Mùa Đông Lãng Mạn

Chương 47: Tiếp tục trị liệu




Ngày Tập Vị Nam đưa Diệp Bạc Hâm về nhà, bác hai bác ba cô tư cô năm cô sáu đều từ nhiều thành phố quay về nhà.

Ngoài nhà, mấy người anh con bác trạc tuổi nghe tin cũng đến, đứng ở cửa ngẩng đầu trông, đều là thanh niên đã hơn 20 tuổi, cũng bộc lộ tài năng ở nhiều lĩnh vực khác nhau, chiếm giữ nhỏ nhoi, nhân tài trong ngành, lúc này đã quây quanh Tập Khởi Nhu tán gẫu, chỉ vì Tập Khởi Nhu là tiểu bối duy nhất đã nhìn thấy chị dâu.

Tập Vị Cận vì công việc bận rộn, buổi sáng đã đến công ty giải quyết việc trước.

Chiếc Land Rover màu đen từ xa đi đến, bên ngoài bãi cỏ biệt thự màu sắc rực rỡ, mấy người đàn ông trẻ tuổi bỗng nhiên im bẵng, từng đôi mắt dõi theo chiếc xe từ xa tới gần, muốn bóc trần miếng màng màu đen.

Vốn dĩ nghe nói anh hai lạnh lùng nhất bên cạnh không hề có phụ nữ gì đã kết hôn, bọn họ đã kinh ngạc vô cùng, trong lòng mặc dù rất hiếu kì anh hai lần này lại lên cơn điên gì, người phụ nữ nào khiến anh nhìn lọt mắt, nhưng sợ đắc tội với anh hai mà không dám sau lưng phái người đi điều tra, không dễ gì được nhìn thấy anh hai đưa chị dâu về, bây giờ bọn họ còn có thể bình tĩnh tự nhiên?

Cộng thêm Tập Khởi Nhu còn thêm mắm thêm muối, nói anh hai bất luận thế nào đều cưng chiều chị dâu, còn nói chị dâu tán đổ anh hai, bọn họ càng sốt ruột muốn nhìn thấy chị dâu trong truyền thuyết.

Cách lần trước tới Tập gia mới mấy ngày, Diệp Bạc Hâm mặc dù không hề muốn đối diện với khuôn mặt lạnh lùng của lão phu nhân, nhưng ngại sắc mặt của Giang Nhan, vẫn phải đồng ý đến ra mắt người nhà Tập gia, đã quen mặt rồi, dẫu sao sau này đều phải tiếp xúc với nhau.

Nhưng không ngờ, ngoài cửa mấy người đàn ông thân hình cao lớn, mặt mày sáng lạn đang đứng, giả vờ hưu nhàn nhưng lại nỗi bật hơn người.

Gien của người nhà Tập gia cũng có phần quá mạnh rồi.

Không hổ danh là gia tộc kéo dài suốt trăm năm, mỗi một người đều là long phụng, đơn cử như nói đến khí nhất, sự cao quý ấy toát ra từ xương cốt, không cần bảng hiệu rườm rà, tuyệt đối không phải giàu hai đời, giàu ba đời có thể so sánh được, sản phẩm xa xỉ của nhiều nhãn hiệu cũng không chống lại được một người xuất sắc ưu tú từ đầu đến chân.

Diệp Bạc Hâm chỉ biết Tập Khởi Nhu đứng ở trung tâm, ngoài ra còn có hai cô gái mặc đầm dài, khí chất thanh tao.

Năm người đàn ông trạc tuổi, tùy ý đứng cùng nhau, tạo thành một phong cảnh tuyệt đẹp trong biệt thự.

Nhìn thấy sự căng thẳng của cô, Tập Vị Nam lặng lẽ đưa một tay ra, áo lên bàn tay đang đặt trên đùi của cô, chất giọng đầy lôi cuốn mang theo mẹnh lệnh khiến người khác an tâm, "Ba người bên trái là anh họ của anh, con trai của bác hai bác ba, hai người bên phải là em họ của anh, con trai của cô tư, cô năm, Khởi Nhu em đã gặp qua, con gái của bác ba, hai cô gái kia là em họ của anh, con gái của cô sáu..."

