Mùa Đông Lãng Mạn

Chương 45: Dạy hát (1)




152.

Chính Nhạn Thanh vẫn còn là một thiếu niên chưa trưởng thành, nơi này… sao lại có một sinh mệnh nữa?

Thế nhưng…

Nhạn Thanh không ngờ Bạch Ngôn sẽ phản ứng lớn như vậy.

Đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy cửu vĩ hồ – Hồ tộc cực mạnh có lẽ đã tuyệt chủng – trong truyền thuyết. Chín cái đuôi mềm mại xòe ra, cẩn thận bao bọc lấy cậu, không chừa một khe hở.

153.

Hồ Thập Lục càng đi càng cảm thấy bản thân không đúng, sao lại khát nước và nóng như vậy?

Chị dâu nhỏ nói đó là canh gì nhỉ?!

Từ trước đến nay hắn không bao giờ ngược đãi bản thân, thế là hắn nhanh chóng biến mất trong bóng đêm.

Khi hắn xuất hiện lại thì đã ở trong hộp đêm lớn nhất thành phố. Hắn gọi một ly rượu mạnh, dựa người vào quầy bar nhìn đám trai gái trước mặt, bắt đầu chọn con mồi tối nay. Thế nhưng từng ly từng ly rượu mạnh vào bụng, hắn vẫn không chọn được con mồi vừa mắt, cho đến khi đám đông bỗng vang lên tiếng kinh hô, Hồ Thập Lục nhìn qua, lúc này ánh mắt hắn đã mơ mơ màng màng, không nhìn thấy rõ người. Nhưng chuyện này cũng không trở ngại hắn nhận ra đây là một anh chàng vô cùng đẹp trai, Hồ Thập Lục giơ tay lên, liền thấy anh chàng kia đã đi tới.

Càng gần càng phát hiện người này rất đẹp, mà còn có vẻ quen quen?

Mặc kệ, Hồ Thập Lục lập tức nhào vào lòng đối phương, phát lời mời gọi.

Ở hộp đêm, tình một đêm là chuyện rất bình thường, cả hai thoải mái xong, hôm sau thức dậy sẽ không ai biết ai, thật tốt biết bao! Thế nhưng không biết vì sao, người nọ lại đen mặt.

Hồ Thập Lục bỗng cảm thấy dưới chân trống rỗng, thì ra người kia trực tiếp bế hắn lên.

Móa!

Ông đây đường đường là Hồ Vương!

Tôn nghiêm đâu?

Nhưng hắn phát hiện, hắn không phản kháng được.

Người đàn ông ôm hắn đúng lúc trầm giọng nói: “Đừng lộn xộn.”

Anh bảo tôi không cử động thì tôi sẽ làm theo sao? Tôi càng quậy nè!

Thế nhưng lúc này cơ thể Hồ Thập Lục đã mềm nhũn, cựa quậy thế nào cũng như mèo gãi ngứa, chỉ làm người ta càng thêm muốn ngừng mà không được…

154.

Đúng là một tiểu hồ ly không nghe lời!

Thiếu…

155.

Hồ Thập Lục tỉnh lại trong một căn phòng cổ kính, trông bày trí không giống nhà hắn ở nhân giới, cũng không giống cung điện ở Hồ tộc, càng không giống hộp đêm.

Hắn hơi ngơ ngác nhìn bốn phía, khi thấy thanh kiếm gỗ đào hết sức quen thuộc kia, hắn lập tức xù lông!

156.

Lúc bắt yêu sư bưng bát cháo vào phòng liền nhìn thấy tiểu hồ ly đang xù lông, cái đuôi dựng thẳng thật cao, khí thế hung hăng nhìn y, tựa hồ một giây sau sẽ nhào đến cắn chết y.

Bắt yêu sư hơi cong môi, giọng nói khàn khàn mang theo tia nguy hiểm: “Trước đó em đáp ứng anh cái gì?” Ánh mắt y như kiếm khóa chặt lấy tiểu hồ ly, nhìn hắn bỗng mặt mày trắng bệch, quật cường một lúc lâu mới bất đắc dĩ nói: “Trước khi anh chết, không tìm người khác.”

“Nhưng anh muốn đường đường là Hồ Vương mà thủ thân như ngọc cho anh, anh nằm mơ đi!” Hồ Thập Lục biến về hình dạng hồ ly, từ bên cạnh phóng ra cửa, nhưng…

“A…!” Hồ Thập Lục va phải vật gì đó bị u một cục, còn bị bắn ngược lại, trực tiếp bị bắt yêu sư tiếp được.

