Mưa Gió Thoáng Qua, Tôi Yêu Em

Chương 47




Sau khi Tiền Sắt Sắt nhảy mũi xong, đã nhanh chóng kinh ngạc mở to mắt. Có chút không dám tin, Tiền Sắt Sắt tỉ mỉ nhìn nam tử đang nằm trên đất, lại ngẩng đầu nhìn Chung Ly Tà đang nghiêm túc kiểm tra thương thế cho nam tử. Nàng phát hiện ngũ quan của hai người khá tương tự nhau, chỉ là nam tử trên đất kiều mỵ hơn một chút, còn Chung Ly Tà lại có vẻ xuất trần nhiều hơn.

Tiền Sắt Sắt lại nghĩ, mỹ nhân sư phụ có nói đây là hài tử của cố nhân. Hài tử của cố nhân, lại có diện mạo tương tự... Chẳng lẽ đây là con riêng của mỹ nhân sư phụ? Sau đó tình nhân lấy chồng, nên hai người không thể ở chung với nhau được nữa, vì vậy mỹ nhân sư phụ bi thương, đành đi tha hương ẩn cư nơi rừng sâu núi thẳm.

Sau đó hắn không ngừng phát triển thế lực của mình, cuối cùng có một ngày quần lâm thiên hạ, đoạt lại mỹ nhân. Tiền Sắt Sắt càng ngày càng sáng mắt, những chuyện mỹ nhân sư phụ đã trải qua quả là truyền kỳ.

Tiền Sắt Sắt vô cùng kích động, chả biết từ lúc nào mình đã giơ móng vuốt nhỏ ra vuốt tai Chung Ly Tà, Chung Ly Tà chỉ cảm thấy tai mình nhỏi đau, vừa ngẩng đầu đã thấy móng vuốt của Tiền Sắt Sắt đang kéo tai mình không ngừng lắc lắc, ánh mắt lại hoàn toàn không có tiêu cự. Chung Ly Tà vừa nhìn đã biết con tiểu hồ ly này lại suy nghĩ lung tung cái gì đó rồi.

Bất đắc dĩ hắn phải kéo móng vuốt của tiểu hồ ly xuống khỏi tai mình, lại ôm tiểu hồ ly không biết đã đặt thần trí nơi này kia vào ngực mình để phòng ngừa vật nhỏ rơi xuống đất.

Làm xong hết thảy, Chung Ly Tà vừa định tiếp tục cứu người thì thần trí của tiểu hồ ly trong ngực lại trở về, kéo áo Chung Ly Tà, mắt lấp lánh hỏi: "Mỹ nhân sư phụ, tình nhân của ngươi đẹp không?"

"Hả?" Chung Ly Tà nghe vậy thì hai tay khựng lại, khẽ hừ một tiếng, sau đó lại tiếp tục động tác, ngón tay như ngọc chậm rãi cởi áo nam nhân trên đất, Chung Ly Tà tiện tay cầm y phục ướt nhẹp của hắn, nhẹ nhàng lau chùi vết thương, khiến cho Tiền Sắt Sắt si mê một trận. Mỹ nhân và mỹ nhân, ôi... đột nhiên nàng cảm thấy thật hạnh phúc.

Trầm mặc hồi lâu, Chung Ly Tà nhìn tiểu hồ ly đang si mê trong ngực, chậm rãi mở miệng: "Nàng không xinh đẹp, nhưng lại rất đáng yêu."

Tiền Sắt Sắt đang đắm chìm trong si mê bỗng dưng nghe được câu nói đó, nhất thời ngây ngẩn cả người. Bởi vì nàng có cảm giác mỹ nhân sư phụ đang hình dung nàng.

Sau đó lại lắc lắc đầu, chẳng lẽ bởi vì mình giống tình nhân của hắn nên mỹ nhân sư phụ mới nhặt mình về nuôi? Suy nghĩ trong đầu Tiền Sắt Sắt từ từ xoay quanh hình ảnh mỹ nhân và hồ ly hô mưa gọi gió.

Ôi... Mặc dù tình yêu giữa người và thú khiến cho người ta khó có thể chấp nhận, nhưng nếu đối tượng cũng là một tiểu hồ ly đáng yêu giống nàng thì cũng không phải là khó chấp nhận lắm.

Lai giữa hồ ly và người, khó trách mỹ nhân này lại thêm phần quyến rũ. Tiền Sắt Sắt cảm khái, tự động bỏ qua chút cảm giác không thoải mái rất nhạt trong lòng, sau đó hỏi: "Mỹ nhân sư phụ, ngươi cứ tiếp tục cứu người, Sắt Sắt nhìn là được rồi."

Nàng nói xong thì mập mờ nhìn nam tử vẫn đang hôn mê, rồi nhảy lên bả vai Chung Ly Tà. Chung Ly Tà nghĩ một lát, cảm thấy cũng không tệ, bệnh tình của người trước mắt này có hơi phức tạp, chẳng những trên người có nhiều vết thương mà trong cơ thể còn có độc, quan trọng hơn là người này bị ngâm trong nước lâu như vậy, nước đã ngấm dần vào cơ thể, cần phải bức ra.

