Mưa Gió Thoáng Qua, Tôi Yêu Em

Chương 53




Ngả Tây Ngói Á nhẹ giọng nói: "Tôi cần phải nhắc nhở anh, tất cả nỗ lực của anh chỉ là phí công thôi, rất nhiều chuyên gia khoa thần kinh nổi danh đã xem bệnh cho tôi, nhưng mà bọn họ đều bất lực, không ai dám mổ cho tôi cả..."

Trương Dương nói: "Cô không tự tin vào trung y?"

Ngả Tây Ngói Á thấp giọng nói: "Tôi không tự tin vào bản thân, tôi đã thất vọng quá nhiều rồi"

Trương Dương vươn tay cầm lấy bàn tay phải trắng như tuyết của Ngả Tây Ngói Á, tay của Ngả Tây Ngói Á rất là đẹp, da thịt nhẵn nhụi mềm mại, Trương Dương có chút kinh ngạc nói: "Cô bị liệt lâu như vậy, cơ thể của cô lại không hề có hiện tượng héo rút"

Ngả Tây Ngói Á nói: "Từ nhỏ tôi đã tập yo ga, bác sĩ cũng không giải thích được việc này, tôi nghĩ hẳn là do nguyên nhân này, cậu tôi nói, yo ga có thể kéo dài tốc độ cua sự trao đổi chất, đã từng có một vị cao tăng, ông ta chôn mình ba năm, không ăn không uống, mà vẫn có thể sống sót được"

Trương Dương nói: "Có thể sao?"

Ngả Tây Ngói Á nói: "Cậu của tôi không gạt tôi!"

Trương Dương đem một tia nội lực lẵng lẽ tiến nhập vào trong cơ thể của Ngả Tây Ngói Á, nội tức lưu chuyển dọc theo kinh mạch của Ngả Tây Ngói Á, lúc đầu thì Ngả Tây Ngói Á không có phản ứng gì, chỉ là sau một lát, cô ta cảm thấy được có một cổ nhiệt lưu đang di chuyển trong cơ thể, cô ta khiếp sợ không gì sánh bằng, đôi mắt đẹp mở to một cách khó tin nhìn Trương Dương, Trương Dương mỉm cười nói: "Nhắm mắt lại, tôi muốn chứng minh với cô rằng, trên đời này luôn có kỳ tích tồn tại!"

Nếu như nói lần đầu bắt mạch cho Ngả Tây Ngói Á, chỉ là kiểm tra tình huống bị thương sơ bộ của cô ta, thì lần thứ hai sử dụng nội tức để kiểm tra kinh mạch quanh thân của Ngả Tây Ngói Á, Trương Dương đã có hiệu biết toàn bộ về trạng thái của thân thể Ngả Tây Ngói Á, tình huống của Ngả Tây Ngói Á còn lạc quan hơn hắn nghĩ nhiều, tình trạng thân thể của cô rất tốt, chỉ cần phẫu thuật lấy ra mảnh xương đâm vào tủy sống, rồi đưa xương cổ trở về vị trí cũ, thì Trương Dương có thể lợi dụng nội lực để bồi dưỡng lại cho tủy sống của cô ta, làm cho cô ta có thể khôi phục lại, ngoài ra còn có căn cơ yo ga của cô ta, làm cho cơ thể của cô sản sinh ra năng lực tự bảo vệ trong lúc cô ta bị thương, cái tốt đẹp nhất tính là tình trạng thân thể của cô ta có thể làm cho thời gian hồi phục của cô ta rút ngắn lại rất rất nhiều.

Nội tức của Trương Dương tiến vào chổ xương cổ của Ngả Tây Ngói Á, Ngả Tây Ngói Á cảm thấy một cơn đau đớn, cảm nhận này sâu sắc này kéo dài từ cổ của cô đến toàn thân, đau đớn chưa từng có không làm cho cô cảm thấy khủng hoảng, ngược lại còn khiến cô cảm thấy vô cùng vui mừng, từ sau khi bị liệt nửa người đến nay, cột sốt của cô chưa từng cảm nhận cảm xúc nào mãnh liệt như vậy.

Trương Dương chậm rãi thu hồi nội tức, mỉm cười nói: "Tình huống của cô tốt hơn so với tưởng tượng của cô nhiều, tôi tin rằng cô nhất định có thể hồi phục lại, bây giờ cô đã có lòng tin đối với tôi hay chưa?"

Đôi mắt đẹp như lục bảo thạch của Ngả Tây Ngói Á tràn ra những giọt nước long lanh như nước sối, cô vốn đã tuyệt vọng với cuộc sống này rồi, nhưng mà biểu hiện vừa rồi của Trương Dương, đã một lần nữa dấy lên hy vọng trong lòng của cô.

..................................

Ngược lại so với Ngả Tây Ngói Á, Phạm Tư Kỳ lúc này mỗi ngày càng đi vào tuyệt vọng, ngày mở phiên tòa đã đến gần rồi, mà vẫn chưa từng được bằng chứng có lợi nào cho cô cả, Phạm Tư Kỳ đã chuẩn bị tốt tâm lý rồi.

