gian đâu, không bằng cứ tiếp tục công tác trong Tô ký một thời gian, nắm giữ một ít kinh nghiệm quản lí, sau đó tự mình mở tiệm sẽ không lúng túng. Cậu biết đấy, hồi tôi mới mở Tô ký cũng phải mò mẫm khá lâu mới thuận tay được.”

Tô Thần đã nói đến nước này, Lữ Binh cảm thấy nếu mình còn từ chối thì chẳng khác gì thằng ngốc, cho nên lập tức nhận lời, cũng cam đoan sẽ làm việc thật tốt.

Tô Thần cười cười, bàn bạc một vài chi tiết với Lữ Binh, chuyện này thế là đã quyết xong. Một tuần sau, quản lí chi nhánh tại Thiểm Tây do Tô Thần phái đi đã tìm được địa điểm thích hợp, Tô Thần tới xem, thấy cũng ổn liền quyết định lựa chọn. Trở về Bắc Kinh, Tô Thần nói chuyện này với Từ Quyên và Lữ Binh, hai người bàn bạc một chút, liền định ra ngày về quê là một tháng sau, ba tháng sau đó chi nhánh mới của Tô ký sẽ khai trương ở Thiểm Tây.

Giải quyết xong chuyện chi nhánh mới, Tô Thần bắt đầu chuẩn bị bảo vệ tốt nghiệp. Tuy cậu tự thấy không có vấn đề gì nhưng vẫn nghiêm túc xem lại, cậu muốn có được kết quả tốt nhất. Song, đến lúc biết giáo sư phản biện cho mình là ai, Tô Thần lại hoàn toàn không còn chút lo lắng, bởi vì đề tài chờ đăng của thầy này còn đang nằm trong túi sách của cậu. Xem ra lần này cậu có muốn thành tích không tốt cũng không được nữa rồi.

Tô Thần thoải mái cả người, thong thả bước ra cổng trường, không hề bất ngờ khi nhìn thấy Sở Thiên Dương đang đứng đợi. Từ sau khi chuyện của cậu bị công khai, tiếng đồn trong trường ồn lên một thời gian, sau đó lại nhanh chóng chìm xuống. Dù sao, mọi người cũng đều biết tính Tô Thần, những người quen cậu, ban đầu chỉ cảm thấy hơi mất tự nhiên, sau đó không thấy gì nữa. Còn những người không quen cũng chỉ coi đây là một câu chuyện vui mà thôi. Đợi một thời gian, tiếng đồn tự nhiên sẽ nguội dần. Biết điều này, Sở Thiên Dương càng không thèm cố kị gì nữa. Mỗi khi Tô Thần tới trường, anh luôn đúng giờ đưa đón, hiện tại bạn học của cậu thấy anh cũng không chỉ chỉ trỏ trỏ như hồi trước mà chỉ đùa đùa gọi anh bằng một biệt danh rất chính xác là ‘anh Audi’

Tô Thần cười chào bạn học, sau đó mới bước tới cạnh Sở Thiên Dương đang đứng bên xe, quan sát một lát, “Em bảo này, anh Audi, bao giờ thì anh đổi chiếc xe khác?”

“Vì sao? Em không thích xe này à?” Sở Thiên Dương ngồi vào xe, vừa cài dây an toàn vừa hỏi. Bạn học của Tô Thần đặt biệt danh cho anh, anh biết, cũng không nói gì, thậm chí mỗi lần Tô Thần gọi như vậy, anh còn thấy hay hay. Chí ít cũng cho thấy tâm tình hôm nay của cậu rất tốt.

“Bạn trai em cứ suốt ngày bị gọi là anh Audi thì cũng hơi mất mặt, ít ra cũng phải là ‘anh BMW’ hay ‘anh Mercedes’ gì đó mới xứng đôi với em chứ.”

Sở Thiên Dương bĩu môi, đợi đến đèn đỏ liền kéo mặt Tô Thần qua, cắn một cái, “Được! Cẩn tuân lời bệ hạ.”

Kết quả là, hôm sau, trong gara nhà Sở Thiên Dương có thêm một chiếc BMW, một chiếc Mercedes.

