Mùa Hè Thiên Đường 2 - Mùa Hè Không Lẻ Loi

Chương 7




Trong thâm tâm Viên Kỳ Hải không hề nghĩ rằng Bạch y nữ lang lại khuyên chàng phải dùng mưu mẹo để đối phó với Bắc Cương Lão Tổ và chính là người thuộc phe nàng. Ngược lại, chàng chỉ nghĩ rằng nàng ta đang muốn cảnh tỉnh rằng phải đề phòng âm mưu thâm độc chắc chắn sẽ được Bắc Cương Lão Tổ dùng đến.

Nhưng, dù nghĩ như thế nào mặc lòng, tựu trung là Bạch y nữ lang dường như không tán thành những hành vi đầy thủ đoạn của Bắc Cương Lão Tổ. Bằng không, việc gì nàng phải cố ý lưu lại chữ “mưu” cho Viên Kỳ Hải nhìn thấy.

- Nàng ta có cụng ý gì? Đứng về phía ta ư? Vô lý ! Điều này không thể nào có được, một khi phụ thân nàng vừa là đồ tôn của Bắc Cương Lão Tổ vừa là Minh chủ của võ lâm Trung Nguyên. Nàng ta không thể nào phản lại những người đã sinh thành và giáo dưỡng nàng. Vậy thì là ý gì?

Bên ngoài Lâm Sơn Tự lúc này ánh dương quang của buổi sáng tinh mơ đang đuổi dần bóng đêm.

Trong cảnh nhập nhoạng tranh tối tranh sáng như thế này, diện mạo của Bắc Cương Lão Tổ càng lộ rõ sự âm hiểm hơn.

Đã có sẵn chủ trương, ngay khi nhìn quanh khắp lượt, bọn Giáp Sĩ Hộ Sảnh có lẽ đã được Cao Thạch giải huyệt và đưa đi cả rồi, Viên Kỳ Hải không chờ Bắc Cương Lão Tổ thúc giục, vội lên tiếng:

- Giữa song phương lúc này nếu nói đến việc công bằng trao đổi rõ ràng là không đúng. Lão bà có thể nhẫn nại và chờ Viên mỗ một lúc không?

Bắc Cương Lão Tổ long mắt lên sòng sọc:

- Ngươi định làm gì?

Viên Kỳ Hải cười nhẹ:

- Nếu Viên mỗ có làm gì thì cũng quanh quẩn ở ngay trước mặt lão bà thôi. Giả dụ như...

Viên Kỳ Hải nói đến đây bèn dùng chân hất một vuông đá được lát vào nền đất để tạo thành một lối đi vào Lâm Sơn Tự.

Viên đá vừa được chàng hất lên tênh hênh nằm yên chỗ trong khi Viên Kỳ Hải thản nhiên nói tiếp:

- Viên mỗ đang làm việc này?

Không hiểu được ý đồ của Viên Kỳ Hải, Bắc Cương Lão Tổ the thé kêu lên:

- Ngươi cố tình dùng dằng định bỡn cợt lão thân ư? Lão thân đã nói rồi, công phu hàm dưỡng của lão thân cũng có mực độ giới hạn. Ngươi chớ quên điều ấy.

Đang khi Bắc Cương Lão Tổ nói xong toàn bộ câu này, Viên Kỳ Hải đã kịp lần lượt hất lên thêm năm vuông đá lát nữa.

Mỗi viên nằm mỗi hướng, không tuân theo bất kỳ một trật tự nào. Như là Viên Kỳ Hải đang cố tình đùa bỡn để kéo dài thời gian vậy.

Vẫn tiếp tục đi lại, vận dụng chân hất hết vuông đá này đến vuông đá khác phải bật ra khỏi vị trí trước đó của chúng, Viên Kỳ Hải ung dung tiếp lời:

- Lão bà không cần nhắc, Viên mỗ nào dám quên. Chỉ có điều, Viên mỗ chỉ muốn thực hiện cho xong sự trao đổi này mà thôi. Và phải là một cuộc trao đổi thật công bằng. Không lẽ lão bà lại không mong muốn như vậy sao?

Hỏi có nghĩa là chờ người được hỏi phải lên tiếng đáp lời, Viên Kỳ Hải cứ luôn thắc thỏm lo âu vì sợ lão bà Bắc Cương không chịu bắt chuyện như ý muốn của chàng.

