Mùa Hoa Loa Kèn Nở Rực Rỡ

Chương 23




Cha con Tô Kiến Quân bận bịu một hồi, cơm nước đã xong xuôi, Tô Thần còn chạy ra siêu thị nhỏ cạnh đó mua mấy chai bia, hai cha con đang định ăn cơm thì bỗng có tiếng gõ cửa.

Tô Kiến Quân buông đũa, “Giữa trưa thế này, ai đến nhỉ?”

“Có khi là hàng xóm cạnh đây. Hôm qua bác Tôn cạnh nhà nói con bác ấy gửi về ít ớt khô, biết nhà mình ăn được cay nên bảo hôm nay mang sang cho một ít.”

“Thế à.” Tô Kiến Quân gật đầu.

Tô Thần buông đũa, ra mở cửa, thấy người bên ngoài thì sửng sốt một chút, “Trương nhị ca?”

“À … Xin chào.” Trương Trọng Bình hơi mất tự nhiên, vóc dáng anh ta cao hơn Tô Thần nửa cái đầu, nhìn qua đầu cậu có thể thấy trong sân bày cái bàn ăn, chắc là hai cha con cậu đang dùng cơm trưa.

“Ai thế con?” Tô Kiến Quân thấy Tô Thần mở cửa lại không mời người vào liền hỏi với ra.

Tô Thần lúc này mới nghiêng người mời Trương Trọng Bình vào.

“Cha, là Trương nhị ca.”

“Ai da” Tô Kiến Quân kêu lên một tiếng, “Trọng Bình đấy à, sao đến mà không nói trước một tiếng, con à, đi vò cái khăn mặt, trưa nóng thế này, mồ hôi mẹ mồ hôi con ra hết rồi.”

“Ừm, chú Tô, chào chú ạ!”

Đầu Trương Trọng Bình ướt mồ hôi, quá nửa là do khẩn trương. Anh ta lái xe tới, mới đi vài bước, sao có thể toát nhiều mồ hôi thế được. Tô Kiến Quân không biết, chỉ cho là Trương Trọng Bình nóng quá, chờ Tô Thần vò khăn mặt mang ra liền nhét vào tay Trương Trọng Bình, “Nhanh lau đi, ăn cơm chưa cháu? Vào đây vào đây, cùng ăn với chú mấy miếng, con à, mang thêm cái bát ra đây.”

“Vâng” Tô Thần đáp lời, định bước vào trong.

Trương Trọng Bình xoa xoa mặt, vội vã nói, “Cháu không đói đâu, chú Tô, đừng làm Tô Thần bận rộn vì cháu.”

“Ây dà,” Tô Kiến Quân lắc đầu, “Trời nóng thế này, trưa lại không ăn cơm, người bằng sắt cũng không chịu nổi đâu.” Nói xong đứng lên, “Chú đi rán quả trứng, cháu đợi một lát nhé.”

Trương Trọng Bình từ chối mấy câu, Tô Kiến Quân đã vào bếp. Lúc này Tô Thần cũng đã cầm bát ra, đặt trước mặt Trương Trọng Bình.

“Trương nhị ca, anh đừng gọi, tính tình cha tôi thế đấy, lại nói anh cũng chưa ăn mà, đừng khách khí.”

Nói là nói vậy nhưng Trương Trọng Bình vẫn thấy hơi ngại ngùng, mình sao lại chọn đúng giờ cơm mà đến nhỉ, cứ như là đặc biệt chọn giờ này để ăn chực bữa trưa nhà người ta ấy.

Lát sau, Tô Kiến Quân bê một đĩa trứng rán vàng óng ra. Trứng gà nhà họ Tô dùng đều là trứng gà quê thu mua ở nông thôn, mùi vị ngon hơn so với trứng gà công nghiệp ở thành phố nhiều. Trương Trọng Bình từ chối không được thịnh tình của cha con họ, ăn thử một miếng, ai ngờ sau đó không dừng đũa được, một đĩa trứng gà anh ta ăn hơn một nửa. Tô Thần ăn xong, ngồi bên cạnh vừa gặm dưa chuột vừa nhìn anh ta dùng cơm, lần trước ông Trương dẫn Trương Tấn Bình và Trương Thư Bình tới Tô ký ăn, Trương Trọng Bình không đi cùng. Đây là lần đầu Tô Thần ăn cơm với anh ta. Có điều nhìn lượng cơm người này ăn xem, quả nhiên là người nhà họ Trương.

