Mùa Hoa Loa Kèn Nở Rực Rỡ

Chương 14




Sảnh tiệc đứng của Tô Thần khai trương, tên là Tô Kiến Quân lấy, Hương Mãn Đường, chủ yếu kinh doanh cơm trươc và cơm tối kiểu Trung Quốc. Ngày khai trương, Sở Thiên Dương quả nhiên đúng như lời anh đã hứa, mang theo hơn 50 quản lí của Hoàn Vũ đến ăn “ủng hộ”. Một đoàn người âu phục giày da, một bộ dáng dấp tinh anh trí thức. Nhân viên của Hương Mãn Đường đều là nhân viên mới, thấy ngày đầu khai trương đã có một đám người như thế tới, lập tức bị kinh sợ. Mấy cô bé còn đỏ mặt chạy ra phía sau ríu rít một hồi. Tô Thần bĩu môi, đừng nhìn đám người này hiện tại đứng đắn nghiêm cẩn, chờ thêm lát nữa, mặt thật lòi ra, xem các cô còn nhìn bọn họ mà chảy nước miếng được nữa không.

Quả nhiên, tới khi nhân viên nối đuôi nhau từ phía sau đi ra, bày đồ ăn xong xuôi, hơn năm mươi tinh anh của Hoàn Vũ, mỗi người cầm một khay, bắt đầu xếp đội hình chọn đồ ăn mình thích. Động tác ai nấy trông đều nhã nhặn, nhưng sức ăn sao mà dọa người!

Tô Thần nhìn đám người kia gió cuốn mây tan (aka ăn như cướp), đau thịt rồi! Mà đoàn người này lại không thiếu tiền, mỗi người hai mươi lăm đồng, đúng là dự định ăn đủ mới thôi a!

“Cậu chủ Tô à, đồ ăn nhà cậu đều ngon không thể chê được! Lúc nào mở một nhà hàng bên cạnh Hoàn Vũ đi, tôi bảo đảm ngày nào cũng tới ăn!” Một người đàn ông mặc bộ casual màu tím vừa cười vừa nói. Người này Tô Thần biết, là quản lí bộ phận vật tư của Hoàn Vũ. Bình thường mấy chủ nhà xưởng muốn mời ông ta ăn một bữa cũng không dễ.

Tô Thần cười cười qua loa, nhìn nhìn một đống trước mặt ông ta lại oán thầm trong bụng, thêm vài người như ông tới, của hàng nhà tôi còn mở sao nổi nữa!

Song cũng nhờ đoàn người Hoàn Vũ mà ngày đầu tiên Hương Mãn Đường mở của đã chật khách. Tinh thần thích tụ tập náo nhiệt của người Trung Quốc đã giúp Tô Thần đúng lúc. Mặt khác còn nhờ địa điểm của Hương Mãn Đường rất tốt, nằm sát khu phố sầm uất, trưa và chiều tối đều có lưu lượng người rất khả quan. Mọi người đi qua Hương Mãn Đường, ngửi thấy mùi thức ăn, thường xuyên sẽ ngó vào nhìn một cái, thấy một phòng đầy trí thức sẽ không tự chủ mà bước vào. Nhìn nhìn, món mặn món chay bày mấy chục khay, bề ngoài trông đẹp, mùi lại thơm, hỏi tiếp giá cả, cô tiếp tân giọng giòn tan đáp, tiệc đứng, hai mươi lăm đồng một người, muốn ăn gì thì ăn. Đại đa số người đi ngang qua đều móc tiền ra, vào tìm một chỗ.

Sở Thiên Dương đang ngồi bên cửa sổ, cầm một bát cơm, trước mặt là năm khay đồ ăn, thịt kho tàu, sườn xào chua ngọt, thịt ba chỉ rang bột, thịt tẩm bột sốt, một phần thịt dê thì là, bên cạnh là một phần rau Sheena mang cho anh, ngồi cùng bàn còn có Amanda và Alise, khay trước mặt ba mỹ nữ hầu hết là rau và hải sản, chỉ có Sheena đang cầm một miếng sườn chua ngọt.

“Ông chủ à, đồ ăn ở đây ngon thật, hay là, anh bàn với cậu chủ Tô, mở một nhà hàng bên cạnh Hoàn Vũ đi.”

Sở Thiên Dương cười cười, thò đũa gắp con tôm chiên của Amanda, nhét vào miệng, nhai nhai, “Cô tự hỏi đi!”