Viên Kỳ Hải len lén thở ra một hơi nhẹ nhõm khi nghe Bắc Cương lão bà sau một lúc ngắm nhìn gần hai mươi vuông đá được Viên Kỳ Hải hất lên mà không hiểu gì phải lên tiếng đáp lại:

- Hừ ! Đương nhiên là lão thân cũng muốn ngươi nhanh chóng tiến hành việc trao đổi. Nhưng tại sao ngươi không chịu nói rõ ý của ngươi? Ngươi đang trông mong gì vào những vuông đá này?

Viên Kỳ Hải cũng vừa hất thêm được tám vuông đá nữa, chàng cười lớn:

- Ha... Ha... Ha... ! Những vuông đá này ư? Chúng chỉ là vật vô tri vô giác, đâu có gì đáng để cho lão bà phải bận tâm. Có chăng là Viên mỗ đang nghĩ xem là phải làm thế nào cho cuộc trao đổi thật sự công bằng đây? Lão bà có ý gì không?

Bắc Cương lão tô vụt gầm lên:

- Tiểu tử quả to gan ! Ngươi muốn khích nộ lão thân phải hạ thủ tiểu liễu đầu này sao? Ngươi tưởng lão thân không dám à?

Thêm ba vuông đá nữa được Viên Kỳ Hải dùng chân nậy lên, trước sau đã có ba mươi mốt vuông đá đã phải lìa xa vị trí vốn yên ổn trước đó của chúng.

Viên Kỳ Hải thôi không hất những vuông đá lên nữa. Vẫn đi đi lại lại, Viên Kỳ Hải vừa dùng chân để dịch chuyển một vài vuông đá như vị thế nằm của chúng trông không được thuận mắt lắm, và vừa lên tiếng tiếp tục cuộc đối thoại:

- Hành sự bất chấp thủ đoạn, một người như lão bà thì có gì mà không dám? Tuy nhiên, Viên mỗ cũng xin mạn phép nhắc lão bà, đồ tôn của lão bà đã không ngừng tìm thiên phương bách kế để chiếm cho được Thạch Phong Thành Chi Thược. Điều đó minh chứng rằng Thạch Phong Thành Chi Thược chính là vật mà lão bà không dễ gì không muốn lấy, có đúng không?

Nghe Viên Kỳ Hải nói động đến đồ tôn của Bắc Cương Lão Tổ, là sư phụ của bọn Cao Thạch, Cao Phi, Bạch y nữ lang chợt cúi đầu xuống như không muốn để cho Viên Kỳ Hải nhìn thấy ánh mắt ai oán của nàng.

Và khi lão bà Bắc Cương Lão Tổ dằn giọng kêu lên:

- Đúng vậy !

Thì cũng là lúc Viên Kỳ Hải đã bố trí xong phương vị cho ba mươi mốt vuông đá nọ.

Viên Kỳ Hải chầm chậm tiến dần về phía Bắc Cương Lão Tổ, với Thạch Phong Thành Chi Thược nắm chắc trong lòng bàn tay.

Khi đã đến đủ gần, chỉ còn cách Bắc Cương Lão Tổ ngoài một trượng, cũng là vùng ngoại biên của đám loạn thạch do Viên Kỳ Hải vừa cố ý tạo ra, chàng liền dừng lại.

Dùng chân khẽ nập một vuông đá khác, là vuông đá thứ ba mươi hai, Viên Kỳ Hải cứ để vuông đá nằm hớ hênh cạnh đầu mũi chân và bắt đầu nói:

- Bây giờ thì được rồi. Viên mỗ sẽ đặt vật tại đây rồi lui lại một trượng. Lão bà cũng thế, hãy tiến lên nửa trượng rồi lưu người lại. Chờ khi lão bà cùng lùi lại một trượng như Viên mỗ, lúc Viên mỗ hô hoán lên, lão bà thì lấy vật, còn mỗ thì lấy người. Lão bà nghĩ sao?

Đưa ánh mắt nghi ngại nhìn về phía đám loạn thạch nọ, Bắc Cương Lão Tổ sau khi thấy không có gì khác lạ, bèn lên tiếng ưng thuận:

- Được lắm, ngươi đặt vật xuống đi.