Chung Ly Tà suy nghĩ một chút rồi cởi tất cả quần áo trên người nam tử ra. Tay vừa đụng đến dây lưng của nam tử liền ngừng lại, quay đầu nhìn, quả nhiên Tiền Sắt Sắt đang nằm úp sấp trên đầu vai mình, hứng thú nhìn chằm chằm vào thân thể nam tử.

Chung Ly Tà nhíu mày, thản nhiên nói: "Sắt Sắt, Tiểu ngưu vẫn chưa ăn gì, nếu Sắt Sắt không cho nó ăn, Tiểu ngưu sẽ phải chết đói."

Tiền Sắt Sắt nghe vậy thì cụp tai xuống, dĩ nhiên nàng nghe ra được ý đuổi người trong câu nói của Chung Ly Tà. Mặc dù không cam lòng bỏ qua thân thể của mỹ nhân, nhưng lời sư phụ thì vẫn phải nghe, vì vậy Tiền Sắt Sắt bò xuống khỏi vai Chung Ly Tà, định nhìn mỹ nhân thêm lần cuối.

Nhưng không ngờ vừa mới quay đầu, mắt đã bị một cái tay mịn màng thon dài che lại.

Ngay sau đó, giọng nói lạnh lùng pha chút từ tính thường có của Chung Ly Tà truyền tới: "Nếu Sắt Sắt đã không nỡ rời xa mỹ nhân này như thế, hay là cứ đứng bịn rịn chia tay cho đã đi.”

Tiền Sắt Sắt phồng má, thở phì phì nói: "Không nhìn thì không nhìn, mỹ nhân sư phụ thật nhỏ mọn." Nói xong còn há mồm cắn lên tay Chung Ly Tà một cái.

Mặc dù Tiền Sắt Sắt chỉ là một con hồ ly một tháng tuổi, nhưng răng cũng đã dài, hơn nữa lực cắn còn rất mạnh, đương nhiên là chảy máu. Tiền Sắt Sắt nếm được vị mặn trong miệng, rất muốn nhìn xem có phải Chung Ly Tà bị cắn chảy máu rồi hay không, nhưng nghĩ tới câu nói lúc trước của hắn, lại nghiêng đầu rời đi.

Chung Ly Tà nhìn vết cắn đang chảy máu trên tay, lắc đầu than một tiếng vật nhỏ thật nhẫn tâm, sau đó lại xoay người xử lý người bị ngất này.

Tiền Sắt Sắt hơi hơi tức, nhưng nghĩ kỹ lại cảm thấy mỹ nhân sư phụ không làm sai, nếu đổi lại là mình, con trai của mình vô duyên vô cớ bị một nữ nhân nhìn thân thể, nàng cũng sẽ phản đối.

Tiền Sắt Sắt đã hoàn toàn hiểu sai ý tứ của Chung Ly Tà rồi.

Mặc dù Tiền Sắt Sắt hiểu Chung Ly Tà nhưng vẫn cảm thấy không thể nhìn được thân thể của mỹ nhân thì thật là tiếc nuối, thế nên liền chạy đến tiền viện, bắt đầu dùng vuốt đào mấy thảo dược trân quý mà Chung Ly Tà trồng.

Nàng muốn đem mấy thứ thuốc này cho Tiểu ngưu ăn hết, cho mỹ nhân sư phụ tức chết.

Đến trưa, Tiền Sắt Sắt đã đào được một đống thảo dược, tiểu hồ ly mệt mỏi nằm lên đống thảo dược không buồn nhúc nhích.

Một lát sau, Tiền Sắt Sắt vừa định bò dậy đào thảo dược tiếp, cơ thể lại bị một đôi tay ấm áp mang theo vị thảo dược nhàn nhạt nhấc bổng lên.

Chung Ly Tà nhìn tiểu hồ ly đang thở hổn hển, khắp người đầy bùn đất, trong lòng vừa giận vừa thương tiếc, giận tiểu hồ ly này không hề biết quý trọng mình, hồ ly mới có bây lớn, vậy mà trong lúc tức giận lại dám đào nhiều thảo dược như vậy, mấy cái vuốt nhỏ đó không đau hay sao?

"Sắt Sắt làm vậy có thấy hả giận hay không?" Chung Ly Tà không quan tâm bùn đất trên người Tiền Sắt Sắt có làm dơ y phục của mình hay không, ôm chặt nó vào ngực mình, đi thẳng về phía đầm nước.

"Sắt Sắt ngốc." Nhìn tiểu hồ ly mệt đến mức nói không nên lời, không nhịn được mắng một câu, lại đưa tay gõ đầu Tiền Sắt Sắt một cái.

"Sắt Sắt ngốc chỗ nào hả?" Tiền Sắt Sắt giơ hai cái móng vuốt cỏn con lên che đầu, nhìn Chung Ly Tà một cái, không phục nói.

"Muốn hả giận có rất nhiều cách, ngươi có thể lăn lộn trên thảo dược của vi sư, cũng có thể thả Tiểu ngưu ra cho nó ăn. Cần gì phải hành hạ mình như vậy chứ? Chẳng lẽ mấy cái móng đó không biết đau hay sao?" Mặc dù đang trách cứ, nhưng đồng thời Chung Ly Tà cũng thấy đau lòng, chỉ vì Chung Ly Tà không biết quý trọng bản thân mà đi đào đất như thế.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.