Mùa Hoa Loa Kèn Nở Rực Rỡ

Chương 106




Sau khi đuổi anh hai đi, Tô Nặc nhanh chóng lấy điện thoại di động ra, kết quả phát hiện đó là tin nhắn của Chung Ly Phong Bạch!! Thiệt mất hứng gì đâu! Hơn nữa nội dung tin nhắn còn là hỏi số điện thoại của Âu Dương Long! Thế này là thế nào! Trong lòng Tô Nặc báo động mãnh liệt, chẳng lẽ tên thần kinh kia mơ ước ông xã của mình?

Đúng là quá đáng sợ!

Vì thế Tô Nặc nhanh chóng gọi điện thoại qua, vô cùng nghiêm túc nói, “Sao đột nhiên anh lại muốn số điện thoại của anh ấy?” Rất có phong cách vợ cả!

“Tôi có việc gấp!” Chung Ly Phong Bạch vô cùng nôn nóng, “Lúc trước tôi và giám đốc Âu Dương đã trao đổi danh thiếp, nhưng nhất thời tìm không ra, cậu mau nói cho tôi biết. . . Này! Tránh xa tôi ra!”

“Anh đang ở đâu?” Tô Nặc nhíu mày, “Sao mà ầm ĩ thế?”

“Tôi ở nhà. . . Trời ơi anh đừng có sờ lung tung! Buông quần lót của tôi xuống!” Chung Ly Phong Bạch hét ầm lên.

Tô Nặc hít một hơi, “Anh đúng là đồ biến thái!” Không mặc quần lót mà còn gọi điện thoại, thật sự quá kinh hoàng!

“Tóm lại cậu mau cho tôi số của Âu. . . Đồ khốn tôi phải liều mạng với anh!” Chung Ly Phong Bạch không thể nhịn được nữa, bẹp một tiếng cúp điện thoại!

Tô Nặc cầm di động sửng sốt ba giây, sau đó thử thăm dò gọi lại lần nữa —— Tuy rằng tên kia không chỉ bị điên nặng mà còn có xu hướng thèm khát chồng mình nhưng cũng không thể thấy chết không cứu, vẫn nên an ủi tượng trưng một chút.

“Bây giờ ổn rồi!” Chung Ly Phong Bạch thở hổn hển, “Tôi đã dùng cà vạt trói hắn lại!”

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì ?” Tô Nặc rất tò mò, nghe có vẻ giống chuyện trẻ em không nên xem.

“Khi khác tôi nói cho cậu nghe.” Chung Ly Phong Bạch không còn chút sức lực nào, “Ngủ ngon.”

Ê ê vậy là cúp à! Nghe tiếng tút tút truyền tới, Tô Nặc cảm thấy vô cùng bực mình! Vừa cướp quần lót vừa dùng cà vạt trói nhau, chơi gì mà high thế!

Tôi vẫn còn đang dừng ở giai đoạn hôn lưỡi! Thì ra gọi điện thoại là muốn khoe khoang! Tô Nặc tức giận nhéo drap giường! Sau này nhất định phải tìm cơ hội khoe lại!

Vốn định gọi điện thoại cho giám đốc, ai ngờ nhận được một tin nhắn —— Bảo bối, anh về nhà tắm rửa, em cũng nghỉ ngơi sớm đi, ngủ ngon.

Tô Nặc thở dài, tôi hoàn toàn không muốn chúc ngủ ngon! Còn có rất nhiều lời trái tim muốn nói! Bất quá nghĩ đến công việc bận rộn của hắn, cần có nhiều thời gian nghỉ ngơi, Tô Nặc vẫn biết điều không dây dưa nữa, ngoan ngoãn đáp lại một câu ngủ ngon, sau đó bắt đầu xem 《Loạn thế tình triền》! Cực kì không có khí chất!

Ở chương trước, Âu Dương Kim Long bị hình xăm hoa sen trắng trên mông Tô Nhu Nhu gợi lại trí nhớ kiếp trước, tình yêu mãnh liệt lập tức quay trở về, hận không thể ôm người yêu mỏng manh như thủy tinh trong lòng bàn tay cả ngày lẫn đêm! Nhưng trời xanh trêu người, Tô Nhu Nhu mãi vẫn không nhớ được tình yêu sâu đậm với Âu Dương vương gia si tình, vì vậy vẫn tiếp tục cự tuyệt hắn!