Diệp Bạc Hâm đầu óc rối bù lên, nhìn từng soái ca mỹ nữ, cô thừa thận mình đã mù rồi, mặc dù cô từng quen biết không ít đàn ông đẹp trai khí chất sáng ngời, nhưng rất hiếm khi có thể trong một khoảnh khắc nhìn thấy nhiều như vậy, mà trên trán còn có mấy phần giống nhau, không kể đến mấy người em ngỗ ngược của anh, anh em họ của anh cũng không hề thua kém.

Đợi Tập Vị Nam dừng xe hẳn, liền mở cửa xe, tay vịn vào trần xe đợi Diệp Bạc Hâm xuống xe, đây vốn dĩ là hành động mà đàn ông galăng nên có, không có gì đáng ngạc nhiên cả, nhưng những người ở đây đều hiểu, anh hai là xuất thân quân nhân, làm việc trước giờ không nhìn sắc mặt người khác, có thể khiến anh đích thân mời xuống xe, xem ra vị trí của chị dâu trong lòng anh hai rất quan trọng.

Mọi người trừng mắt nhìn nhau, vừa nãy còn cho rằng Khởi Nhu nói quá, hôm nay tận mắt chứng kiến mới chịu tin, anh hai có tiềm năng làm nô bộc cho vợ.

"Chị dâu, chị cuối cùng cũng đến rồi, mọi người đều tò mò không biết có phải chị có ba đầu sáu tay, bắt được trái tim thiếu nữ của anh hai hay không." Tập Khởi Nhu lên phía trước ôm lấy cánh tay Diệp Bạc Hâm, cười hi hi nhìn cô.

Bị nhiều người như thế nhìn chằm chằm, Diệp Bạc Hâm dù bình tĩnh, cũng sẽ cảm thấy toàn thân không thoải mái, dứt khoát bọn họ được dạy dỗ rất tốt, có tò mò cũng sẽ không nhìn trực diện người ta quá lâu.

"Đây chính là chị dâu à? Anh hai, anh mang từ đâu về đấy, thật là có phúc."

"Chào chị dâu..."

"Chào chị dâu..."

"Chị dâu, chị đừng chê trách nhé, bọn em bình thường không phải thế này đâu, chẳng qua lần này quả thực là bị anh hai dọa chết khiếp rồi, bọn em à, đều khá tò mò chị dâu là người như thế nào, vì thế mới chạy ra vây lại xem..."

"Chị dâu, chị đừng nhút nhát, đến đây đã giống như đến nhà mình vậy, tuyệt đối đừng khách sáo nhé..."

Mọi người anh một câu tôi một câu, líu rít cất lời, bầu không khí lập tức giãn ra không không ít.

Diệp Bạc Hâm hít một hơi, mỉm cười gật đầu.

"Aizzzz, chị đánh em làm gì?"

"Ngốc, sao lại nói thế chứ? Chị dâu vốn dĩ đã là người nhà, cái gì mà đến đây giống như đến nhà mình, cậu có biết nói chuyện không đấy?"

"Đi thôi, chúng ta vào trong trước." Tập Vị Nam nói nhỏ vào tai Diệp Bạc Hâm, đưa cô đi ngang qua bọn họ.

Đám người đứng ngoài cửa lập tức cùng vào theo.

Trong phòng khách, bác hai, bác ba, cô tư, cô năm, cô sáu, còn có cả vợ chồng Giang Nhan, mọi người đều đã tập trung đông đủ rồi.

Bà nội từ hôm ấy cãi nhau với ông nhà, hai người đến bây giờ vẫn chưa làm hòa, tối qua bà ấy nghe nói Tập Vị Nam sẽ đưa Diệp Bạc Hâm về, liền tức đến mức giáo huấn cho Giang Nhan một trận, nói bất luận thế nào cũng không thừa nhận thân phận của Diệp Bạc Hâm, nhưng không ai chịu nghe lời bà ấy, bà ấy xem không vừa mắt, tối qua trực tiếp dọn tới căn nhà phía sau tòa nhà chính ở rồi.

