Mùa Hoa Loa Kèn Nở Rực Rỡ

Chương 25




Sáng hôm sau, Amanda và Alise sau một đêm no giấc đã dậy sửa soạn đồ đạc, đến phòng Tô Thần gõ cửa, chỉ một lát, cửa mở, Tô Thần dáng vẻ mệt mỏi không buồn bắt chuyện với hai cô. Thấy Tô Thần, Amanda và Alise đồng thời giật mình, một cậu bé bình thường thần thái luôn sáng láng, nay mệt mỏi ngáp liên tục, gương mặt nhỏ nhắn hơi tái nhợt còn gắn hai vành mắt xanh đen, môi hơi sưng lên, trên cổ còn có mấy vết hồng hồng khả nghi.

Hỏng rồi!

Amanda và Alise nhìn nhau, phỏng chừng tối qua ông chủ thực sự phát “bệnh”!

Ba người nhìn nhau, nhất thời không biết nói gì. Trong mấy giây, hai cô gái đều không nghe thấy tiếng Sở Thiên Dương, cũng không thấy anh đi ra ngoài, cậu Tô sẽ không đánh ông chủ ngỏm luôn rồi đi? Tuy nói ông chủ của các cô thể chất tốt lắm, nhưng nếu thật sự bị đánh đến có tật gì, các cô sợ là sẽ bị lão thái gia nhúng bùn ném vào Thái Bình Dương đó.

Rốt cuộc, Amanda cố lấy hết dũng khí mở miệng hỏi, “Cậu chủ Tô à, ừm, ông chủ tôi …”

Amanda chưa nói dứt câu đã thấy Tô Thần đen mặt, không nghe tiếp mà quay vào phòng, khiêng ra một vật lạ bị ga giường bọc chặt, “rầm” một tiếng ném ra ngoài cửa.

“Các chị tự đánh thức anh ta đi, còn nữa, lần sau gặp loại chuyện như tối qua thì không cần lo cho ông chủ của các chị, có lẽ anh ta càng thích ở lại phòng đó hơn kìa.”

Tô Thần nói xong, không chờ hai người phản ứng lại, đóng sập cửa luôn. Amanda và Alise sửng sốt vài giây, không ngờ tính tình cậu Tô này cũng ghê nhỉ.

Lúc này, Sở Thiên Dương đã tự chui ra khỏi ga giường, áo sơ mi trên người nhăn nhúm, cằm cũng xanh râu rồi, nhưng mà, anh lại cười đến đặc biệt mê người, nhìn vẻ mặt đờ đẫn của Amanda và Alise, anh còn tốt bụng xua xua tay trước mặt hai cô, “Hi! Hai mỹ nữ, buổi sáng tốt lành.”

“Chào buổi sáng, ông chủ.”

Amanda và Alise vô thức trả lời, đồng thời đều cảm thấy có chuyện bất thường, ông chủ không có vẻ say rượu a?

“Ông chủ, hôm qua không say?” Amanda chần chừ hỏi.

Sở Thiên Dương nhìn thoáng qua cô, vặn lưng một cái, lại nhìn đồng hồ đeo tay, sau đó hỏi, “Chuyện này quan trọng lắm à? Tôi nhớ là chiều nay có một cuộc họp quan trọng, hiện tại nhanh chóng về khách sạn, tôi muốn thay đồ, rửa mặt một chút.”

“Vâng.”

“A, còn nữa,” Sở Thiên Dương quay đầu, nhìn cửa phòng Tô Thần bằng ánh mắt ‘bất lương’, liếm liếm môi, nở nụ cười, “Lúc về, giúp tôi tặng chủ khách sạn một món quà.”

“Hả?” Amanda và Alise không kịp phản ứng, vì sao vô duyên vô cơ tặng quà người ta?

“Nói là, để cảm ơn sự sắp đặt của ông ta tối qua, tôi rất hài lòng.” Sở Thiên Dương dừng một chút, “Sau đó, gọi điện cho tổ trưởng Lý của tổ phòng chống tệ nạn Thiên Tân, thông báo khách sạn XX cung cấp dịch vụ bất chính.”

Amanda nghe Sở Thiên Dương nói, rùng mình một cái, “Ông chủ, anh muốn cảm ơn người ta hay muốn trả thù vậy?”

Sở Thiên Dương khoanh tay, lắc lắc ngón tay, “Chuyện nào ra chuyện đấy. Cảm ơn ông ta là xuất phát từ đáy lòng tôi, báo cảnh sát là trách nhiệm công dân của tôi! Amanda, về mặt này, cô còn phải học Sheena nhiều.”