Trương Dương đem quyết định của Ngả Tây Ngói Á nói cho Phạm Tư Kỳ biết, quyết định của Ngả Tây Ngói Á đã sớm nằm trong dự liệu của Phạm Tư Kỳ, cô ta thở dài nói: "Vì sao lại nói cho cô ấy biết?"

Trương Dương nói: "Cô ấy sớm muộn gì cũng biết, cô muốn chuyển cổ phần công ty cho cô ấy, thì cũng cần có sự đồng ý của cô ấy"

Phạm Tư Kỳ cắn cắn môi, tâm tình của cô có chút phiền muộn, không chỉ bởi vì Ngả Tây Ngói Á, mà còn bởi vì cô đã gần đến ngày ra tòa.

Trương Dương nói: "Ngả Tây Ngói Á nhờ tôi chuyển lời cho cô, cô ấy không hận cô, chuyện té ngã không liên quan đến cô, kêu cô không nên tự trách mình"

Phạm Tư Kỳ nói: "Cô ấy vẫn lương thiện như vậy"

Trương Dương cười nói: "Chuyện quá khứ hãy quên đi, muốn giải thoát, phải buông tay"

Phạm Tư Kỳ buồn bã nói: " Nếu như lúc đầu tôi buông tay sớm một chút, thì sẽ không để cho cô ấy phải chịu đau khổ như bây giờ"

Trương Dương an ủi Phạm Tư Kỳ: "Tình huống của cô ấy rất tốt, tôi và bác sĩ Vu đã tham khảo qua, bác sĩ Vu có lòng tin chữa tốt cho cô ấy"

Phạm Tư Kỳ nói: "Cảm ơn anh, Trương Dương, tôi vĩnh viễn sẽ nhớ kỹ là đã có một người bạn như anh"

Trương Dương nói:" Còn ba ngày nữa là mở phiên tòa, cô cảm thấy thế nào?"

Phạm Tư Kỳ nói: "Chứng cứ vô cùng xác thật, tôi không có cơ hội thắng kiện, cảm ơn trợ giúp của anh từ trước đến nay, tôi chấp nhận số mệnh của mình"

Trương Dương lắc đầu nói: "Nhưng mà chuyện này rõ ràng không phải do cô làm, vì sao phải chấp nhận?"

Phạm Tư Kỳ nói: "Tôi cũng không cam lòng, tôi cũng không muốn chấp nhận, nhưng mà tôi không thể lấy ra được bất kỳ chứng cứ nào hết, tôi không được cứu trợ!" Nói xong câu đó, Phạm Tư Kỳ dùng sức nhắm hai mắt lại, hai hàng nước mắt chậm rãi chảy xuống theo gò má của cô.

Trương Dương vươn tay đặt lên tay trái của cô, Trương Dương và Cao Liêm Minh đã không chỉ một lần thảo luận về vụ án của Phạm Tư Kỳ, lần này Phạm Tư Kỳ không thể thoát tội được rồi, Trương Dương thấp giọng nói: "Chưa chắc đã thất bại, cho dù lần này thua, thì cũng còn cơ hội!"

"Vô dụng thôi!" Phạm Tư Kỳ đã khoc, cô mở mắt ra, cố gắng khống chế tâm tình của mình: "Trương Dương, nếu Ngả Tây Ngói Á không chịu lấy cổ phần công ty của tôi, thì anh giúp tôi thành lập một quỹ, đem tiền của tôi dùng cho sự nghiệp từ thiện, tôi không muốn để tiện nghi cho lũ súc sinh máu lạnh kia!"

Trương Dương vỗ vỗ mu bàn tay của cô, Phạm Tư Kỳ bỗng nhiên cảm thấy một trận đau đớn trên mu bàn tay, một dòng khí lạnh chạy từ mu bàn tay của cô dọc vào khắp thân thể của cô, trong khoảnh khắc liền trở nên tê dại không gì sánh bằng, Phạm Tư Kỳ Phạm Tư Kỳ mở to mắt nhìn Trương Dương, bên trong đầy tia kinh hãi không hiểu.

Trương Dương dùng truyền âm nhập mật nói với Phạm Tư Kỳ: "Phạm tiểu tỷ, tôi không nghĩ ra biện pháp nào có thể cứu cô, cho nên chỉ có thể dùng hạ sách này, có thể sẽ sinh bệnh nặng, điều kiện y học bây giờ hẳn là không cách nào tra ra được bệnh của cô, cô không thể cung cấp trị liệu cho cô, lợi dụng cơ hội này, cô có thể xin phóng thích, thậm chí là dẫn độ về nước. Tuy rằng bị công an giám sát, mất đi một ít tự do, nhưng mà còn tốt hơn là so với việc bị bỏ tù, trong lúc này cô phải chịu đựng một số đau đớn, nhưng mà cũng chỉ có phương thức ấy, chúng ta mới có thể đổi lấy một ít thời gian"

Phạm Tư Kỳ nhìn Trương Dương, cô cẩn thận lắng nghe từng câu từng chữ của Trương Dương, cảm giác lạnh như băng trong cơ thể càng ngày càng mãnh liệt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.