Viên Kỳ Hải lắc đầu:

- Không được! Nếu Viên mỗ hành động trước thì đâu khác gì Viên mỗ vừa xem thường vừa tỏ ra không tôn trọng lão bà?

- Ngươi nói như thế là có ý gì?

Viên Kỳ Hải cười nhẹ:

- Vào lúc này, lão bà là người có bản lãnh cao minh nhất, Viên mỗ không thể so bì được. Để tỏ lòng kính trọng bậc tôn trưởng, Viên mỗ là tiểu bối nào dám thao thứ hành động cùng một lúc với lão bà? Chứ đừng nói là hành động trước, vì như thế chẳng hóa ra Viên mỗ đã quá xem thường một cao nhân như lão bà sao?

Bắc Cương Lão Tổ the thé cười lên:

- Nói đi nói lại là do ngươi không tin ở lão thân mà thôi. Cũng được ! Lão thân sẽ hành động trước, để xem ngươi dám giở thủ đoạn gì nào? Hừ !

Cùng với tiếng hừ lạnh đầy uy hiếp, Bắc Cương Lão Tổ thản nhiên để Ngọc Hà xuống. Và trước ánh mắt ngạc nhiên lẫn lo ngại của Bạch y nữ lang, Bắc Cương Lão Tổ chậm chân lùi lại đúng một trượng như Viên Kỳ Hải vừa nói.

Chỉ cần nhìn vào thanh trúc trượng của Bắc Cương Lão Tổ đang chênh chếch hướng một đầu ra bên ngoài, trong tư thế sẵn sàng xuất thủ, Viên Kỳ Hải thoáng hiểu được sự nghi ngại của Bạch y nữ lang.

Vì cử chỉ của Bắc Cương Lão Tổ tuy không có gì phòng bị nhưng một khi Viên Kỳ Hải tỏ ra mạnh động thì ngay lập tức Bắc Cương Lão Tổ sẽ ra tay. Và như thế, như Bắc Cương Lão Tổ đã nói công phu hàm dưỡng của mụ lão bà vốn có hạn, chắc chắn mọi việc sẽ hỏng bét, đến đá vàng cũng phải tiêu tan trước sự động nộ kinh thiên của mụ lão bà.

Nhưng ý đồ của Viên Kỳ Hải lại không phải như vậy, thủ đoạn của chàng không như sự ngờ vực lẫn nghi ngại của Bạch y nữ lang và Bắc Cương Lão Tổ.

Viên Kỳ Hải trước khi đặt Thạch Phong Thành Chi Thược xuống đất đã hỏi qua tình hình của Ngọc Hà:

- Ngọc Hà muội ! Muội không sao chứ?

Vũ Văn Ngọc Hà dù đang lâm cảnh sức cùng lực kiệt nhưng để lên tiếng đáp lời thì nàng dễ dàng thực hiện được. Nàng lên tiếng:

- Muội chỉ bị kiệt sức thôi. Đại ca định giao Thạch Phong Thành Chi Thược cho họ thật sao?

Viên Kỳ Hải cười gượng:

- Ta biết làm sao bây giờ. Giữa muội và vật này, ta đâu có đủ năng lực để giữ cả hai. Muội hãy nghe ta dặn đây, ngay khi ta đếm xong ba tiếng, muội hãy cố sức mà chạy đến với ta nha. Muội có hiểu ý ta không?

Từ từ nhắm mắt lại như có phần nào chán nản, Ngọc Hà thỏng thượt buông ra một câu nói nhẹ dường tơ :

- Muội hiểu.

Yên tâm, Viên Kỳ Hải bèn đặt vật xuống và từ từ lùi lại.

Và bây giờ, lúc Viên Kỳ Hải vừa lùi vừa di chuyển vuông đá thứ ba mươi hai mà chàng vừa nậy lên khi nãy, khi vùng loạn thạch chỉ cách Ngọc Hà vỏn vẹn chỉ có nửa trượng. Viên Kỳ Hải chậm rãi đếm:

- Viên mỗ đếm đây ! Một... Hai.. Đầu thanh trúc trượng của Bắc Cương Lão Tổ khẽ nhích động. Trong lúc đó Ngọc Hà vẫn nhắm chặt mắt như không hề quan tâm đến chuyển biến đang xảy ra, khiến cho Viên Kỳ Hải phải bồi hồi lo sợ cho mưu kế khó thành.