Tô Thần nâng má nhìn hai chiếc xe mới trong nhà, nghĩ thầm, nếu lúc ấy cậu nói là ‘anh QQ’, liệu Sở Thiên Dương có thể lái một chiếc QQ rêu rao khắp nơi không nhỉ? Có điều bây giờ hãng xe này còn chưa được đầu tư thì phải? Nghĩ đến một Sở Thiên Dương cao ráo rúc trong chiếc QQ lùn tè tè bé xíu xiu, Tô Thần nhịn không được bèn phì cười, khiến cho Sở Thiên Dương đứng bên cạnh tò mò không hiểu.

“Thần, em cười gì thế? Xe này không được à?”

“Tốt, tốt lắm.” Tô Thần trả lời, nhưng vẫn cười không ngừng.

Sở Thiên Dương nghi hoặc nhìn Tô Thần, cậu nhóc hôm nay làm sao thế nhỉ? Chỉ là thêm hai chiếc xe thôi mà, làm gì đến mức buồn cười như vậy?

Chờ Tô Thần cười xong, hai người sóng vai đi lên nhà Sở Thiên Dương. Anh rót một cốc nước cho cậu, “Đây, em khát nước rồi nhỉ.”

“Vâng.” Tô Thần nhận lấy, uống một hớp, cảm thấy mình dùng Sở Thiên Dương làm trò vui có vẻ hơi độc địa, sờ sờ mũi một cái, “Cảm ơn anh.”

“Được rồi.” Sở Thiên Dương cười cười, ngồi xuống bên cậu, vươn tay vò tóc cậu khiến nó rối tung lên, “Thần, tuần sau ông nội với ông Tyson sẽ tới Trung Quốc, em chuẩn bị trước đi nhé.”

Tô Thần cảm thấy có hơi kì quái, “Sao bỗng dưng họ lại tới đây? Ông Tyson vừa mới về đó mà?”

Sở Thiên Dương không trả lời ngay mà chỉ cười híp mắt, kéo Tô Thần vào lòng, cắn cắn tai cậu, “Thần, tháng sau em tốt nghiệp rồi đúng không?”

“Đúng vậy.” Tô Thần thoải mái ngả về phía sau, cầm lấy cốc nước uống một ngụm, “Anh không phải đã biết rồi sao, còn hỏi em làm gì?”

Sở Thiên Dương càng tươi tỉnh hơn, thò một tay vào trong áo cậu, vuốt ve cái bụng trơn nhẵn, “Hồi trước em đã nhận lời anh, tốt nghiệp sẽ kết hôn với anh.”

“Cái gì?!” Tô Thần sặc cả ngụm nước trong miệng ra, ho khan liên tục, không kịp lau miệng, vội vã quay người nắm cổ áo Sở Thiên Dương, trừng mắt quát, “Em nhận lời kết hôn với anh lúc nào?”

Sở Thiên Dương ôm hông cậu, rất là vô tội nháy nháy mắt, “Lúc đấy anh cầu hôn em, em bảo đợi em tốt nghiệp đã còn gì. Giờ lại chối? Toàn bộ của anh đã thuộc về em, chẳng lẽ em định bội tình bạc nghĩa?” vừa nói vừa cố gắng nhỏ ra vài giọt nước mắt cá sấu, thế nhưng thử mãi vẫn không thành công, đành cười khan, dúi đầu vào cổ cậu, bắt đầu gặm cắn xương quai xanh lộ ra bên ngoài cổ áo Tô Thần, “Anh mặc kệ, tóm lại tuần sau ông nội với ông Tyson đến đây bàn chuyện này rồi, mà dù sao thì cưới sớm cũng là cưới, cưới muộn cũng là cưới, mình cứ nhanh nhẹn cưới luôn cho xong đi nha.”

Tô Thần vỗ vỗ cái trán, không còn biết nói gì nữa, người này thật sự là Sở Thiên Dương? Không phải tên vô lại ở đâu chui ra giả dạng đi? Kết hôn? Có người dùng phương thức ép cưới vô lại như thế sao hả trời?

Tô Thần ngẫm nghĩ một lát, thôi, mặc kệ, đến đâu hay đến đó, đợi tới lúc đó cậu không đồng ý, chẳng lẽ Sở Thiên Dương có thể trói cậu xách đi đăng kí chắc?

Không thể trói hả? Sở Thiên Dương cười híp mắt, liếm liếm môi, thật muốn trói lại một lần xem thế nào.

——— ————–%%%——— ————–

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.