Mùa Hạ Chung Tình

Chương 8




Hai người cứ thể dây dưa trên bờ biển. Bầu trời thênh thang bao la làm nềncho đôi trai gái trên bờ biển. Trần Mặc Dương dần cảm thấy hôn vẫn chưađủ.

Cởi áo khoác cô ra, trên người Từ Y Khả chỉ còn chiếc áo sơ mi bị thấm nước biển ôm chặt lấy thân thể, gắt gao dính trên làn da, nút áo trước ngựcđã bị anh ta cởi bớt mấy khóa. Mặc dù lúc anh ôm hôn cô làm toàn thân cô nóng lên, nhưng làn da trần trong làn gió biển lạnh ảm đạm vẫn làm chocô rùng mình

Anh ta lại lần nữa đè thật chặt lên người cô, che chở gió biển lùa vàongười cô, anh hôn lên bên môi cô, một bàn tay theo vạt áo luồng vàotrong nhẹ nhàng di chuyển theo đường cong cơ thể cô.

Gió biển lạnh như băng cùng hơi thở cuồng nhiệt, cô cùng một lúc bị nóng lạnh dày vò.

Lòng bàn tay hơi thô ráp anh cẩn thận dùng sức xoa nắn từng chút từng chútmột, hai anh luồng ra sau lưng, thuần thục cởi áo ngực kéo xuống.

Không còn chướng ngại nào anh hôn lên ngực cô, một cảnh làm anh ta mê loạn.Anh ta dường như đang ở trong khoảnh khắc điên cuồng, ánh mắt càng trởnên sâu thẳm, Anh cắn ngực cô, lại ngậm ra mút vào. Tay dần chuyển xuống quần lót cô.

Từ Y Khả kinh ngạc sợ hãi trợn to mắt giữ lấy tay anh lại, thở hổn hển: “Trần Mặc Dương… Đừng… Đừng…”

Bởi vì sợ hãi, kinh hoảng, cô bấu chặt móng tay vào lưng anh. Đang điêncuồng trong cảm giác kích thích của mình, không để ý đến hành động phảnkháng của cô, kéo giữ lại tay cô lên trên.

Vết thương trên cổ tay vừa bị dính nước biển, băng gạt trên tay đã sắp bong ra , bây giờ lại bị anh ta hung hăng giữ lấy, cô đau không chịu nổikhóc lên thành tiếng: “Đau… Đau…”

Cô rút ra thì bị anh giữ lại, cô lấy tay kia đập lên lưng anh ta: “Anh buông ra… Buông ra…”

Bị gián đoạn anh ta gầm một tiếng tức giận, ngước mắt nhìn lên thấy máuđang chảy ra trên cổ tay cô, lý trí đã quay về chút, anh buông tay côra. Cả người trầm tĩnh lại, nằm trên người cô thở dốc

Mặt anh cọ cọ vào mái tóc, thì thầm vào tai cô cười khẽ: “Em sợ quỷ biển? Anh chính là quỷ biển! Có sợ không?”

Đợi đến lúc hơi thở ổn định, anh giúp cô thắt cúc áo lại, đứng dậy kéo cô lên.

Áo khoác hai người bị ném trên bờ cát, nhặt lên, vẫn còn ẩm .

Lên xe, anh quay sang ném cho cô một chiếc khăn, sau đó lái xe trở về.

Cô cào cào mái tóc, không biết mọi việc vừa mới xảy ra phải nghĩ như thế nào?

Trong đầu có rất nhiều vấn đề, cô không dám hỏi, cô sợ mỗi một vấn đề hỏi racô sẽ nhận được một câu trả lời ác độc từ anh ta, rồi lại phá vỡ tất cảnhững suy nghĩ của cô.

Cô không phải là đối thủ của anh ta, và cũng sẽ không bao giờ. Cô không có cơ hội để chống đỡ anh ta, ngay từ đầu cô đã bị thất bại thảm hại.

Cô từng nói với Mẫn Chính Hàn rằng cô không chơi với anh ta nổi.

Thế nhưng đối với Trần Mặc Dương ngay cả “ chơi” cô cũng không có cơ hội.

Tất cả mọi thứ đều nằm trong tay anh ta, anh ta ra lệnh, anh ta bày mưunghĩ kế. Mà cô chính là con rối trong tay anh ta, không chỉ có không cóquyền chủ động, mà còn không có quyền lên tiếng, tất cả mọi chuyện đềutùy theo tâm tình của anh ta. Cô rất sợ hãi, bởi vì cảm giác được kếtcục của mình như thế nào . Theo con đường lúc nãy quay trở lại ít nhấtcũng mất nhiều giờ, đầu óc cô rối tung, lại hỗn loạn , cao thấp mí mắtkhông ngừng tưởng khép lại.

Hơn nữa cơ thể càng ngày càng lạnh , còn lạnh hơn lúc nãy bị gió biển thổi.

Lúc cô gần chìm vào giấc ngủ, Trần Mặc Dương vỗ vỗ mặt cô, nói: “Đừng ngủ, sắp đến nơi rồi .”

Toàn thân cô bị ẩm ướt, sẽ không bị bệnh mới lạ.

Dọc đường đi cô cố gắng gượng lại cơn buồn ngủ. anh không có trực tiếp đưacô về nhà, xe vào gara, vào trong thang may tầng trệt, là một chung cưcao cấp.

Anh dẫn cô lên lầu, đưa cho cô cái áo choàng tắm, nói: “Đi vào tắm nước nóng đi, còn nhớ rửa sạch vết thương trên tay.”