Nhưng việc đếm đủ ba tiếng Viên Kỳ Hải không thể không đếm:

-... Ba !

Vút !

Veo... Veo...

Bắc Cương Lão Tổ không những chỉ chớp động thân mình mà thôi, mụ lão bà còn vũ lộng luôn thanh trúc trượng ngay khi Viên Kỳ Hải buông ra tiếng đếm sau cùng.

Người của mụ ta thì lao đến chỗ Ngọc Hà còn thanh trúc trượng thì nhắm vào Thạch Phong Thành Chi Thược.

Trong khi đó, Viên Kỳ Hải cũng thực hiện động tác cuối cùng của chàng, là ném vuông đá thứ ba mươi hai vào đúng phương vị mà Viên Kỳ Hải đã định trước.

Còn việc nhắm mắt của Ngọc Hà chỉ là hành động cần thiết để nàng có thể suy nghĩ thêm về sách lược của Viên Kỳ Hải. Đồng thời là để Ngọc Hà có dịp huy động mọi tàn lực để đủ sức thực hiện cũng một động tác cuối cùng.

Và Vũ Văn Ngọc Hà đã nhích động đúng lúc.

Nàng ta thi triển Tứ Tượng Hồng Hoang bộ pháp, làm cho bóng nhân ảnh của Bắc Cương Lão Tổ khi lao đến phải mất đối tượng.

Chưa hết, ngay khi Viên Kỳ Hải bố trí xong vuông đá cuối cùng, nguyên một châu vi trước đó là một vùng đất chứa đầy những vuông đá ngổn ngang không theo bất kỳ một trật tự nào, bây giờ bỗng biến thành một vùng đất huyền hoặc mơ hồ, phảng phất lớp sa mù ẩn hiện, Ngọc Hà còn kịp thực hiện thêm một động tác nữa.

Nàng ta cố tình dùng chân định tung Thạch Phong Thành Chi Thược vào chỗ Viên Kỳ Hải đang đứng và lo âu chờ nàng.

Vụt ! Vù !

Ngưng, Ngọc Hà dù cơ trí cũng không đủ tinh minh bằng Bắc Cương Lão Tổ, Ngọc Hà dù có nhanh chân nhưng cũng không đủ nhanh so với thanh trúc trượng của mụ lão bà.

Thạch Phong Thành Chi Thược trước khi bị Ngọc Hà chạm chân vào đã bị ngọn trúc trượng của Bắc Cương Lão Tổ đánh bật về một bên. Và khi Ngọc Hà do lỡ đà bị hụt chân, ngọn trúc trượng của mụ lão bà liền xuất hiện đúng ngay vào phần chân bên trên của bàn chân của Ngọc Hà.

Bắc Cương Lão Tổ chỉ cần kéo mạnh thanh trúc trượng trở về, Ngọc Hà đương nhiên sẽ bị mụ lão bà lôi trở lại về phía mụ.

Do đã lường trước được tình trạng này, Viên Kỳ Hải đã kịp lao đến và nắm lấy tay của Ngọc Hà.

Bàn tay của Ngọc Hà mềm mại như vô lực. Dẫu vậy, khi được cánh tay mạnh mẽ của Viên Kỳ Hải chạm vào, tay Ngọc Hà như tìm được nguồn sinh lực bổ sung đúng lúc và đu mạnh người về phía Viên Kỳ Hải. Thoát được lực lưu lại của mụ lão bà qua thanh trúc trượng.

Vút.

Phịch ! Phịch !

Viên Kỳ Hải và Ngọc Hà bị ngã chồng lên nhau và lăn liền một lúc những ba vòng vào bên trong vùng sa mù do người loạn thạch tạo thành.

Có vẻ như mụ lão bà đang đuổi theo cả hai thì phải? Vì có tiếng kêu thất thanh của Bạch y nữ lang vang lên:

- Là kỳ môn trận thế đấy ! Lão Tổ mau quay lại thôi.

Vút !

Được sự đề tỉnh đúng lúc của Bạch y nữ lang, Bắc Cương Lão Tổ kịp thời quay lại trước khi đặt chân vào vùng sa mù chính là trận thế kỳ môn do Viên Kỳ Hải dùng những vuông đá để tạo thành.