Nhìn qua trưởng bối trong nhà, Diệp Bạc Hâm và Tập Vị Nam ngồi trong phòng khách, giống như thẩm vấn, nhận lấy sự chất vấn từ trưởng bối.

Ngoại trừ cô năm khá trầm lặng, những người khác đều rất nhiệt tình.

Giang Nhan dặn dò nhà bếp một lát chuẩn bị đồ ăn, hôm nay mọi người đều ở lại dùng cơm trưa.

Chưa bao lâu, cô sáu đã đưa hai con gái rời khỏi.

"Tôi đi khuyên can mẹ, hy vọng mẹ có thể nghĩ thoáng một chút, đừng cố chấp như thế, hà cớ gì chứ, đều đã tới tuổi này rồi, còn gây khó dễ cho con cháu, mang tiếng suốt đời."

Mọi người nhìn nhau, chỉ sợ bà ấy không dễ dàng thỏa hiệp như thế.

Ông nội mấy năm nay rất ít khi ở trong quân đội, mặc dù đã đến tuổi nghỉ hưu, nhưng ông ấy không muốn rời khỏi cương vị, đều đã hơn 80 rồi, còn giữ chức trong quân đội, từ tối hôm ấy cùng lão phu nhân ra về không vui, ông ấy trong đêm đã bảo cảnh vệ đưa về tận quân đội, ở đấy suốt mấy ngày.

Lúc ông ấy từ trong quân đội vội vã quay về nhà, cũng là lúc dọn cơm trưa.

Bà nội không chịu từ ngôi nhà đó vào, ở bên ấy mở bếp, ông nội cũng không sai người đi mời, chỉ là đôi mắt sắc bén như chim ưng luôn hoài nghi nhìn Diệp Bạc Hâm.

Ông nội tuổi tác mặc dù đã cao, nhưng người vẫn còn rất minh mẫn, ý chí khắc nghiệt của người lính trong những năm tháng rèn luyện, đã lắng đọng lại sức uy hiếp toàn vẹn tự nhiên, mặc dù không nói, nhưng ánh mắt đầy tính đe dọa ấy đủ khiến người khác kinh hoàng khiếp sợ.

Diệp Bạc Hâm chưa từng gặp qua ông già nào khí thế lớn mạnh như ông ấy, cô kính trọng trong lòng, cũng hết sức sợ hãi Tập lão gia, lúc đầu trong trường quân đội, cô không ít lần nhìn thấy trên tài liệu quân sự chiến tích vĩ đại của ông ấy, đến cả án lệ điển hình của các giáo quan lên lớp cũng đều là Tập lão gia dẫn đầu.

Lúc trước chưa từng nhìn thấy ông ấy, cũng không nghĩ lúc sinh thời có thể nhìn thấy một nhân vật sống trên sách giáo khoa, xuất hiện trong tin tức như thế, chính là ông ấy đứng đầu bảo vệ quốc gia khỏi tai ương, trong niên đại chiến tranh tranh chấp, ông ấy là nhân vật trí dũng kiệt xuất.

"Chào ông nội." Diệp Bạc Hâm hít một hơi thật sâu, ra hiệu cho Tập Vị Nam, bước lên trước một bước, cả người ông ấy như mũi dao sắc nhọn lạnh tanh khiến cô đứng thẳng người, giống như quay về thời kì trong quân đội lúc đối diện với trưởng quan, cô phản xạ có điều kiện chào cung kính kiểu nhà binh.

Im lặng...

Ngượng ngùng...

Chào kiểu quân đội mà gọi ông nội là cái quỷ gì?

Chỉ số thông minh của Diệp Bạc Hâm không tệ, cô sao lại căng thẳng đến mức không làm chủ được tay chân vậy chứ?

"Phù... ha ha..." không biết là ai cười, những tiếng cười hi hi thoải mái đồng loạt vang lên.

Tập lão gia hơi ngạc nhiên, nheo mày lại, thần sắc vốn dĩ căng thẳng cũng vì động tác ngốc nghếch đáng yêu này của cô mà không giữ nỗi.