Chờ Trương Trọng Bình ăn no dừng đũa, phát hiện nồi cơm tẻ Tô Thần nấu đã trơ đáy, hình như có đến hơn một nửa vào bụng anh ta thì hơi xấu hổ cười cười, “À, lượng cơm của tôi có hơi lớn chút.”

“Không việc gì, cậu tuổi còn trẻ, ăn nhiều một chút mới tốt, đừng giống thằng con chú, ăn mỗi bữa chả được mấy hạt, cứ như mèo ăn ấy.”

Tô Thần không nói gì, kì thực lượng cơm ăn của cậu rất bình thường, là người nhà họ Trương này quá không bình thường đấy chứ?

Ba người ăn xong, Tô Thần thu dọn mâm bát mang vào bếp, mở nước rửa sạch, pha bình trà mang ra. Trương Trọng Bình đang nói chuyện với Tô Kiến Quân, Tô Thần đưa cho anh ta một ly trà vẫn chưa kịp phản ứng lại.

“Trương nhị ca, sau bữa cơm uống chút trà có lợi cho tiêu hóa.”

“À” Ngây người nhìn nước trà trong suốt, Trương Trọng Bình cảm thấy thoải mái chưa từng có trong đời. Hình như anh ta đã hiểu vì sao ba mình thích Tô Thần đến thế.

Tô Thần bận bịu xong liền ngồi xuống bên cạnh, Tô Kiến Quân uống trà xong, nói chuyện với Trương Trọng Bình một lát thì bắt đầu buồn ngủ. Tô Thần biết hiện giờ cha có thói quen ngủ trưa liền bảo cha về phòng nghỉ ngơi, mình cậu tiếp chuyện Trương Trọng Bình là được.

Tô Kiến Quân gật đầu, “Có chuyện gì cứ bảo cha, Trọng Bình à, cháu có chuyện cứ nói với Thần tiểu tử là được, nó có thể quyết định.”

“Dạ”

Trương Trọng Bình đáp lời, Tô Kiến Quân vào trong phòng đi nghỉ. Lúc này, Trương Trọng Bình lại không biết nói gì với Tô Thần. Hôm nay anh ta tới đây gặp Tô Thần, vốn định nhờ Tô Thần nói rõ với ông Trương để ông đừng có hồ đồ thêm nữa, thế nhưng tới đây rồi, lời đến bên miệng lại nói không nên.

Tuy Trương Trọng Bình cũng như Trương Tấn Bình đã nói thẳng tính hướng của mình với ba nhưng vì lí do công việc, sau này anh ta vẫn định lấy vợ sinh con bình thường. Trước đây nói thẳng với ba mình chẳng qua chỉ mong kéo dài thời gian thôi. Chuyện này ngoại trừ ông Trương, mọi người trong nhà đều hiểu. Nhưng hôm nay gặp Tô Thần, Trương Trọng Bình đã bắt đầu không xác định được, cậu bé tốt như vậy, nếu bỏ lỡ, có phải thật đáng tiếc?

“Trương nhị ca, hôm nay anh tới có chuyện gì không ạ?” Tô Thần vừa uống trà vừa nhìn Trương Trọng Bình, không hổ là nhân viên của chính phủ nhỉ, tuy liếc mắt có thể nhìn ra anh ta đến là có mục đích nhưng lại đoán không ra là cái gì.

