Mưa Gió Thoáng Qua, Tôi Yêu Em

Chương 19




- Đồn trưởng Đỗ anh cứu Viễn Hiếu chẳng khác nào cứu cả nhà chúng tôi, anh là đại ân nhân của nhà chúng tôi!

Mẹ và vợ Trương Viễn Hiếu sau khi tỉnh lại, thấy Trương Viễn Hiếu thật sự sống lại hai người cảm kích tột đỉnh, càng không ngừng nói lời cảm kích khiến Đỗ Long cảm thấy hơi ngượng ngùng.

- Cảnh sát Đỗ, hãy cứu con tôi đi, nó đang ở bên kia sáng nay bị người đánh chết đó…

Một bà lão tuổi xấp xỉ bà lão ở bên cạnh kéo tay Đỗ Long, lòng đầy hy vọng nói.

Đỗ Long gật gật đầu nói với bà:

- Được, tôi lập tức qua đó, Trương Viễn Hiếu hãy nằm nghỉ cố gắng hô hấp chậm lại có thể không ho thì không ho, bác sĩ sắp tới rồi bọn họ sẽ chữa khỏi cho anh.

Trương Viễn Hiếu cảm kích gật gật đầu, Đỗ Long liền đi theo bà lão dưới sự hưng phấn của thôn dân đi đến chỗ người chết.

Lúc Đỗ Long nhìn thấy người chết kia hắn do dự một chút đối mặt với vẻ mặt đầy hy vọng của bà lão nói:

- Thím à, tôi có biết chút y thuật, nhưng không phải thần tiên con thím thật sự đã chết rồi, tôi thật sự bất lực…

Còn không phải sao? Trên đầu một lỗ hổng lớn não gần như trơ ra, trừ khi có tiên thuật nếu không làm sao có thể cứu sống?

Bà lão kia đau khổ cầu khẩn:

- Cảnh sát Đỗ, Trương Viễn Hiếu không phải cũng đã chết sao? Anh không phải cũng cứu sống cậu ta? Cảnh sát Đỗ, cứu con tôi đi, cầu xin anh, anh muốn cái gì tôi cũng cho anh…

Đỗ Long cười khổ nói:

- Trương Viễn Hiếu đó là ngất đương nhiên còn có cơ hội cứu sống, con của thím thật đã chết rồi, thím xem thi thể đều cứng thi ban cũng xuất hiện, anh ta thật đã chết rồi… Thật xin lỗi…

Đỗ Long nói xong đồng thời xem xét một chút tình hình người chết, trên người anh ta còn có vài chỗ bị thương tuy nhiên cũng không nguy hiểm, chảy máu cũng không nhiều. Vết thương trí mạng chính là cái lỗ lớn trên đầu, có thể là quốc hoặc thứ gì đó bổ vào.

Đỗ Long lấy camera chụp mấy tấm hình làm bằng chứng, sau đó rời đi sau lưng truyền đến tiếng khóc thương tâm của bà lão. Theo như Dương Tài Dũng nói, Đỗ Long biết được chồng bà chết sớm, con độc nhất còn chưa kết hôn không ngờ hôm nay kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, chẳng trách trong tiếng khóc của bà tràn đầy tuyệt vọng.

Đỗ Long cảm thấy khó chịu bởi vì chính mình cho người khác hy vọng ảo sau đó lại cướp đi, đối với bà lão kia mà nói đây không phải đơn giản là đau khổ gấp bội như vậy.

Đỗ Long rời khỏi rừng cây, chỉ thấy các thôn dân thôn Lĩnh Thượng vẫn ngồi đó nghỉ ngơi, bọn Tần Tuấn vẫn chưa xử lý xong vũ khí thôn dân thôn Đán Đán.

Thôn dân thôn Lĩnh Thượng biết được tin Trương Viễn Hiếu được Đỗ Long cứu sống, ánh mắt bọn họ nhìn Đỗ Long ngoài kính sợ cũng không thiếu phần cảm kích.

Máy bay trực thăng đã hạ cánh dừng trên mảnh đất tranh chấp kia, Đỗ Long đi tới nói với Y Vũ Phong:

- Đội trưởng Y, vất vả cho anh rồi, nhờ có anh kịp thời dùng máy bay đưa tôi đến đây nếu không thật khó mà thu dọn.

Y Vũ Phong cười nói:

- Có thể giúp được là tốt rồi, nghe nói vừa rồi anh cứu sống một người chết? Lợi hại quá!

Đỗ Long cười khổ nói:

- Chỉ là ngất mà thôi, hiểu chút y thuật mọi người có thể cứu sống anh ta, vận may của tôi tốt…

Y Vũ Phong nói:

- Vận may của anh không phải tốt bình thường, dường như mọi chuyện ổn rồi, chúng tôi không thể ở đây lâu, nếu không có vấn đề gì chúng tôi phải đi rồi.

Đỗ Long nói:

- Có lẽ không có chuyện gì nữa, anh mau đi đi lát nữa rảnh tôi tìm anh uống rượu.

Máy bay trực thăng bay đi trời cũng dần trở nên tối đen, con đường đi vào xã Mãnh Tú loáng thoáng xuất hiện đèn xe lập lòe. Đỗ Long cởi bỏ còng trên tay Từ Cần Phát, Từ Cần Phát hậm hực xoa cổ tay chẳng nói năng gì, Đỗ Long nói:

- trưởng thôn Từ, vừa rồi chuyện gấp phải tòng quyền, đắc tội.

