Mưa Gió Thoáng Qua, Tôi Yêu Em

Chương 14




- Luyện dược sư thất phẩm bình thường cho dù hao tổn cả đời cũng chưa chắc luyện được đan dược thất phẩm hoàn mỹ như vậy, nhưng ta luyện lần đầu tiên đã đạt tới, quả thật là chưa từng nghe thấy, như vậy dùng Bát Quái Lô chẳng phải có thể luyện chế được bất kỳ loại đan dược nào sao.

Lâm Tiêu cảm thấy kích động.

Nuốt vào một viên Nguyên Khí đan thất phẩm, chân nguyên trong cơ thể Lâm Tiêu lập tức tăng lên, chỉ sau nửa canh giờ toàn bộ chân nguyên bị tiêu hao đều đã khôi phục trở lại.

- Công hiệu quả nhiên kinh người.

Trong lòng Lâm Tiêu âm thầm ngạc nhiên.

Trong thời gian kế tiếp, Lâm Tiêu bắt đầu luyện chế linh dược còn lại, vừa luyện chế vừa dùng Nguyên Khí đan khôi phục chân nguyên của mình, mãi tới ngày hôm sau vài gốc linh dược thất giai trên người hắn đã hoàn toàn tiêu hao hầu như không còn, mà hắn cũng luyện chế ra được gần hai mươi viên Nguyên Khí đan thất phẩm.

- Một viên Nguyên Khí đan thất phẩm giá trị năm trăm triệu, hai mươi viên là mười tỷ, lợi nhuận tám tỷ, tiền này thật dễ kiếm đi.

Lâm Tiêu líu lưỡi, ở trên đại lục Thương Khung, luyện dược sư vĩnh viễn là đám người giàu có nhất, nhưng giống như hắn luyện chế liên tục không hề thất bại, vô cùng hoàn mỹ như vậy thật sự là không có.

Oanh long…

Một chưởng đánh vỡ sơn động, sương khói bốc lên, hương thơm đan dược thoang thoảng, Lâm Tiêu chậm rãi đi ra.

- Khổ tu ba tháng thời gian, rốt cục ngưng luyện thành tâm hỏa, vừa lúc đi thành Hắc Lĩnh một chuyến.

Lâm Tiêu trầm tư, chợt phóng lên cao.

Gió nhẹ lướt qua, ở phía chân trời cách mấy trăm dặm, ba thân ảnh lướt qua trời cao.

- Ân? Hương vị thơm quá, là đan dược, ít nhất đạt được thất phẩm.

Người cầm đầu sắc mặt ngăm đen, bộ dáng xấu xí.

- Đại ca, đích xác thật thơm, mùi vị từ hướng nào truyền tới?

- Đan dược tản mát ra hương vị như vậy tuyệt đối không bình thường, số lượng hẳn là không ít.

Ba người liếc nhau, trong mắt toát ra vẻ tham lam, thân hình vừa động liền bay theo hướng mùi thuốc truyền tới.

- Nhìn xem, phía trước có tên tiểu tử!

Mấy trăm dặm khoảng cách giây lát liền tới, ba người lập tức nhìn thấy Lâm Tiêu, ánh mắt sáng ngời.

Ba ba ba!

Ba đạo lưu quang xuyên qua không gian, nháy mắt bao vây quanh Lâm Tiêu.

Lâm Tiêu nhướng mày:

- Ba vị là ai, vì sao ngăn cản đường đi của ta?

- Tiểu tử, vừa rồi chúng ta ngửi được mùi thơm của đan dược, có phải từ trên người ngươi phát ra!

Một tên Quy nguyên cảnh sơ kỳ quát lớn.

- Ôi chao lão tam, đừng thô lỗ như vậy.

Tên xấu xí ngăn cản đồng bọn, ánh mắt nhìn chằm chằm Lâm Tiêu nói:

- Các hạ, chân nguyên trong cơ thể ba người chúng ta tiêu hao quá nhanh, vừa lúc thiếu đan dược, không bằng các hạ viện thủ, giúp ba huynh đệ chúng ta một chút chuyện nhỏ, chúng ta vô cùng cảm kích.

Nhìn thấy loại tình huống này, Lâm Tiêu làm sao còn không biết xảy ra chuyện gì, lạnh lùng nói:

- Nếu ta nói không thì sao?

Sắc mặt nam tử gầy gò lạnh lùng, dữ tợn nói:

- Xú tiểu tử, ba huynh đệ chúng ta chẳng qua mượn mấy viên thuốc của ngươi, mẹ nó đừng rượu mời không uống thích uống rượu phạt, ngoan ngoãn giao đan dược ra đây, chúng ta thả ngươi một con đường sống, nếu không hôm nay ngươi không cần ra khỏi phiến núi hoang này đâu!

- Một Quy nguyên cảnh sơ kỳ đỉnh phong, hai Quy nguyên cảnh sơ kỳ.

Lâm Tiêu lướt qua ba người, lạnh lẽo nói:

- Trong vòng một lần hô hấp, cút cho ta!

Chữ cút vừa ra, như sấm sét chấn động, ầm ầm nổ vang.

- Cuồng vọng!

- Muốn chết!