Lúc cô tắm xong, anh ta cũng vừa từ phòng tắm khác đi ra .

Anh ngồi ở trên sô pha, vỗ vỗ vị trí bên cạnh, nói: “Qua đây.”

Cô mặc áo choàng tắm của anh ta, lùng bùng lụp xụp , một tay phải kéo lại vạt áo ở trước ngực, đi qua ngồi bên cạnh anh ta.

Anh kéo cánh tay bị thương đặt lên đầu gối mình, gỡ miếng băng gạc đã bịbong trên tay cô, dùng nước trong hơi chút tẩy trừ hạ, mấy chỗ vếtthương trên tay vẫn chưa khô lại bây giờ lại bị bong ra, da thịt trắngbạch, còn có chút nhiễm trùng.

Từ Y Khả nhìn thấy túi thuốc hôm trước quên ở trên xe anh ta nay lại đặt trên bàn trà

Anh mở ra, cầm lấy miếng bông nhúng vào oxy già rồi thoa lên vết thương của cô.

Anh nhìn cô một cái, ôm cô sát lại, nói: “Ráng chịu đựng một chút.”

Từ Y Khả còn muốn nói, không quá đau cô còn có thể chịu được.

Kết quả giây tiếp theo, anh ta dùng miếng bông khác nhúng vào oxy già không chút thương tiếc ấn mạnh vào miệng viết thương,làm cho miệng vết thương cũng vỡ ra, mũ bên trong cũng chảy ra theo.

Từ Y Khả hít dồn mấy hơi, hai chân vung loạn khóc kêu: “A… Tôi đã làm gì đắc tội với anh … Anh có thù oán gì với tôi ưh … Đau…a”

Anh khóa cô lại trong ngực, nói: “Đừng nhúc nhích, bằng không lại càng đau, miệng vết thương bên trong sinh mủ, bên ngoài lành lặn có ích gì chứ,về sau lại càng đau hơn.”

Cô cũng biết thế, nhưng không chịu được đau, cũng chỉ tưởng công kích hắn, bởi vậy vẫn là không ngừng ép buộc.

Thật vất vả mới bôi xong thuốc, lại băng bó lại, cô khóc đến nỗi trên trán ra một tầng mồ hôi.

Anh giúp cô băng bó vết thương xong, lại đi vào phòng tắm lấy áo quần bẩncủa cô đem xuống dưới, Cô một mình ngồi trên sô pha ….. , cảm thấy rấtbi thảm. Lại nhớ đến cả ngày không ở nhà mà chưa nói với mẹ tiếng nào,cô vào phòng tắm lấy di động, phát hiện màn hình điện thoại toàn nước,chắc là lúc ở bờ biển bị nhúng nước , Đó là điện thoại cô vừa mới mua,vừa dùng được mấy ngày

Tiếc của, vết thương làm đau, tâm tình càng tệ, cô lau nước mắt. một bêntrong lòng nguyền rủa Trần Mặc Dương, một bên lấy máy sấy, sấy di động

Lát sau, Trần Mặc Dương mang hai ly cà phê đến, nói: “sao thế, sao ngừng khóc nhanh thế?”

Anh ta còn có vẻ xem như là chuyện lạ, nhìn đồng hồ nói: “Vẫn còn chưa đến hai mươi phút”

Cô không để ý lời trêu chọc của anh ta, chăm chú sửa di động của mình.

Hiển nhiên bây giờ tâm tình anh rất tốt, nhàn nhã ngồi trên sô pha uống càphê, lại vừa thưởng thức bộ dáng uể oải của cô, cảm thấy cảnh đẹp ý vui.

Cô sấy tới sửa lui, nhưng chả có tá dụng gì, ngẩng đầu lại nhìn thấy bộdáng nhàn nhã của anh ta dường như không có việc gì kích thích đến cô,cô giận đi về phía hắn, tay lung tung đánh: “Đều là tại anh làm hại, đều là anh…”

Anh luôn nhục nhã cô, anh đôi cô xuống biển, làm cho vết thương của cô càng nghiêm trọng hơn, chính anh làm cô khóc, đều là tại anh ta!

Trần Mặc Dương không có phòng bị, tránh qua một bên, nói: “Cẩn thận một chút… Cẩn thận một chút, cà phê nóng…”

Anh đặt ly cà phê xuống, đem người cô đặt trên sô pha, nói: “Đừng làm loạn, bằng không anh sẽ cho em nếm mùi đau khổ.”

Ánh mắt cô bởi vì tức giận mà càng có vẻ long lanh hơn, nói: “Anh vì sao lại ức hiếp tôi… Vì sao…”

Môi anh kề sát môi cô, nói: “Bởi vì anh thích nhìn bộ dáng sợ sệt của em.”

Bên ngoài vài ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ chiếu vào bộ sô pha, một tầng sáng màu vàng ánh lên người cô.

Anh ta chưa bao giờ biết căn nhà lạnh như băng này cũng có thể làm cho anhcảm thấy ấm áp như lúc này, làm cho tâm tình luống cuống mấy ngày naycũng trở nên thoải mái hơn. Cô gái dưới thân anh không phải rất rất tốt, chỉ vừa đủ tốt, vừa đủ tốt mới có thể lấp đầy lổ trống trong tim anh.

PS: Mọi người ai đang theo dõi truyện này giơ tay điểm danh xem nào, thấy ai cũng làm SR hết cả vậy ta, buồn quá

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.