Amanda và Alise nhìn nhau, quả nhiên, theo lời Sheena thì, dựa theo học thuật tâm lí mà phán đoán, nhân cách của ông chủ các cô có chỗ thiếu hụt nghiêm trọng, nói thô một tí, còn gọi là – biến thái!

Ba người Sở Thiên Dương về khách sạn, sửa sang lại một chút rồi về Bắc Kinh. Cuộc họp chiều đó, các quản lí của Hoàn Vũ quốc tế phát hiện tâm trạng ông chủ của họ vô cùng tốt, kế hoạch nào cũng được thông qua, sau đó còn có thể khích lệ nhân viên vài câu. Bọn họ không tự chủ hướng về Amanda và Alise đang ngồi sau Sở Thiên Dương, lần này đến Thiên Tân, ông chủ gặp chuyện gì thế không biết?

Amanda và Alise bất đắc dĩ nhún nhún vai, chuyện gì á? Chẳng lẽ nói ông chủ vui vẻ vì kế hoạch kiến thiết tòa nhà mới vận hành thuận lợi hay vì được một lần làm công dân tốt? Lừa quỉ à?

Đoàn người Sở Thiên Dương về Bắc Kinh, Tô Thần vẫn còn ở lại Thiên Tân gần một tuần. Ném trả Sở Thiên Dương cho Amanda và Alise xong, Tô Thần quay về phòng, đổ ập lên giường định ngủ bù, lại đau khổ phát hiện không ngủ được. Ngồi phắt dậy, hung hăng giựt giựt tóc, mài mài răng, cậu hẳn là nên oánh cho Sở Thiên Dương một trận rồi mới quẳng ra nhỉ?

Tô Thần chưa bao giờ biết, một người say có thể đáng sợ đến trình độ đó! Tối qua Sở Thiên Dương hầu như lăn qua lăn lại cậu cả buổi tối.

Lúc đầu Tô Thần còn tưởng Sở Thiên Dương đơn thuần là say khướt rồi, cho anh ta hôn vài cái là xong, dù sao mình cũng không mất gì. Tô Thần cứ mơ mơ màng màng ngủ mặc cho Sở Thiên Dương hôn, chờ anh ta hôn chán sẽ không gây chuyện nữa. Nhưng Tô Thần không ngờ, Sở Thiên Dương càng hôn càng quá đáng! Hôn môi chán bắt đầu hôn xuống cổ, hôn cổ rồi bắt đầu cởi cúc áo cậu! Đến khi Sở Thiên Dương định thò tay vào quần cậu thì Tô Thần rốt cuộc tỉnh ngủ, híp mắt nhìn người trước mặt, anh ta say thật hay vờ say thế?

Dù say thật hay giả say, Tô Thần cũng không định khách khí với anh ta nữa, vung một quyền đánh anh ngã xuống đất, dùng cách cũ, lấy ga giường bọc anh ta thành bánh chưng, lần này cậu thông minh ra, bọc xong còn vào phòng tắm lấy hai khăn bông, thắt cho cái bánh chưng to này hai cái nơ bướm thật đẹp.

Nghĩ rằng đã ổn, Tô Thần vỗ vỗ tay, lại bò lên giường, nhắm mắt lại. Không chờ cậu ngủ, Sở Thiên Dương lại giãy ra, bò lên người cậu.

Tô Thần lại đạp anh ta xuống giường, bọc lại lần nữa! Không được vài phút, Sở Thiên Dương lại giãy ra rồi!

Tô Thần khóc không ra nước mắt nhìn người đàn ông đang nằm sấp lên mình cười đắc ý, liệu có phải người này tốt nghiệp khoa Nghệ thuật chạy trốn không nhỉ?

Vì vậy, Tô Thần – không chịu nổi quấy rầy và Sở Thiên Dương – cao thủ cởi trói, cả đêm duy trì quá trình bọc lấy – giãy ra, giãy ra – bọc lại, chờ đến khi Tô Thần mệt chịu không nổi, định bỏ cuộc thì trời đã sáng, Amanda và Alise đã tới gõ cửa!

Tô Thần càng nghĩ càng tức giận, gõ gõ đầu, sao mình chỉ nghĩ đến chuyện bọc lấy anh ta nhỉ? Lúc ấy ném luôn anh ta ra cửa là xong mà?