Tuy bây giờ song phương không thể nào nhìn thấy nhau được nữa, nhưng âm thanh của Bắc Cương Lão Tổ từ bên ngoài vọng vào vẫn được Viên Kỳ Hải và Ngọc Hà nghe không sót một lời.

Đầu tiên mụ lão bà hỏi:

- Đó là trận thế kỳ môn ư? Sao ngươi biết, Tuệ nhi !

Bạch y nữ lang đáp lại:

- Cảnh quang đã thay đổi bất thường, Lão Tổ hãy nhìn lại xem. Đó chẳng phải là một loại kỳ môn trận thế ư?

Mụ lão bà tỏ ra giận dữ:

- Nếu ngươi đã biết sao lúc nãy ngươi không chịu nói cho lão thân nghe?

- Hài nhi cũng chỉ mới biết đây thôi. Lão Tổ hãy nhớ lại xem, trước đó đâu có như thế này?

Vẫn ra chiều giận dữ, Bắc Cương Lão Tổ the thé rít lên:

- Hừ ! Trận thế thì đã làm sao? Lão thân không tin chỉ vài mươi vuông đá cỏn con có thể ngăn cản được lão thân.

Giọng nói của Bạch y nữ lang chợt rối rít hẳn lên:

- Lão Tổ xin hãy suy xét lại. Kỳ môn trận thế không phải dễ đối phó đâu.Hẳn Lão Tổ hãy còn nhớ điều gì xảy ra vào ba mươi năm trước cho...

Bắc Cương Lão Tổ chợt thở ra một hơi thật nặng nề và kịp lên tiếng cản lời Bạch y nữ lang lại:

- Hà ! Lại vẫn là kỳ môn trận thế. Không lẽ lão thân phải chịu mất mặt trước tên tiểu tử vẫn còn chưa ráo máu đầu kia?

Giọng nài nỉ của Bạch y nữ lang liền vang lên:

- Lão Tổ ! Vật thì Lão Tổ đã lấy được rồi. Lão Tổ hãy còn chuyện quan trọng phải làm há cớ gì phải đi tranh thua với hạng tiểu bối?

- Nhưng nếu lão thân không giết được chúng, lão thân thật không sao chịu được.

Bạch y nữ lang vẫn cố van nài:

- Ngày dài tháng rộng, Lão Tổ lo gì không gặp lại họ? Hơn nữa, chuyện trao đổi kể như đã xong, tại sao Lão Tổ phải để tâm làm gì?

- Hừ ! Tuệ nhi, ngươi nói người lời này là vì lão thân hay là vì bọn chúng.

Bạch y nữ lang có phần sợ sệt khi lên tiếng giải thích :

- Lão Tổ đừng có nghi ngờ hài nhi. Đương nhiên hài nhi nói như vậy chỉ là Lão Tổ mà thôi.

- Ngươi vì lão thân như thế nào?

- Bây giờ bọn họ đã có kỳ môn đại thế chở che. Lão Tổ muốn hủy diệt họ đương nhiên là không dễ. Việc họ còn sống và còn bôn tẩu giang hồ là việc không sao tránh khỏi. Nhỡ bọn họ xem chuyện Lão Tổ không giữ lời mà nói cho đồng đạo giang hồ nghe, hài nhi e rằng thanh danh Lão Tổ...

Bắc Cương Lão Tổ bỗng cười lên sặc sụa:

- Hé... Hé... Hé...! Giang hồ bây giờ là những ai? Bọn chúng có nghe thì đã sao? Phụ thân ngươi đã là Minh chủ, quần hùng khắp Trung Nguyên đều bị phụ thân ngươi khuất phục rồi, ai dám lên tiếng chê bai hoặc bình phẩm về hành vi của lão thân? Hé... Hé... Hé... ! Trừ phi bọn chúng muốn chết ! Hừ !

Không nghe Bạch y nữ lang nói gì nữa. Nhưng Bắc Cương Lão Tổ cuối cùng phải hậm hực bảo:

- Hừ ! Hồm nay lão thân tạm thời buông tha cho bọn chúng một phen vậy. Đi thôi, Tuệ nhi ! Nếu lão thân không vì gấp rút lo việc ở Thạch Phong Thành...

Âm thanh nhỏ dần đi, cho biết Bắc Cương Lão Tổ đang đi khỏi nơi này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.