Mưa Gió Thoáng Qua, Tôi Yêu Em

Chương 7




Đám hỏi của hai nhà, người của Sở gia cùng với Tần gia vẫn chưa từ bỏ ýđịnh. Nhưng hai nhà cũng biết rõ đạo lý ở nơi nào có thể bóp chặt đượcTần Diệc Hạo, đợi đến khi Tần lão gia tử buông tay về Tây hoàn*, nếumuốn nhớ thương đến Tần Diệc Hạo, cái đó gọi là một điểm khả năng đềukhông có xảy ra.

Tây hoàn*:khi chết sẽ về với thế giới cực lạc

Hôm nay bọn họ trở về Tần gia một chuyến ngắn ngủi, Tần Diệc Hạo liền bịTần lão gia tử gọi lên thư phòng. Xương cốt thân mình của Tần lão giatử trong thời gian nàykhông được tốt, không biết ở trong thư phòng cùng Tần Diệc Hạo nói gì đó, thời điểm Tần Diệc Hạo đi ra ngoài, sắc mặt cực kỳ khó coi.

Hôm nay Sở Phàm cũng đến, Tần Diệc Hạo khó có đượcchút thời gian tham gia bữa tiệc đãi khách này, kết quả lại cùng hắnngồi ở một bàn này, chính là muốn cho thấy ý của mình đối với Sở Phàm.Sở Phàm cũng là một người kiêu ngạo, hôm nay thời điểm duyệt binh thứccủa đại học T, Tần Diệc Hạo đã ngoài ý muốn tham dự, hơn nữa buổi tốicòn bất hòa đi đến ngồi ở một bàn khác, nếu như người có chút đầu óc làcó thể nhìn ra, Tần Diệc Hạo đây là vì chút tình cảm ít ỏi của hắn vớiSở Phàm, vì hai người từ nhỏ cùng nhau lớn lên cho nên hắn muốn nhẫn nại làm ra những hành động như vậy.

Nhưng Tần Chiến biết tínhtình của Tần Diệc Hạo, nhìn hắn như kiên nhẫn cùng ẩn nhẫn như vậy,nhưng ở một số sự tình nào đó mức độ tha thứ lại cực thấp. Chỉ mong SởPhàm có thể hiểu ý tứ của Tần Diệc Hạo cùng người trong nhà nói cho rõràng, bằng không nếu cứ để cho trưởng bối Sở gia trong tối ngoài sáng sử dụng một số thủ đoạn nhỏ, như vậy, người khác tuy không dám trêu chọc,nhưng hắn lại biết chắc chắn sẽ chọc giận đến Tần Diệc Hạo, người cháunày của hắn sẽ không chút bận tâm cái gì gọi là tình cảm cùng tình nghĩa thế giao, sẽ trực tiếp không cho người ta mặt mũi hạ thấp mặt mũi củabọn họ.

Bạch Kỳ cũng không có nhìn qua một bàn khác, vài vịlãnh đạo thử dò xét ân cần lại đây kính rượu, hắn trầm mặt, ai đến cũngkhông cự tuyệt nhận lấy. Triệu Thanh Thanh ngồi ở bên cạnh cắn môi nhìnhắn, trong ngực không biết là tư vị gì. Người khác nhìn không ra, nhưngchung quy thời gian cô ta quen biết với Bạch Kỳ dài như vậy, đương nhiên là có thể nhìn ra tâm tình của hắn cực kém, đã ra ngoài dự tính củamình. Ngay cả cô ta cũng không dám đi trêu trọc hắn, khuyên một hai câuvề sau nên uống ít rượu, nhưng thấy Bạch Kỳ không có phản ứng, cô taliền ngoan ngoãn ngậm miệng.

Một bữa cơm, một đám người tâm tư dị biệt.

Thời điểm buổi tiệc sắp kết thúc, trước khi Bạch Kỳ đi, người của Bạch giakhông hề trong dự kiến liền xuất hiện. Chuyện này đã vượt ra ngoài dựliệu của một đám người Quân Nghệ, ngay cả hiệu trưởng của đại học T cùng lãnh đạo Quân Nghệ cũng có chút thận trọng không biết nên xử lý như thế nào. Hơn nữa Tần chính ủy cùng Tần Diệc Hạo còn ngồi ở trong phòng đâu, cục diện đêm nay thật không dễ dàng. Vài vị lãnh đạo ở đây có ngườinghe nói qua, tuy hai nhà Tần Bạch cùng là quân nhân thế gia, nhưng quan hệ đời trước của Bạch gia cùng với Tần gia hình như là không hề hữuhảo.