Hôm đó, nhân viên của Tô ký rõ ràng cảm thấy một áp lực nặng trịch xung quanh cậu chủ Tô của họ, có người sơ ý còn chạy tới trước mặt cậu nói đùa vài câu, kết quả toàn bộ hàng gọi về nhà của nhà hàng hôm đó do cậu ta đưa, hơn 300 suất, chạy từ thành đông đến thành tây, lại từ thành tây chạy về thành đông, đến khi người này tan tầm thì không đứng thẳng nổi nữa rồi, hai đùi cứ run bần bật!

Vì vậy, nhân viên chi nhánh được một tuần làm việc cẩn cẩn thận thận, rất sợ có gì sai sẽ bị cậu chủ tóm đi đưa hàng!

Kì thực Tô Thần phạt nhân viên nọ không hoàn toàn vì tâm tình không tốt mà là do cậu thấy người này đẩy phần hàng của mình cho nhân viên nhỏ tuổi hơn đưa hộ, không phải một hai lần, từ ngày chi nhánh khai trương đến giờ mới 4 ngày, Tô Thần đã thấy ba lần!

Hỏi quản lí chi nhánh, Tô Thần mới biết nhân viên này do hiệu trưởng phân hiệu trường dạy nấu ăn lần trước đã tới đón cậu, lúc đó vì quan hệ giữa trường và Tô ký, quản lí chi nhánh không tiện khiến người ta mất mặt, nghĩ dù sao chỉ là đưa hàng đến nhà, hẳn không nhiều vấn đề, vậy nên giữ người lại, chuyện này cũng không báo lại với Tô Thần. Không ngờ lần này bị Tô Thần bắt được thói xấu, nhất thời quản lí chi nhánh cảm thấy thật mất mặt.

“Quản lí Tào, trước anh ở chi nhánh Bắc Kinh công tác, tôi thấy năng lực của anh rất tốt, cư xử cũng tương đối cẩn thận, cho nên mới điều anh tới đây.” Tô Thần ngồi trên ghế, lật giở hồ sơ nhân viên của chi nhánh, “So với người khác, hẳn anh biết rõ hơn, Tô ký có thể phát triển đến nay đều dựa vào Tô ký lấy thành ý đãi khách, dựa vào sự tận tình phục vụ của nhân viên Tô ký với khách hàng.”

“Đúng vậy.” Quản lí Tào cúi đầu, tuy cậu chủ này nhỏ tuổi hơn anh ta nhưng khi nghiêm túc vẫn làm người ta phải kính nể.

“Chuyện hôm nay, nói nhỏ cũng được, nói lớn cũng được, có thể anh nghĩ, vì nể mặt mũi người ta, nhận một hai nhân viên cũng không sao, nhưng anh có nghĩ đến không, hôm nay vị hiệu trưởng này đến nhờ anh, hôm sau lại có người khác đến? Anh nhận người này, mở tiền lệ, người khác giới thiệu, anh nhận hay không nhận? Không nhận, là làm mất lòng người, nhận, anh có thể đảm bảo họ công tác tốt như những nhân viên khác đã được huấn luyện không?”

Quản lí Tào ban đầu còn không phục, nhưng nghe Tô Thần nói xong, ngẫm nghĩ kĩ lại, bắt đầu thấy mình xử sự lỗ mãng rồi.

“Ông chủ, lần sau tôi sẽ chú ý.”

Tuy quản lí Tào đã cam đoan nhưng Tô Thần vẫn còn lo lắng, dù sao thì chi nhánh này cách cửa hàng chính quá xa, cậu không thể thường xuyên tới, nếu quản lí ở đây có vấn đề thì kế hoạch khai thác thị trường ẩm thực của Thiên Tân lần này sẽ gặp khó khăn, không những thế, cậu có ý định mở rộng phạm vi chi nhánh ra toàn quốc, nếu không thể có biện pháp giải quyết tốt vấn đề đi cửa sau này, chẳng lẽ cậu quanh năm suốt tháng chạy khắp các chi nhánh? Cậu không định học Gia Cát võ hầu (Gia Cát Lượng) – tự làm mình mệt chết. Nhưng nghĩ trái nghĩ phải vẫn không ra biện pháp gì hay, xem ra đành tạm thời như thế đã, chờ có nhóm quản lí mới lại phái thêm một hai người tới hỗ trợ quản lí Tào, có điều sau khi về, cậu phải làm một bản qui định thưởng phạt thật tỉ mỉ, để các quản lí sau này không dám tuy tiện mở cửa sau.