Thật sự rất tàn nhẫn!

Là người đàn ông khống chế mạch máu kinh tế của toàn bộ vũ trụ, Âu Dương Kim Long hiển nhiên sẽ không bỏ cuộc dễ dàng như vậy! Vì thế hắn bắt đầu kế hoạch theo đuổi oanh oanh liệt liệt! Do Tô Nhu Nhu là siêu mẫu hàng đầu thế giới nên có rất nhiều người muốn theo đuổi hắn! Muốn chơi nổi hơn nhiều ứng viên cạnh tranh như vậy là một việc vô cùng khó khăn!

Điều quan trọng nhất trong việc theo đuổi người đẹp là cái gì? Tất nhiên là hợp ý nàng rồi!

Toàn bộ đàn ông trên thế giới đều biết đạo lí này!

Tô Nhu Nhu thích ăn Tuyết liên hoa tinh khiết, vì thế nhóm người theo đuổi đều phái người tới núi Tuyết Sơn hái cho hắn!! Âu Dương Kim Long cười lạnh một tiếng, kí chi phiếu mua luôn núi Tuyết Sơn!

Tô Nhu Nhu thích vật lấp lánh và kim cương lộng lẫy, nhóm người theo đuổi vắt óc suy nghĩ, tìm đủ loại bảo thạch quý giá từ khắp nơi trên thế giới đến cho hắn, Âu Dương Kim Long cười lạnh một tiếng, mua luôn hai nguồn tài nguyên khoáng sản của Nam Phi và Nga, xây dựng một tòa cung điện bằng kim cương!

Tô Nhu Nhu thích vừa khóc vừa ngắm sao băng, nhóm người theo đuổi chen nhau viết đủ loại thơ ca miêu tả hình ảnh u buồn này! Âu Dương Kim Long cười lạnh một tiếng, dùng số tiền khổng lồ mua mấy ngôi sao đặt tên Tô Nhu Nhu.

Bởi vì ngài giám đốc thật sự quá táo bạo, nửa năm sau, Tô Nhu Nhu rốt cuộc đồng ý đi ăn tối với hắn!

Đây đúng là một việc vô cùng đáng ăn mừng! Dựa theo lẽ thường, truyện cổ tích đến đây là kết thúc. Tô Nhu Nhu chỉ cần không cẩn thận ngã sấp xuống đập đầu một chút là có thể tìm lại trí nhớ kiếp trước, sau đó cùng hoàng tử giám đốc happy ending!

Đúng là tình tiết mà quần chúng nhân dân thích nghe!

Đáng tiếc do tác giả thật sự rất khó đỡ, vì thế trong bữa ăn tối, Tô Nhu Nhu đúng là có ngã một chút, cũng có đập trúng đầu, nhưng hắn chỉ nhớ lại một phần trí nhớ —— Mình bị gạt vào kĩ viện bị người hạ nhục và bị Âu Dương Kim Long kiểm tra tấm thân xử nữ trước mặt biết bao người! Vì thế hắn vừa khóc vừa nổi giận cầm dao bít tết nhào tới liều mạng với Âu Dương Kim Long!

Đương nhiên, mĩ nhân mảnh khảnh nhu nhược sao có thể địch lại giám đốc cao to lực lưỡng! Âu Dương Kim Long còn chưa kịp hiểu gì đã thấy Tô Nhu Nhu đột nhiên giơ dao nhào tới muốn giết mình, hắn lập tức nổi giận, nắm chặt cổ tay nhỏ bé yếu ớt trắng nõn non mịn của Tô Nhu Nhu, hét ầm lên, “Tôi thật lòng với em như vậy, em lại muốn giết tôi?”

Sau đó hắn tháo bỏ bộ mặt thân sĩ, bại lộ bản chất gian tà, đặt Tô Nhu Nhu lên bàn cơm lột sạch.

“Không!!!!!” Tô Nhu Nhu đau khổ hét lên, nhưng xung quanh không có ai tới cứu hắn.