Đợi đến thời điểm thấy Bạch Kỳ cùng với hai vị ở Tầngia không người nào để ý tới đối phương, trống đánh trong ngực vài vịlãnh đạo mới giảm bớt. Bạch Kỳ nhìn cũng không thèm nhìn đến bàn của đại học T một cái, còn hai vị ở Tần gia kia lại trực tiếp không chịu ngồivào bàn tiệc của Quân Nghệ, ngược lại đi đến góc hẻo lánh của đại học T ở bên kia. Người có tâm trong ngực liền chuyển động vài vòng, trong tâmliền sinh ra vô số suy đoán.

Lúc Bạch Kỳ rời đi, thực tế không ít người trong tâm đều ẩn ẩn có một loại cảm giác thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Bạch Kỳ có thể đi, nhưng Triệu Thanh Thanh lại không thể đi. Trong lòng côta kỳ thật có vài phần suy đoán, ước chừng cô ta biết Bạch Kỳ vì cái gìsau một đêm tâm tình lại kém như vậy. Những suy đoán kia làm cho cô tacó chút tâm thần không yên, trong ngực tựa như có một con dao. Ghen tịcùng không cam lòng trong đáy lòng của đan xen lẫn nhau, quấn quanhTriệu Thanh Thanh khiến cô ta gần như muốn đem chiếc đũa ở trong tay bẻgãy .

Bữa tiệc đãi khách kết thúc, Khương Sam đang chuẩn bịđi chợt cảm thấy cánh tay căng thẳng, sau đó cánh tay của cô liền bị một người khoác lên khuỷu tay.

"Khương Sam, cô đến đây một chút, tôi có chuyện muốn nói cùng cô."

Triệu Thanh Thanh ghé sát một bên tai của Khương Sam, một bộ dáng thần thầnbí bí, nhẹ nhàng lôi kéo Khương Sam ý bảo cô khoan hãy đi, ôm cánh taycủa cô tỏ ra hai người rất quen thuộc cùng thân mật.

KhươngSam nhìn cô ta một cái, theo lực đạo của cô ta đi đến bàn ở cách vách.Triệu Thanh Thanh lôi kéo cô ngồi trên ghế, đối với mấy người học sinhcủa đại học T phất phất tay.

"Mấy người đi trước đi, Khương Sam ở lại, một chút nữa mới trở về."

Mấy nữ sinh đại học T cùng với Khương Sam vốn không phải rất quen thuộc,nghe vậy cũng không có nhiều từ chối, chào hỏi một chút rồi đi luôn.

Tần Chiến vừa mới đi tới cửa liền bất động thanh sắc liếc mắt nhìn về phíabên này. Tần Chiến là loại người nào, người mà hắn nhìn qua còn nhiềuhơn cả so với người bình thường ăn cơm, cho nên hắn nhìn người cựcchuẩn.

Nhưng hắn còn có việc ở trong quân đội, không thể trì hoãn, ở trên hành lang, Tần Chiến liền gọi Tần Diệc Hạo lại.

"Cậu đêm nay phải đi chỗ nào?"

Không có người ngoài ở đây, biểu tình trên mặt Tần Diệc Hạo mới hiện ra vàiphần lạnh lùng bức người, mặt mày sắc bén gần như muốn phá đồng mà ra,từng góc cạnh trên gương mặt sắc như đao tước phủ, trên mặt là một đôimâu đen sậm thần sắc thanh đạm khí phách, giọng nói không thèm che dấulộ ra vài phần khó chịu cùng chán ghét.

"Lão gia tử muốn tôi trực tiếp về nhà."

Tần Diệc Hạo trời sinh cùng người của Tần gia không hợp, độc lập độc hành,chưa từng có người nào có thể quản thúc chế trụ được hắn. Quan hệ củahắn với Tần Chiến kỳ thật là coi như bình thường, xuất phát từ tôn kínhnào đó, thời điểm chống lại thái độ khá lịch sự, nếu không phải là xương cốt thân mình Tần lão gia tử sắp không được, sẽ không có người nào cóthể làm ra chuyện ước thúc đối với hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.