“Này …” Trương Trọng Bình chần chừ một chút, vô thức nhéo nhéo túi đựng tài liệu bên cạnh, cái này cho anh ta một ý tưởng, “Thế này, chỗ ở cũ nhà cậu hiện tại đã hoàn tất quá trình di dời, anh tôi đang phụ trách quá trình thi công. Hôm nay tôi tới muốn hỏi cậu, Tô ký có còn muốn chuyển về đó không, nếu có, anh tôi bảo cần kí hợp đồng với cậu.”

“Chỉ có chuyện này thôi sao?” Nếu chỉ có thế, gọi một cú điện thoại chẳng phải nhanh hơn.

“Ừm” Trương Trọng Bình hơi xấu hổ, vì một chuyện đó mất công tới đây một chuyến đúng là không hợp lí, cũng may Tô Thần không hỏi tiếp.

“Chuyện này tôi còn phải bàn lại với cha tôi.” Tô Thần nhớ lần trước Trương Tấn Bình tới tìm cậu, cậu tìm cớ này để qua mặt Tô Kiến Quân, lúc này vừa đúng dịp, “Cửa hàng chính của Tô ký không chuyển về đó nữa nhưng chỗ đó có sử dụng làm chi nhánh hay không thì chúng tôi còn chưa quyết định.”

“Vậy a,” Trương Trọng Bình trầm ngâm môt chút, “Nếu nhà cậu có quyết định, có thể gọi điện cho anh tôi hoặc gọi trực tiếp cho tôi cũng được.”

“Vậy cảm ơn anh trước.”

“Không cần khách khí như vậy đâu.”

Trương Trọng Bình nói chuyện với Tô Thần thêm một lát, nhìn lại đồng hồ, cũng đến giờ đi rồi. Tô Thần đưa anh ta ra cửa, thấy xe của anh ta thì tự hỏi, người nhà này có phải rất thích hãng xe Volkswagen này không nhỉ? Kiếp trước lúc quen Trương Thư Bình, anh ta cũng dùng một chiếc Volkswagen 2000.

Hôm đó Trương Trọng Bình về nhà, ông Trương khẩn cấp hỏi anh ta nói chuyện thế nào. Kết quả Trương Trọng Bình bị ông hỏi dồn mấy câu, liền nhả ra một câu, cứ như thế thôi. Như thế là thế nào chứ? Ông Trương tức quá cầm dép đánh người.

Trương Tấn Bình vội ngăn cản, “Ba, ba cũng biết tính Trọng Bình rồi còn gì. Gấp cũng chẳng được gì đâu. Hơn nữa hiện tại Trọng Bình làm việc cho nhà nước, ngài bảo nó sao dám lộ liễu theo đuổi một cậu con trai? Để lãnh đạo của nó biết sẽ có ảnh hưởng không tốt.”

Trương Tấn Bình không nói thì thôi, vừa nói mấy câu, dép liền nện lên đầu anh ta, ông Trương vừa đập vừa mắng, “Anh còn không biết xấu hổ mà nói thế à! Cũng tại anh vô dụng, người ta chướng mắt anh! Ảnh hưởng không tốt cái rắm ấy, nói ảnh hưởng không tốt, năm ấy ba anh bị anh làm cho tức đến suýt nữa thì xuất huyết dạ dạy đấy! Lãnh đạo của nó? Anh nói thằng Lý Ái Quốc kia? Đối tượng của con ta nó cũng dám quản? Hồi ta còn cầm súng, anh ta còn làm cảnh vệ cho ta kìa. Cùng lắm thì thằng hai mặc kệ nó, về quản thuyền cho ta. Chẳng phải hồi trước nó đi học lấy được hai bằng thạc sĩ đó hay sao?”

Trương Tấn Bình bất đắc dĩ, xem ra hôm nay ba anh không định nói lí rồi đây.

Lúc này, Trương Trọng Bình vẫn trầm mặc lại lên tiếng, “Ba, ba nói thật? Con cũng đang có dự định từ chức đấy.”

“Gì?!”

Một câu kia khiến ông Trương và Trương Tấn Bình sửng sốt, Trương Trọng Bình lại nở nụ cười hoài niệm.

“Trọng Bình, em đang nói đùa đấy à?” Trương Tấn Bình không khỏi nhăn mày.