“Mấy người còn đứng ngây ra đó làm gì!” Tô Nhu Nhu tức giận nhìn về phía một trăm tên vệ sĩ bên cạnh.

Ai ngờ vệ sĩ chẳng những không xông lên, ngược lại còn rơi lệ nói, “Ngài giám đốc thật lòng thật dạ với cậu, cậu ngoan ngoãn giang hai chân ra đi!”

“Các người. . . A!!!!” Tô Nhu Nhu còn chưa nói hết câu, một ngón tay đã đâm vào cơ thể.

Tiểu mĩ nhân mỏng manh như thủy tinh chưa bao giờ bị đối xử thô bạo như vậy, vì thế Tô Nhu Nhu kêu thảm một tiếng, trong mắt lập tức dâng đầy nước mắt, vô cùng tủi thân nói, “Đừng mà. . . Đau quá. . .”

Tô Nặc tặc lưỡi, rõ ràng là đang quyến rũ người ta!

Quả nhiên, sau khi nghe tiếng rên rỉ này, Âu Dương Kim Long càng thêm thú tính! Hắn rút ngón tay ra, dùng con Long dữ tợn dưới quần bíp bíp —— Tiến vào!

“Lớn quá. . .” Tô Nhu Nhu cắn ngón tay, ánh mắt mơ màng nhìn hắn.

Âu Dương Kim Long kiêu ngạo cười lớn, “Dĩ nhiên là lớn rồi!” Sau đó cầm eo nhỏ của hắn, điên cuồng va chạm.

Trong nhà hàng nhanh chóng truyền đến nhiều tiếng bành bạch không ngừng, Tô Nhu Nhu rên rỉ, hai tay ôm chặt cổ Âu Dương Kim Long, muốn làm cho cuộc ân ái này dài thêm một chút.

Tô Nặc thật sự muốn hộc máu! Cho dù tiểu thuyết cẩu huyết không chú trọng nội dung cũng không thể thiếu logic nghiêm trọng như vậy được! Một giây trước còn cầm dao bít tết muốn đâm chết người ta, một giây sau lại thở gấp lắc mông nói tôi muốn nữa, chuyện này không hợp lí! Nhất là hai nhân vật chính này còn mang tên mình và giám đốc của mình! Thật sự không thể tha thứ! Vì thế Tô Nặc đăng nhập nick để lại bình luận —— Chuyện này không khoa học!

Kết quả tác giả lập tức ý thức được sai lầm của mình, ngoài ra còn nghiêm túc xin lỗi bảo rằng sau này sẽ chú ý không làm loạn tính cách nhân vật nữa?

Làm gì có chuyện đó, thật ra bình luận của hắn đã lập tức bị bình luận cầu H của các độc giả còn lại nhấn chìm.

Đúng là quá thê thảm!

Cũng thê thảm không kém là Chung Ly Phong Bạch, bởi vì đêm nay chắc chắn hắn khó mà ngủ được!

Mục Thu bị cà vạt trói thành bánh chưng, đang nằm trên thảm ngủ khò khò!

Đạo diễn Chung đứng trước mặt hắn, tâm tình phức tạp không thể tả!

Chuyện đã xảy ra rất cẩu huyết. Hai tiếng trước Chung Ly Phong Bạch đang ở nhà đọc sách, đột nhiên nhận được điện thoại của một người xa lạ, “Xin hỏi có phải là Chung tiên sinh không?”

“Là tôi, xin hỏi anh là ai?” Chung Ly Phong Bạch hỏi.

“Chỗ này của tôi là quán bar Dạ Sắc, xin hỏi anh có người bạn nào tên Mục Thu không?” Giọng nói của đối phương rất ngọt, sau khi đạo diễn Chung nghe xong thì biết ngay là có chuyện không hay, “Có gì không?”

“Mục Thu tiên sinh uống rượu say, chỉ chịu nói ra số điện thoại của anh.” Giọng nói của đối phương có chút bất đắc dĩ, “Không biết anh có thể đến đón vị này về hay không.”