Ông ấy chỉnh đốn thần sắc, bình thản nhìn Diệp Bạc Hâm một cái, sau đó đuôi mắt quét qua mấy tiểu bối đang cười ra tiếng, "Cười cái gì mà cười, có gì đáng cười không? Không phải gọi ăn cơm rồi sao? Đều đứng ngây ra đó làm gì? Không đói thì cút ra ngoài, để tránh người già vì mấy thằng nhóc bọn bây mà nuốt không trôi cơm, rõ ràng bị bọn bây làm tức đến phát bệnh dạ dày."

Nói xong, ông ấy nắm tay lại, trừng mắt nhìn Tập Vị Nam một cái.

Bàn ăn bằng đá cẩm thạch trắng lớn, dài 7 8 mét, chỗ chính có hai vị trí, vì lão phu nhân không có mặt nên trống một chỗ, chứa hơn 20 người, khăn trải bàn màu trắng phủ trên mặt đá cẩm thạch gần cưa sổ, bên ngoài cửa sổ là vườn hoa, cảnh đẹp mê hoặc.

Diệp Bạc Hâm luôn cảm thấy ông nội không thích mình, từ đầu đến cuối đều không có phản ứng gì với cô, nhưng cô cũng phải là kiểu mong manh dễ vỡ, trên bàn ăn, ánh mắt lão gia lại như có như không lướt nhìn cô, hại cô không dám ngẩng đầu đối diện với ông ấy, chỉ có thể ngồi ngay ngắn, lúc Tập Vị Nam như thường lệ giúp cô lột vỏ tôm, cô sắp khóc không thành giọt, lo lắng lão gia vì cháu trai mình quá chăm lo cho cô mà nổi giận, nhưng cô nghe nói trong đám cháu đông đúc như vậy, lão gia yêu thương đứa cháu Tập Vị Nam luôn khiến ông ấy đau đầu đến bó tay hết sách này nhất, mỗi lần bị chọc tức đến giậm chân, nhưng vẫn không rút kinh nghiệm, tính cách Tập Vị Nam một nửa là từ ông ấy truyền lại.

Bên dưới bàn ăn, Diệp Bạc Hâm âm thầm đụng nhẹ vào chân Tập Vị Nam, ra hiệu anh đừng quá ân cần nữa, kết quả không biết vì sao, bị anh họ của anh nhìn thấy, đột nhiên trên mặt nở nụ cười trêu chọc, lúc mọi người đều nhìn hướng về mình, Diệp Bạc Hâm nhục nhã xấu hổ cúi đầu, mặt từ từ đỏ lên, muốn tìm kẽ hở dưới đất mà chui xuống.

Tập Vị Nam đau lòng cho vợ, ném ánh nhìn lạnh lùng về phía anh họ, anh ta liền không dám cười nữa, nhưng các trưởng bối đã không kiêng dè anh nữa, cười nói hai đứa tình cảm thật là tốt.

Tập Vị Nam căn bản không giống kiểu lầm lì nội tâm như Tô Uyển nghĩ, cũng không có chuyện mọi người tranh giành nhau trong nội bộ gia tộc, bọn họ phát huy tài hoa ở lĩnh vực của riêng mình, giữa người thân hòa thuận vui vẻ, ít nhất trong 2 3 tiếng cùng bọn họ xã giao, bọn họ tất cả đều thể hiện ra, ngoại trừ chỉ số thông minh ra, chỉ có tình cảm vui vẻ hạnh phúc.

Mãi tới lúc Diệp Bạc Hâm rời đi, lão phu nhân đều không hề lộ mặt, lão gia cũng không có bày tỏ thái độ, chỉ xem cô như người vô hình, nhưng cô phát hiện, bất luận là Tập Vị Nam, hay là anh em họ của anh, quan hệ với lão gia đều rất tốt, thường xuyên chọc cười, lão gia mặc dù mặt hung dữ, nhưng nụ cười trong ánh mắt lại không thể giấu được.

Cha con hòa hợp, cũng chỉ có như thế.

Giống như Tập gia trăm năm vọng tộc, đời sau có thể chủ tâm kính trọng, không vì quyền lợi dục vọng giành giật lẫn nhau, ngược lại hiếm thấy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.