Trương Trọng Bình lắc đầu, “Em đang nghiêm túc đấy.”

“Từ lúc nào em có dự định này?”

“Vừa xong.”

“Anh lại lừa ba anh đấy à?” Ông Trương mất hứng.

“Ba, con nói thật đấy, so với công việc hiện nay, con muốn có một gia đình ấm áp hơn.”

—————–***——————-

Nhà họ Trương bởi một câu nói của Trương Trọng Bình mà nhấc lên sóng gió, Tô Thần không hề hay biết.

Hiện tại Tô Thần đang vì việc chuẩn bị mở chi nhánh mới cho Tô ký mà đau đầu. Tuy công tác chuẩn bị đã làm rất tốt nhưng cậu vẫn lo lắng. Lúc này Tô Thần mang theo hai quản lí của các chi nhánh Tô ký tự mình chạy một chuyến đến Thiên Tân, xem xét địa điểm và trang hoàng cho chi nhánh mới một lượt. Bởi Tô Thần còn trẻ, vẫn mang theo phong cách sinh viên nên người phụ trách tiếp đón họ ở Thiên Tân nhận nhầm quản lí Ngô của chi nhánh là ông chủ. Tô Thần vui vẻ, thừa dịp rảnh rỗi làm một vòng tham quan Thiên Tân, nghe ngóng tình hình một chút, tương lai khẳng định mình không chỉ mở một chi nhánh này mà. Nhưng mà quản lí Ngô rất không vui, nếu là một cô xinh đẹp thì còn được, đây lại là bị một người đàn ông trung niên cả ngày đuổi theo quấy rầy, thế là thế nào?

Những người phụ trách tiếp đãi hai người Tô Thần là hiệu trưởng của phân hiệu trường dạy nấu ăn ở Thiên Tân. Hồi đó Tô Thần định lấy người trực tiếp ở trường tại Bắc Kinh, không ngờ trường học nhờ có hợp đồng với Tô ký mà lượng chiêu sinh thoáng cái tăng mạnh, hai tháng trước vừa mở phân hiệu ở Thiên Tân. Cho nên, chi nhánh của Tô ký ở đó tuyển người lại càng tiện hơn.

Nhưng chỉ sau vài ngày tiếp xúc, Tô Thần và quản lí Ngô đều nhận ra hiệu trưởng này rất không đáng tin cậy. Nghe nói ông ta là em vợ của hiệu trưởng trường ở Bắc Kinh, là một kẻ dựa vào quan hệ của vợ mà lên. Tô Thần chẳng quan tâm đến có quan hệ hay không quan hệ, cậu chỉ biết là, người này tâm tư bất chính, tương lai nếu có chuyện, không biết sẽ ảnh hưởng đến Tô ký như thế nào nữa. Phòng cháy hơn chữa cháy, Tô Thần nghĩ cần phải nói chuyện với hiệu trưởng ở Bắc Kinh một lần. Nếu học viên của phân hiệu này không đạt yêu cầu, Tô ký sẽ không nhận. Song song với chuyện đó, nếu phân hiệu này có chuyện gì sẽ hoàn toàn không có quan hệ với Tô ký. Dù sao thì khi Tô Thần kí hợp đồng với trường chính, phân hiệu này còn chưa ra đời đâu.

Ở Thiên Tân năm ngày, đoàn người Tô Thần quay về Bắc Kinh. Tuy hiện tại trường học đang nghỉ nhưng Tô ký và Hương Mãn Đường đều không thể thiếu cậu điều hành. Lần này Tô Thần mang cả hai quản lí các chi nhánh đi theo, Tô ký mấy ngày này bắt đầu luống cuống chân tay rồi.

Tô Thần về đến nhà, đem chuyện chi nhánh nói cho Tô Kiến Quân, Tô Kiến Quân cũng đồng ý với cách làm của cậu. Nếu chỉ vì những người không liên quan đến mình mà đem cả bản thân ném vào thì quá là không đáng.

Hôm đó lúc ăn cơm, Tô Thần còn nói thêm một chuyện với Tô Kiến Quân.

