Mưa Gió Thoáng Qua, Tôi Yêu Em

Chương 27




Bên này, Lục Ngưng Nhiên đang cõng thích khách nặng gấp đôi nàng, bước nhanh tới Mai viên. May mắn không ai phát hiện hành tung của họ, mồ hôi ướt đẫm, thở phì phò, đặt hắn trên giường, trên lưng đã thấm một mảng máu lớn. Lục Ngưng Nhiên kiểm tra vết thương của hắn, dựa theo ánh trăng, lục tung mọi thứ, rốt cục tìm ra được một hòm thuốc. Mặc Trúc vốn nhiều bệnh, nhất định là không thể thiếu hòm thuốc, sau khi nàng tìm được hòm thuốc liền bước nhanh đi đến cạnh giường, dùng sức xe miếng vải đang đặt trên miệng vết thương, “Ưm…”

Thanh âm trầm thấp đau đớn khẽ kêu lên mà hắn lại thủy chung nhắm chặt hai mắt, vẫn hôn mê như cũ.

Lục Ngưng Nhiên thuần thục đổ thuốc vào miệng vết thương sau đó dùng lụa trắng băng lại, nhìn khăn che mặt màu đen của hắn đã ướt, thuận tay cởi bỏ: Khuôn mặt nam tử cương nghị, góc cạnh rõ ràng đập vào tầm mắt, mũi cao mà thẳng cứ thở chậm rãi, cánh môi đã bị cắn nát, chảy máu, hàng lông mày khẽ nhíu lại. Lục Ngưng Nhiên không tự giác vươn hai ngón tay, vuốt vuốt hàng lông mày của hắn. Đau đớn dần dần dịu lại, hàng lông mày của hắn cũng từ từ giãn ra, từ từ đi vào giấc ngủ.

Lục Ngưng Nhiên đứng lên, duỗi thân, trên trán đầy mồ hôi, lại nghe được tiếng bước chân vội vàng cách đó không xa. Xem ra tối nay không đi được, lại nhìn người đang ngủ say trên giường, chỉ có thể chờ ngày mai lại bàn bạc kỹ hơn. Bây giờ mà tự mình về Cảnh Nghi cung chỉ sợ Cảnh Nghi cung đã rối loạn, thêm chuyện thích khách, tối nay đã thành một đêm không yên bình. Thôi, dù sao đã quyết định rời đi nên không cần quan tâm nữa, ngủ một giấc trước, phục hồi tinh thần rồi nói sau. Nghĩ nghĩ xong liền nằm trên bàn, ngủ say.

Trong Cảnh Nghi cung, Quân Mặc Hàn chậm rãi đi đến cạnh giường, máu chảy nhuộm đỏ cả băng gạc trên cánh tay. Lòng hắn bây giờ rất yên lặng, tay vuốt ve nơi nàng đã từng nằm, còn lưu lại hương thơm của nàng, thì thào tự nói, “Vô luận như thế nào thì ta sẽ bảo hộ ngươi, tuyệt đối sẽ không để bất luận kẻ nào thương hại ngươi.”

Hoa ma ma yên tĩnh đứng ở một bên, âm thầm lắc đầu, Hoàng hậu nương nương a, người ở đâu? Nàng chưa bao giờ thấy Hoàng thượng thất hồn lạc phách như thế, trong lòng nàng cũng không dễ chịu chút nào.

Đêm này là một đêm kinh tâm động phách. Tất cả binh lính, ngự lâm quân trong cung đều tìm từng chỗ, từng góc, cũng không thấy bóng dáng thích khách. Quân Mặc Hàn cũng một đêm chưa ngủ, “Hoàng thượng, không phát hiện tung tích của thích khách cùng Hoàng hậu nương nương.” Lâm Tiêu ở một bên thấp giọng bẩm báo.

“Tiếp tục tìm, tất cả các nơi đều tìm rồi sao?” Thanh âm khàn khàn của Quân Mặc Hàn hỏi.

“Chỉ có Mai viên ở cửa Tây là chưa điều tra.” Lâm Tiêu tiện đà trả lời, nơi đó là cấm địa, hơn nữa lại không có vết chân, hẳn là không có thích khách.

“Các ngươi đi xuống đi.” Quân Mặc Hàn lãnh thị, ra lệnh.

“Vâng.” Lâm Tiêu lĩnh mệnh, lui xuống.

Sáng sớm, ánh mặt trời từ ngoài cửa sổ chiếu vào, Quân Mặc Hàn híp mắt lại, mới hoàn hồn cẩn thận quan sát, “Hoa ma ma, khi người phát hiện không thấy Hoàng hậu, nơi này có dấu vết đánh nhau không?” Hắn đột nhiên ý thức được cái gì, lạnh giọng hỏi.

“Không có, nơi này đều hoàn hảo không tổn hao gì, cũng không có dấu vết đánh nhau.” Hoa ma ma bẩm báo chi tiết, cho nên, lúc đó liền cảm thấy kỳ quái: Hoàng hậu nương nương sao lại mất tích?