Quả nhiên, Amanda quay đầu lại, thấy Tô Thần mỉm cười đứng ngay sau lưng cô.

“Cậu chủ Tô, tôi nói thật đó, cậu mở một cái ở bên cạnh Hoàn Vũ đi.”

Tô Thần cười cười, không trả lời ngay mà hỏi họ ăn cơm thế nào, khéo léo chuyển trọng tâm câu chuyện.

Hôm sau, Tô Thần tới Hoàn Vũ nộp báo cáo tài chính, mới tới tầng 19 đã bị Sheena chặn lại.

“Cậu chủ Tô, ông chủ chúng tôi đi vắng, báo cáo cậu cứ đưa cho quản lí Từ của phòng tài vụ là được.”

“Sở tổng đi vắng?”

“Ừ, hôm qua từ nhà hàng nhà cậu về thì vào viện luôn.”

Sheena nói một câu làm Tô Thần hoảng sợ! Từ nhà hàng của cậu về? Chẳng lẽ vấn đề là ở bọn họ? Sheena nhìn vẻ mặt Tô Thần, biết ngay cậu nghĩ sai rồi.

“Lại nói, có liên quan tới nhà hàng của cậu đấy!”

Tô Thần toát mồ hôi, nếu thực sự liên quan tới Hương Mãn Đường, vậy phiền phức to rồi!

“Ai bảo đồ ăn nhà cậu ngon quá cơ. Bác sĩ bảo, ông chủ nhà chúng tôi ăn nhiều quá, bội thực rồi. Uống hai liều thuốc tiêu thực, nghỉ ngơi một chút là ổn.”

Tô Thần nghe xong, khóe miệng giật giật, nhất thời không biết nên nói gì. Sở Thiên Dương ăn cơm ở Hương Mãn Đường, bội thực? Đùa gì thế. Sheena còn đang lẩm bẩm, hôm qua có hơn năm mươi người đi ăn, hơn hai mươi tên bội thực, hôm nay nhận được mười đơn xin nghỉ ốm.

“Ah” Tô Thần không nói thêm gì, tự nhủ mình đnag nghe chuyện cổ tích. Sheena đang nói tới mấy người vài kiếp chưa được ăn no sao? Lắc đầu, “Vậy tôi đem báo cáo tới chỗ quản lí Từ nhé.” Vừa xoải chân, Sheena lại túm lấy cậu, Tô Thần hơi khó hiểu quay lại, “Còn chuyện gì nữa ạ?”

Sheena vỗ vỗ trán, “Ông chủ của chúng tôi rất sĩ diện, chuyện này cậu đừng nói cho người khác là tôi kể cho cậu nhé.”

Tô Thần gật đầu, Sheena mới buông cậu ra.

Tô Thần ra khỏi Hoàn Vũ, ngẫm lại lời Sheena nói, càng nghĩ càng thấy thú vị. Sở Thiên Dương ăn đến bội thực? Nói ra ai tin chứ. Đang ở trạm xe đợi xe bus, chợt nghe tiếng còi ô tô, Tô Thần lách sang bên cạnh nhường đường, một chiếc Volkswagen đỗ vào bên cạnh cậu, cửa xe lui xuống, một người đàn ông thò đầu ra, “Cậu là Tô Thần ha, còn nhớ tôi không? Tôi là Trương Tấn Bình, ba tôi và ba cậu nằm cùng phòng bệnh đó.”

Tô Thần gật đầu, “Đương nhiên vẫn nhớ ạ! Chào anh! Đại gia cũng xuất viện rồi chứ ạ?”

“Cậu đi đâu? Tôi chở đến. Trời nóng thế này chen xe bus khó chịu lắm đấy.”

“Tôi về nhà, chỉ đi vài trạm, không cần phiền anh đâu.”

“Khách khí làm gì? Lên đi.” Trương Tấn Bình mở cửa xe, gọi Tô Thần lên.

Tô Thần nghĩ một chút, lên xe, “Vậy phiền anh rồi.”

“Phiền gì đâu, trước còn nói định tới Tô ký, chọn ngày không bằng gặp ngày, hôm nay tới luôn đi.” Trương Tấn Bình vừa lái xe vừa nói chuyện với Tô Thần, thỉnh thoảng hỏi đường đi, vài phút sau đã tới cửa Tô ký.

=== ====== ========&&&=== ====== ====== ===

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.