Hai người sắc mặt khó xem giận quát một tiếng, nam tử đầu lĩnh nheo mắt đánh giá Lâm Tiêu.

- Một, hai…

- Xú tiểu tử, xem ra ngươi không muốn sống, nếu muốn chết thì ta thành toàn ngươi!

Một tên rút trường kiếm, nhắm ngay Lâm Tiêu đâm ra, kiếm quang sắc bén.

- Ba!

Đếm xong ba tiếng, trong mắt Lâm Tiêu hiện lên tia tinh quang, đột nhiên một luồng đao mang sáng ngời hư không, nháy mắt xuyên thấu qua thân thể tên xuất kiếm, trong ánh mắt trừng lớn hoảng sợ của hắn đem hắn chém thành hai nửa.

Lâm Tiêu một đao chém giết một người, khiến hai người còn lại sợ ngây người.

- Lão tam! Ngươi muốn chết!

Tên xấu xí kinh sợ quát to, thân thể bộc phát chân nguyên hỏa diễm, nhắm ngay Lâm Tiêu điên cuồng oanh ra một quyền.

Oanh long!

Quyền phong đáng sợ khuấy động, khí lãng dâng cao trăm thước, ầm ầm nghiền áp Lâm Tiêu.

Sắc mặt Lâm Tiêu lạnh lùng, huy động chiến đao, dễ dàng phong trụ một quyền của đối phương, cự lực đáng sợ làm thân hình tên xấu xí bật lui thật nhanh.

- Không tốt, gặp phải cường địch!

Sắc mặt nam tử xấu xí đại biến, thực lực Lâm Tiêu vượt xa dự liệu của hắn, chỉ dùng một đao đơn giản ngăn cản đã vượt hơn một kích toàn lực của hắn, nhất thời kinh sợ hóa thành lưu quang chạy trốn.

- Đi được sao!

Thần sắc Lâm Tiêu lạnh lùng, nếu đối phương dám đánh cướp thì cũng nên có giác ngộ tử vong.

Một đao chém ra, ánh đao sắc bén như chém thiên địa thành hai nửa, đao mang xuyên bầu trời nháy mắt đuổi theo nam tử xấu xí.

- A!

Một tiếng hét thảm, tên xấu xí lập tức bị đánh trúng, nháy mắt vẫn lạc.

- Không, đừng giết ta!

Tên cuối cùng hoảng sợ kêu to, chật vật bỏ chạy, ngay sau đó đao mang lướt qua, thân thể đang bỏ chạy liền bị chém thành hai, máu tươi rơi đầy mặt đất.

Lâm Tiêu vẫy tay, một cỗ hấp lực trống rỗng bay ra thu lấy ba trữ vật giới chỉ, hắn cũng không thèm nhìn tới trực tiếp ném vào trong giới chỉ của hắn.

Cách đó không xa, Phân thân Toản Địa Giáp thi triển Yêu Dực Cửu Trảm, thân thể khổng lồ lưu lại tàn ảnh xuất hiện ngay trước mặt Lâm Tiêu.

- Thu!

Thu hồi Phân thân Toản Địa Giáp, Lâm Tiêu bay về hướng Thành Hắc Lĩnh.

Vài giờ sau, Thành Hắc Lĩnh hiện lên trong tầm mắt Lâm Tiêu.

Thân hình hắn vừa đáp xuống, những võ giả xếp hàng giao phí vào thành vội vàng lui sang một bên.

- Là tiền bối Quy nguyên cảnh, thoạt nhìn thật trẻ tuổi.

- Chẳng lẽ là thiên tài đế quốc?

Không ít võ giả nhủ thầm, vẻ mặt vô cùng cung kính.

- Mời tiền bối.

Vài tên hộ vệ cửa thành cung kính nói.

Thành Hắc Lĩnh cũng không phụ thuộc quận Hiên Dật hay quận Định An, là một tòa thành mạo hiểm độc lập, do nhiều thế lực gần bên cùng nhau xây dựng, lưng dựa Yêu Ma lĩnh, võ giả ra vào đông đảo, đi vào thành phải nộp phí tổn, nhưng cường giả Quy nguyên cảnh thì hưởng thụ đặc quyền, không cần bị Thành Hắc Lĩnh quản chế.

Lâm Tiêu gật đầu, đi vào trong thành, đây là lần thứ hai hắn tới nơi này, nhưng cảm giác đã hoàn toàn khác hẳn lần đầu.

Lâm Tiêu đi thẳng tới đại điện giao dịch bên trong trung tâm tòa thành.

- Ân?

Khi Lâm Tiêu vừa đi vào đại điện, ở ngay trước quầy có một đôi mắt chợt lóe tinh quang.

- Thật tốt quá, không nghĩ tới Lâm Tiêu thật sự đi tới Thành Hắc Lĩnh, phải nhanh chóng đem tin tức truyền cho đại nhân.

Cúi đầu, thu liễm vẻ mặt kích động, người kia liền âm thầm liên lạc với cường giả Quận Võ Lăng đóng quân trong Thành Hắc Lĩnh.

Lâm Tiêu hoàn toàn không biết việc này, trực tiếp đi vào trong đại điện, bên trong người đến người đi, ồn ào nhộn nhịp, chung quanh tràn đầy hương thơm linh dược, bảo vật tỏa sáng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.