Sau khi Tô Thần rời Thiên Tân, chưa được bao lâu, quản lí Tào liền tìm cơ hội đuổi việc nhân viên nọ, hiệu trưởng phân hiệu muốn xin giúp cũng không được vì cậu ta bị bắt quả tang, chỉ đành hung hăng mắng thầm Tô Thần và quản lí Tào một trận. Vài ngày sau, hiệu trưởng nọ lại bắt đầu xưng anh xưng em thân thiết với quản lí Tào, nhưng lúc này ông ta muốn đưa người vào Tô ký không còn dễ như trước nữa.

Không lâu sau khi Tô Thần về Bắc Kinh, trường học lại khai giảng, kì thi trước cậu làm tốt lắm, lần này rốt cuộc giật được học bổng hạng nhất mơ ước đã lâu. Tô Kiến Quân thấy Tô Thần cầm giấy khen về nhà thì cao hứng còn hơn cả khi cậu đưa sổ tiết kiệm cho ông. Tô Thần không khỏi oán thầm trong lòng, xem ra cha cậu mắc tật xấu của người xưa, quan niệm chỉ có học giỏi mới là tài.

Sau khai giảng, Tô Thần tỉ mỉ nghiên cứu danh sách những môn bắt buộc còn lại và những học phần cần hoàn thành, mình đã hoàn thành hơn phân nửa môn bắt buộc, cuối kì trước đã chọn nốt mấy môn bắt buộc còn lại, thêm mấy môn tự chọn, phỏng chừng một năm có thể hoàn thành toàn bộ học phần, lúc đó xin tốt nghiệp sớm là được. Tô Thần nói chuyện này với Tô Kiến Quân, ông không lo chuyện khác, dù sao ông rất tin tưởng khả năng của con mình, chỉ lo một điểm, là sợ cậu quá tải.

“Con à, con phải chạy hai đầu như thế, có chịu được không? Tốt nghiệp muộn một năm có sao đâu? Dù sao quá trình đại học là 4 năm, gấp làm gì?”

“Cha, không phải con sốt ruột, chỉ là thấy chương trình học này con đều có thể ứng phó, không muốn lãng phí nhiều thời gian mà thôi.”

“Đứa nhỏ này, đến trường sao lại nói là lẵng phí thời gian? Hồi cha còn trẻ, nhà ai có sinh viên thì người nhà ra đường đều hỉnh mũi lên trời, dù bây giờ nhiều sinh viên hơn xưa nhưng con cũng không thể coi đó là trò đùa chứ.”

Tô Thần vội vã chặn lời ông lại, nếu để ông nói thêm, chắc cậu sẽ phải học đủ 4 năm đại học mất thôi. Tuy nói không sao nhưng những gì trong trường dạy cậu đều đã học một lượt, bây giờ phải ngồi nghe thêm lần nữa, lại vẫn là phong cách giảng dạy của giáo sư bây giờ, mùi vị của dằn vặt đó a, miễn bàn. Nếu có thể, Tô Thần thật muốn xin miễn học, thi luôn cho xong.

“Cha à, con có cân nhắc cả, cha đừng lo lắng.”

Cuối cùng Tô Kiến Quân không thuyết phục được Tô Thần, chỉ đành dặn dò thêm mấy câu, chú ý giữ sức khỏe, đừng để bản thân mệt quá. Tô Thần liên tục vâng dạ, việc này thế là xong.

Cứ như vậy, mỗi tuần, thời gian chủ yếu của Tô Thần đều dồn cho việc học ở trường, chuyện kinh doanh của Tô ký và Hương Mãn Đường đều do các quản lí phụ trách. Song, chế độ trưởng nhóm triển khai trước đây giờ đã phát huy tác dụng khá lớn, hiện tại Tô ký và Hương Mãn Đường đã bắt đầu có tiếng, trước đó còn có phóng viên tới phỏng vấn. Tô Thần không nghĩ nhiều, đến một phần trang báo cũng không xem, chẳng qua đó là một loại quảng cáo miễn phí cho Tô ký mà thôi. Còn Tô Kiến Quân lại khác, thấy có người tới phỏng vấn thì rất vui vẻ, suýt nữa đã định lôi bộ âu phục dưới đáy hòm ra mặc.

Ngẫu nhiên Tô Trân thấy được đoạn tin về Tô ký, đọc giới thiệu về Tô Thần, lại ầm ĩ với Lý Đạt Phát một trận nữa, tuy bị Lý Đạt Phát mắng cho một trận nhưng vẫn nảy ra ý mới.

Mà đối với tất cả chuyện này, Tô Thần – hiện đang chuyên tâm học tập, không hề hay biết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.