Từ Cần Phát hừ một tiếng, nói:

- Nghe nói… Trương Viễn Hiếu được cậu cứu sống?

Đỗ Long gật gật đầu nói:

- Anh ta bị tụ huyết chặn khí quản, thật ra không chết, tôi giúp anh ta ho ra tụ huyết, bây giờ không sao rồi.

Từ Cần Phát giậm chân một cái, nói:

- Tốt! Chuyện anh còng tay tôi coi như bỏ đi, bây giờ anh định làm gì?

Đỗ Long nói:

- Tìm ra kẻ đả thương người là hoàn toàn giải quyết được chuyện tranh cãi hai thôn các ông.

Từ Cần Phát nói:

- Tôi tin anh có thể tìm ra hung phạm, tuy nhiên muốn hoàn toàn giải quyết tranh cãi có thể gặp khó khăn.

Đỗ Long nói:

- Thật sự khó sao? Vậy cũng chưa chắc, trưởng thôn Từ, năm đó lúc phân chia ruộng đất, ruộng của hai thôn các ông hẳn là được chia rất rõ ràng?

Từ Cần Phát nói:

- Chuyện đó đương nhiên rõ ràng, còn dựng cả bia rồi, tuy nhiên mọi người lâu không trồng trọt ruộng đều bỏ hoang, hơn nữa thung lũng này trời mưa thường xuyên sẽ có hồng thủy, ban đầu mặt đất này không cao như vậy, cũng không bằng như vậy, đều là đá và bùn cát do hồng thủy tạo thành đống, bia dựng ban đầu cũng bị chôn xuống dưới nên không ai biết đường ranh giới đang ở vị trí nào.

Ánh mắt Đỗ Long nhìn xuyên thấu qua tầng đất phía dưới, hắn nói:

- trưởng thôn Từ, ông chắc là còn nhớ rõ vị trí bia đá chứ? Nếu đưa máy móc công trình đến, hẳn là dễ dàng có thể đào ra tấm bia đá, hai thôn các ông vẫn tiếp tục phân chia ruộng đất theo đường ranh giới như ba mươi năm trước sẽ không có tranh chấp gì nữa chứ?

Từ Cần Phát nói:

- Nhìn thấy cái hố kia chưa? Tôi nhớ mang máng năm đó bia đặt ở chỗ này, hôm nay tôi dẫn người đến lập bia cũng không có ý định chiếm của thôn Đán Đán, thôn Đán Đán đánh chúng tôi thật là không có đạo lý.

Đỗ Long nói:

- Ai bảo ông không bàn bạc đã chạy đến lập bia? Huống chi trưởng thôn cũng không có quyền lập bia, ít nhất phải chính quyền cấp xã chỉ đạo xuống thôn mới có thể lập bia.

Từ Cần Phát không phục nói:

- Vậy bọn họ cũng không thể đánh người!

Lý Bảo Tuyền trưởng thôn Đán Đán đã đi tới, bác bỏ:

- Là người thôn ông không nói đạo lý toàn nói những lời khó nghe, đổi lại ai cũng không chịu nổi.

Chứng kiến hai người đang muốn cãi vã, Đỗ Long nói:

- Được rồi, hai người đừng cãi, trưởng thôn Lý các ông sở dĩ tranh chấp là vì không tìm được đường ranh giới, nếu có thể tìm được tấm bia đã lúc trước vấn đề sẽ được giải quyết đúng không? Các ông nên mau phái người đào tấm bia đá lên.

Lý Bảo Tuyền nói:

- Vậy cũng không được, cái ranh giới đó là ba mươi năm trước đặt, ngày nay tình hình đã khác, ranh giới cũ không thể giải quyết vấn đề hiện tại, cho dù là đào ra tấm bia đá cũng vô dụng.

Từ Cần Phát lập tức cười lạnh nói:

- Đồn trưởng Đỗ, anh thấy chưa? Là lão ta lòng tham vô đáy, muốn chiếm lợi từ thôn Lĩnh Thượng chúng tôi.

- Ranh giới của ba mươi năm trước tại sao lại không thể giải quyết vấn đề hiện tại?

Đỗ Long nghi hoặc hỏi.

Lý Bảo Tuyền nói:

- Đồn trưởng Đỗ, ba mươi năm trước chia ruộng đất là dựa theo nhân khẩu của thôn, nhân khẩu của thôn Đán Đán chúng tôi tăng trưởng nhanh hơn bọn họ hiện, giờ nhân khẩu đã nhiều hơn gấp đôi bọn họ, nếu dựa theo ranh giới trước kia để phân, đất vườn dân tôi có chưa bằng một nửa bọn họ điều này đương nhiên bất hợp lý, phải giải quyết theo phương pháp như ba mươi năm trước một lần nữa chia ruộng theo đầu người, bằng không…

Từ Cần Phát cười lạnh nói:

- Ai bảo thôn các ông hằng năm đều đẻ nhiều? Kế hoạch hóa gia đình là chính sách của nhà nước, là phải theo, các ông phạm tội còn dương dương tự đắc muốn cướp đất của chúng tôi? Tôi cho ông biết, không có cửa đâu!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.