“Cha, con nghĩ, hiện tại tầng quản lí của Tô ký có vấn đề.”

“Hả?” Tô Kiến Quân khó hiểu, “Không phải đang làm việc rất tốt sao?”

Tô Thần gắp cho cha một miếng thịt nạc, “Lần này con mang hai quản lí chi nhánh đi chưa được một tuần, tình hình trong nhà hàng đã không được ngăn nắp, tương lai Tô ký mở rộng chi nhánh ra toàn quốc, không chỉ con, lúc đó các quản lí chi nhánh cũng thường phải đi công tác. Nếu lần nào cũng vậy thì làm sao còn mở chi nhánh được nữa. Sợ là cửa hàng này mở, cửa hàng kia sẽ đóng cửa luôn.” Tô Thần nói xong, bắt đầu bới cơm, đi ra ngoài vài ngày, thấy cơm trong nhà vẫn ngon hơn cả.

Tô Kiến Quân suy nghĩ một chút, thấy Tô Thần nói có lí, “Vậy con định thế nào?”

“Con định là, bên dưới các quản lí thiết lập vị trí trưởng nhóm.”

“Trưởng nhóm? Đó là chức vụ gì?” Tô Kiến Quân cảm thấy bị Tô Thần làm cho mơ hồ, lại thấy con ăn đến hăng say liền gắp một cái đùi gà thả vào bát con.

“Hiện tại một chi nhánh của chúng ta, không tính đầu bếp và quản lí thì có khoảng 10 – 15 người, con nghĩ chia làm 2 – 3 tổ, mỗi tổ cử một người đứng đầu, cho đi học một chút về quản lí. Sau này khi quản lí chi nhánh đi vắng họ có thể sắp xếp công việc trong nhà hàng tốt hơn. Còn nữa, sau này mở nhiều chi nhánh, nếu trong số họ có người xuất sắc có thể đưa đi làm quản lí chi nhánh mới.”

“Ừm, ý này hay đấy.” Tô Kiến Quân nghĩ Tô Thần nói rất có lí, lại gắp thêm cho cậu một đũa đồ ăn, “Con cha đúng là thông minh nhất.”

Tô Thần tủm tỉm cười, gặm đùi gà, “Cha, đừng chỉ gắp cho con, cha cũng ăn đi.”

“Ừ”

Hai cha con ăn cơm xong, về phòng bàn chuyện chọn trưởng nhóm ở các chi nhánh hiện nay, vị trí này không chỉ cần năng lực mà còn cần có nhân phẩm tốt. Cậu Tiểu Vương lần trước hỏi Tô Thần chuyện mở chi nhánh là người đầu tiên xuất hiện trong danh sách.

——————–***——— ———

“Chế độ trưởng nhóm?” Sở Thiên Dương nghe Sheena báo cáo lại, hơi kinh ngạc, “Tô Thần này đúng là một nhân tài quản lí trời sinh.”

“Ông chủ, nhân tài như vậy, nếu có thể kéo về Hoàn Vũ quốc tế, tôi nghĩ, dù là ngài hay ông cụ nhà ngài đều sẽ như hổ thêm cánh.”

Nghe cô nói vậy, Sở Thiên Dương hí mắt, “Tuy cô từng là thư kí của ông tôi, thế nhưng, ông chủ hiện tại của cô là tôi, người đứng đầu Hoàn Vũ hiện tại là tôi, hiểu chứ?”

Sheena không khỏi run lên một chút, “Xin lỗi, ông chủ, là tôi lỗ mãng.”

Sở Thiên Dương phất tay, ý bảo cô lui ra ngoài.

Sheena lúc này mới thở ra một hơi dài, nhưng ngay lúc cô đẩy cửa bước ra, phía sau truyền đến âm thanh của Sở Thiên Dương, “Sheena, tôi mong rằng đây là lần cuối tôi phải nhắc nhở cô.”

Sheena quay lại, trịnh trọng cúi người, “Vâng, thưa ông chủ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.