“Hi vọng không như trẫm nghĩ, bằng không trẫm sẽ đem nàng cột chặt vào người, một khắc cũng không cho nghĩ tới việc rời xa trẫm.” Quân Mặc Hàn oán hận nói, đứng dậy, bước nhanh ra ngoài điện.

Mai viên, người trên giường chậm rãi mở hai tròng mắt, hơi đứng dậy, đánh giá bốn phía, âm thầm nghi hoặc: Đây là nơi nào?

Nhìn về phía vết thương của mình đã được băng bó, khóe mắt liếc nhìn bóng lưng đang nằm trên bàn, nhớ lại chuyện đêm qua trước khi hắn xỉu, là nàng cứu hắn sao?

Nhớ lại tình cảnh đêm qua, chống thân thể, đi đến trước mặt nàng, khi nhìn thấy dung nhan ngủ say của nàng, hắn lại sững sờ tại chỗ.

Một thân cung trang hồng nhạt, tóc mãi hỗn độn trên mặt, hàng mi dài mà dày, mũi đều đều hô hấp, môi anh đào khẽ cười nhợt nhạt, trong suốt như nước.

Lục Ngưng Nhiên ngủ không sâu, nhiều năm làm đặc chủng nên nàng lúc nào cũng cảnh giác, để ngừa đánh lén, nàng tất nhiên là biết người trên giường đã tỉnh, hơn nữa cũng đi tới trước mặt nàng, cũng cảm nhận được đôi mắt hắn chăm chú nhìn vào mình, chậm rãi mở mắt, lạnh giọng hỏi, “Nhìn đủ chưa?”

“Ách.” Nam tử không nghĩ nàng tỉnh lại lúc này, lập tức thu hồi ánh mắt si mê, xấu hổ không thôi, sắc mặt ửng hồng, không biết làm sao.

“Miệng vết thương của ngươi còn chưa khép lại, sao có thể tùy ý đi lại? Còn không mau nằm trên giường?” Lục Ngưng Nhiên thấy miệng vết thương của hắn lại chảy máu, nhíu mày lại, lạnh giọng ra lệnh. Nếu như hắn khỏe lại, cũng sẽ mang nàng ra khỏi Hoàng cung, điều này chẳng phải rất tốt sao? Nếu như không được, trước hết nên xem xét vì sao hắn lại ám sát Quân Mặc Hàn, đến lúc đó tùy cơ ứng biến.

“Vết thương nhỏ, không ngại.” Nam tử mắc cỡ đỏ mặt, lắc đầu trả lời.

“Nếu như ngươi muốn rời đi thì hãy nghe lời ta.” Lục Ngưng Nhiên tiếp tục lạnh nhạt nhìn hắn, thực không yêu quý bản thân.

Miệng vết thương sâu như thế xem ra là do trường kiếm đâm trúng, như nếu không phải hắn dùng nội lực áp chế chỉ sợ là đã sớm xuống cửu tuyền.

Nam tử cúi đầu đáp, lập tức đi đến trước giường, nằm trên giường, “Cám ơn ngươi cứu ta, Mạc Mộ Phong vô cùng cảm kích.” Hai tay ôm quyền, thành khẩn nhìn chăm chú vào Lục Ngưng Nhiên đang đi đến, nói.

“Nếu ngươi muốn báo đáp ta, vậy phải điều dưỡng thân thể thật tốt mới được.” Lục Ngưng Nhiên không e dè nói, đem hòm thuốc mở ra, tháo băng gạc đã nhiễm máu tươi của hắn ra, rắc thuốc lên vết thương lần nữa, thấy hắn cắn cánh môi, ẩn nhẫn đau xót, cũng không nhíu mày. Lục Ngưng Nhiên âm thầm tán thưởng, thật sự là đại trượng phu.

Mở băng gạc sạch sẽ, từ bên hông hắn từ từ quấn qua, Lục Ngưng Nhiên chuyên chú vì hắn băng bó, hai tay vòng ra sau lưng hắn, thân thể khom về phía trước lại như hai người ôm nhau. Mà lúc này tư thế của họ lại làm nam tử không dám nhúc nhích nửa phần, trên mặt càng thêm đỏ ửng, mũi khẽ hít vào hương thơm của nàng, đúng là thấm vào ruột gan làm cho tâm thần nhộn nhạo. Hắn chưa bao giờ thân cận với nữ tử, hai tay chỉ có thể chống giường, ánh mắt kinh ngạc.

“Các ngươi đang làm gì?” Một màu vàng óng ánh bước vào, lạnh giọng chất vấn, trong mắt đầy lãnh liệt hàn quang: “Quả nhiên là nàng ở đây”. Nhìn cảnh tượng trước mặt, mặt hắn lạnh lùng, trong lòng không có tư vị, hận không thể kéo bọn họ ra. Đầu óc trống rỗng, bá đạo tiến lên, một tay dùng sức kéo Lục Ngưng Nhiên đang băng bó vết thương cho nam tử kia, gắt gao ôm nàng thật chặt, khiêu khích nhìn về phía nam tử trên giường, tuyên bố quyền sở hữu của bản thân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.