Chung Ly Phong Bạch rất muốn rít gào tôi không muốn! Mấy người cứ vứt hắn ra ngoài đường là được! Nhưng đây cũng chỉ là suy nghĩ mà thôi! Loại chuyện này một là rất thiếu đạo đức hai là kẻ say xỉn đều thích nói nhăng nói cuội, lỡ như nói bậy bạ gì đó bị phóng viên nghe được thì mình cũng khó sống! Vì thế sau khi nghĩ tới nghĩ lui, đạo diễn Chung đành phải cải trang một phen, sau đó lái xe tới đón hắn về nhà.

“Sao anh nặng quá vậy!” Sau khi cố hết sức mang người vào phòng, Chung Ly Phong Bạch thở hổn hển.

Mục Thu ngồi phịch xuống sô pha, toàn thân nồng nặc mùi rượu.

“Tôi dẫn anh vào phòng khách!” Chung Ly Phong Bạch kéo hắn dậy.

Mục Thu tựa hết nửa người lên người Chung Ly Phong Bạch, chuệnh choạng đi vào phòng khách, lúc đi ngang qua phòng chính, hai mắt Mục Thu đột nhiên sáng lên, hắn xô cửa vọt vào trong! Chung Ly Phong Bạch trợn mắt há mồm, thế này là thế nào!

Lúc Chung Ly Phong Bạch đi vào, Mục Thu đã xốc chăn lên, hơn nữa còn tìm được một cái quần lót trên giường.

“Buông xuống ngay!” Chung Ly Phong Bạch đỏ mặt rống giận.

“Không!” Mục Thu cuộn cái quần lót lại, nhét vào trong túi quần của mình như giấu bảo vật.

Chung Ly Phong Bạch khóc không ra nước mắt, định kêu Âu Dương Long đến đưa hắn đi, ai ngờ Tô Nặc lại không chịu phối hợp, suốt nửa ngày cũng không chịu nói ra số điện thoại, đã vậy hắn còn bị Mục Thu sáp đến sờ mông, vì thế thẹn quá thành giận lực bạt sơn hà*, Chung Ly Phong Bạch vứt di động rồi ném bay Mục Thu! Quả thật chẳng khác gì Sở bá vương nhập thể! Cực kì cực kì dũng mãnh!

*Lực bạt sơn hà: Nguyên gốc là “Lực bạt sơn hề, khí cái thế”, câu đầu trong Cai Hạ Ca của Sở bá vương Hạng Vũ, có nghĩa là lực đánh bay sông núi, khí thế ngợp trời. [nguồn]

Con thỏ nóng nảy cũng cắn người là cái gì! Chính là thế này đây!

Mục Thu yếu ớt nằm trên thảm, mặc cho Chung Ly Phong Bạch dùng cà vạt trói chân mình, bộ dạng vô cùng thê thảm! Chung Ly Phong Bạch mệt đến mức tay chân nhũn ra, không còn sức nâng hắn lên giường, vì thế tùy tiện đắp cái chăn cho hắn rồi định đi nghỉ ngơi, sau khi ra khỏi phòng mới nhớ quần lót của mình vẫn còn nằm trong túi quần hắn, vì thế đành phải 囧 囧 lăn trở lại. Lúc lấy quần lót, một quyển sách bỏ túi có tiêu đề《Lịch sử phát triển của thế giới điện ảnh》rớt ra từ trong túi quần Mục Thu.

. . . . .

Tâm tình Chung Ly Phong Bạch có chút phức tạp.

Mục Thu là một người làm ăn, không hề có hứng thú cũng chẳng biết gì về nghệ thuật, nguyên nhân tại sao hắn xem loại sách này không cần nói cũng biết.

Cần gì phải làm thế. Đạo diễn Chung thở dài, cất quyển sách vào trong túi quần hắn, vừa đứng lên muốn rời đi thì bị Mục Thu kéo tay.

Cảnh tượng quá cẩu huyết! Chung Ly Phong Bạch lập tức cảnh giác, nếu hắn dám nhân cơ hội này giở trò, mình nhất định sẽ liều mạng với hắn!

Ai ngờ chỉ nghe Mục Thu nghiêm túc nói, “Có nghe không!”

“. . . Nghe cái gì?” Đạo diễn Chung không hiểu gì hết.

Mục Thu hưng phấn nói, “Tiếng chuông trong quảng trường Prague!”

Chung Ly Phong Bạch bất lực nâng trán, “Thôi anh ngủ tiếp đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.