Mưa Gió Thoáng Qua, Tôi Yêu Em

Chương 4




Nghe được lời nói của Huyền Lăng Thương, Đường Yên Nhi cười đắc ý.

Trong lòng biết rõ Huyền Lăng Phong sợ hãi Huyền Lăng Thương nên mới lễ phép với mình. Nhưng mà, nàng cũng không phải loại người không biết cấp bậc lễ nghĩa, đặc biệt còn ở trước mặt Huyền Lăng Thương.

Vì vậy, hé mở làn môi hồng, mở miệng lễ phép nói.

"Tiểu biểu ca hảo."

Đường Yên Nhi mở miệng, khuôn mặt nhỏ nhắn chứa đựng nụ cười sáng lạn, dáng vẻ kia, như một tiểu cô nương nhu thuận hiểu biết, làm người khác vô cùng yêu thích.

Chỉ là, nụ cười của Đường Yên Nhi trong mắt Huyền Lăng Phong lại cực kì chói mắt.

Xú nha đầu này, giả tạo! Huyền Lăng Phong trong lòng tràn đầy khinh thường nói, ánh mắt nhìn Đường Yên Nhi càng nhiều thêm sự khinh thường.

Đối với khinh thường của Huyền Lăng Phong, Đường Yên Nhi tuy thấy nhưng cũng không để ý tới. Bởi vì nàng có chuyện trọng yếu phải xử lý.

Nghĩ tới đây, Đường Yên Nhi từ từ đi đến trước mặt Huyền Lăng Thương, ánh mắt nhìn hắn tràn đầy chờ mong.

" Hoàng đế đại biểu ca, Yên Nhi mới đến Linh Nhạc quốc, đối với cảnh vật nơi đâu phi thường thích thú, cũng muốn ở kinh thành du ngoạn một phen, chỉ là Yên Nhi đối với kinh thành vô cùng xa lạ, nếu như có người dẫn đường, Yên Nhi khẳng định sẽ rất vui vẻ."

Nghe Đường Yên Nhi nói, Huyền Lăng Thương không khỏi hơi cong khoé môi, mở miệng cười nói.

" Chuyện này có khó khăn gì?! Trẫm sẽ cho người mang ngươi đi du ngoạn thật tốt."

Huyền Lăng Thương mở miệng, vẻ mặt hào phóng nói.

Nghe vậy, Đường Yên Nhi lập tức cười một tiếng, ngón tay thẳng tắp chỉ về người đang đứng sau Huyền Lăng Thương, Đồng Nhạc Nhạc.

" Hoàng đế đại biểu ca, ca để Tiểu Nhạc Tử dẫn muội đi du ngoạn kinh thành có được không?!"

Nghe Đường Yên Nhi nói, gương mặt tuấn tú của Huyền Lăng Thương không khỏi biến sắc, huyết mâu xinh đẹp xẹt qua một tia kinh ngạc.

Ánh mắt quét một vòng, liền dừng lại trên người tiểu thái giám đứng phía sau hắn.

Trong lòng thầm nghĩ, ' không nghĩ đến tiểu thái giám này lại hấp dẫn như thế. '

Trước đây đệ đệ của mình muốn hắn làm thiếp thân thái giám, hiện nay lại có người Triệu Hi quốc muốn hắn.

Nhưng mà, tiểu thái giám này, đích thực làm cho người ta thích!

Không riêng gì bề ngoài tuyệt sắc của hắn, trên người hắn lại mang theo một cỗ Linh khí.

Thuần mỹ, ngây thơ, trong sáng tuyệt hảo, phảng phất như một dòng suối sạch sẽ, mê người vô cùng…

Trong lòng nhớ lại, huyết mâu của Huyền Lăng Thương không khỏi lóe lên.

Đối với Huyền Lăng Thương tràn đầy kinh ngạc, Đồng Nhạc Nhạc khi nghe thấy lời của Đường Yên Nhi, trên mặt cũng xẹt qua một tia kinh ngạc.

Nàng không hề nghĩ tới, Đường Yên Nhi lại trực tiếp cầu Huyền Lăng Thương ban bản thân mình cho nàng ta, mang nàng ta đi du ngoạn kinh thành.

Trong lòng nghĩ vậy, Đồng Nhạc Nhạc cảm giác được ánh mắt của Huyền Lăng Thương trực tiếp rơi trên người mình.

Cảm giác được điều này, mắt nhung của Đồng Nhạc Nhạc không khỏi ngước lên, thẳng tắp đối đầu với huyết mâu sâu thẳm mê người của Huyền Lăng Thương.

Đương lúc đối đầu với huyết mâu sâu thẳm của Huyền Lăng Thương, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc giật nảy một cái, phảng phất như có một tảng đá quăng vào mặt hồ yên ả, khiến nó dấy lên từng trận từng trận rung động…

Trong lòng căng thẳng, tim đập dồn dập, khiến Đồng Nhạc Nhạc ảo não vô cùng.

Tại sao nàng luôn như vậy, mỗi lần chỉ cần một ánh mắt của Huyền Lăng Thương, tim nàng luôn luôn đập không có quy luật.

Trước kia, lúc nàng còn là tiểu điêu nhi, hình như cũng không tới mức như vậy nha…

Trong thời gian Đồng Nhạc Nhạc nghi hoặc ảo não, Huyền Lăng Phong đứng bên cạnh, đột nhiên tràn đầy kích động giật mình la lên.

" Không được! Tiểu Nhạc tử phải hầu hạ Hoàng huynh, làm sao có thể mang ngươi đi du ngoạn kinh thành?! Hoàng huynh, huynh nói có đúng không?!"

Huyền Lăng Phong tràn đầy kích động mở miệng.

Ánh mắt nhìn qua một lượt, liền rơi trên người Huyền Lăng Thương.

Kêu tiểu Nhạc tử mang nàng ta đi du ngoạn Kinh thành?! Nàng mơ tưởng!

Phải biết rằng, hắn chỉ cần vừa nghĩ tới hai người bọn họ ở chung một chỗ vừa nói vừa cười, trong lòng liền phát hỏa, cho nên hắn nhất định phải ngăn cản hai người bọn họ ở chung một chỗ.

Kết quả là, ánh mắt Huyền Lăng Phong nhìn Huyền Lăng Thương, càng tràn đầy hi vọng.

Hơn nữa, trong lòng Huyền Lăng Phong biết Huyền Lăng Thương vô cùng hiểu mình, cho nên đối với yêu cầu của hắn, khẳng định sẽ không cự tuyệt, không phải sao?!

Trong lúc Huyền Lăng Phong nhớ lại, Huyền Lăng Thương khi nghe lời nói của hắn , không có lập tức trả lời. Mà quay đầu hướng tới người đứng sau lưng hắn, Đồng Nhạc Nhạc.

"Tiểu Nhạc Tử, ý ngươi như thế nào"

"A! ?"

Nghe được lời Huyền Lăng Thương nói, trên mặt Đồng Nhạc Nhạc lập tức sửng sốt.

Nàng thật không ngờ, Huyền Lăng Thương lại đẩy vấn đề này đến trên người nàng.

Trong lòng kinh ngạc, sau một khắc, Đồng Nhạc Nhạc cảm thấy hai đạo ánh mắt nóng rực, trực tiếp rơi thẳng trên người nàng.

Thấy vậy, Đồng Nhạc Nhạc cảm thấy vô cùng choáng váng, ánh mắt nhìn Huyền Lăng Thương không khỏi xẹt qua vài phần ai oán.

Huyền Lăng Thương này, lại đẩy vấn đề khó khăn này qua trên người nàng , thật sự không có nghĩa khí!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.