“Đê tiện!” Hắn thẹn quá thành giận che cục u, căm tức nhìn bắt yêu sư, xem ra đó là kết giới đặc biệt bố trí vì hắn.

Bắt yêu sư thở dài, giọng nói mang theo bi thương: “Em nghe lời một chút được không? Tuổi thọ của anh chỉ ngắn ngủi vài thập niên, sau khi anh chết, trời cao biển rộng, mặc em ngao du.” So với sinh mệnh rất rất dài của Hồ Thập Lục, cuộc đời của y quá ngắn, thế nhưng trong cuộc đời ngắn ngủi này, y vẫn không có được thứ y muốn dù chỉ trong một khoảnh khắc.

Không, có lẽ y từng có được.

Năm đó bắt yêu sư bị thương đang hấp hối thì gặp phải đại yêu quái, y vốn tưởng trời muốn tuyệt đường sống của y. Nhưng không ngờ tiểu hồ ly lại thở phì phò, hì hục kéo y về hang rồi cứu y.

Đó là một gian nhà lá vô cùng đơn sơ, nhưng bên trong lại cực kỳ ấm áp.

Y nói y là bắt yêu sư, đến để giết yêu.

Y đến đây chính là vì đại yêu này.

Hồ yêu lịch kiếp, đại yêu giáng thế.

Nếu không trừ, sợ sẽ lưu lại đại họa về sau.

Đại yêu vừa lịch kiếp chính là thời điểm suy yếu nhất, thế nên nhất định phải hành động thật nhanh. Nhưng ngay lần đầu tiên đã không thể hạ thủ thì sau đó sẽ không thể…

Dường như tiểu hồ ly đã quên rất nhiều ký ức, chỉ nhớ rõ hắn có một người anh trai, muốn bắt yêu sư giúp hắn tìm anh trai.

Ma xui quỷ khiến, bắt yêu sư đáp ứng, ngay cả chính y cũng không biết tại sao.

Nhưng vết thương của bắt yêu sư chưa hồi phục, trái lại còn chuyển biến xấu, yêu độc xâm nhập vào cơ thể, thuốc và châm cứu đều không có tác dụng. Thế là mỗi ngày tiểu hồ ly đều lấy máu của hắn cho bắt yêu sư uống mới có thể giúp y kéo dài hơi tàn. Lúc đó bắt yêu sư suy đoán, tiểu hồ ly này là hậu duệ của cửu vĩ hồ, chỉ có máu của cửu vĩ hồ mới có công dụng chữa bệnh.

Mà tim của cửu vĩ hồ, có thể cải tử hồi sinh…

Nhưng y không muốn moi tim của tiểu hồ ly…

Huống chi đây là một hồ ly không thể tu luyện thành cửu vĩ hồ.

Tuy nói tộc cửu vĩ hồ là vua chúa, nhưng tỉ lệ sóng sót rất thấp, mỗi lần bọn họ hóa thêm một cái đuôi là phải trải qua một lần lịch kiếp.

Chỉ cần luyện được chín đuôi, Hồ tộc sẽ phục tùng vô điều kiện, là vua của vạn thú.

Khi đó, ngoại trừ người anh trai chưa tìm được, tiểu hồ ly chỉ quen biết bắt yêu sư, vì thế làm mọi cách lấy lòng y, luôn luôn làm nũng. Nếu như không có sai lầm năm xưa, có lẽ bọn họ sẽ không như bây giờ.

Vào thời điểm đang hấp hối, bắt yêu sư bắn đạn tín hiệu, mong người thân đến đưa y về nhà, hồn về quê cũ.

Nhưng bắt yêu sư không ngờ, tất cả bắt yêu sư dốc toàn bộ lực lượng, bắt sống tiểu hồ ly.

Đó cũng là lần đầu tiên y quỳ xuống với người khác, cầu bọn họ buông tha cho tiểu hồ ly.

Nhưng người thân chỉ cho y hai lựa chọn:

Một là lột da moi tim, ăn tim của tiểu hồ ly.

Hai là, ký khế huyết chủ tớ với hồ ly, biến hắn thành lô đỉnh của y.

Bắt yêu sư không còn lựa chọn nào khác.

Còn sống thì còn hy vọng.

Nhưng bắt đầu từ lúc những người kia xuất hiện, bắt đầu từ khi tiểu hồ ly bị bắt, từ khi ký khế ước không bình đẳng kia, từ khi họ đau đớn giao hoan, tiểu hồ ly không bao giờ cười với y nữa, không làm nũng với y nữa, vừa nhìn thấy y là sợ hãi lùi ra sau.

Bắt yêu sư thấy rõ tiểu hồ ly không còn vui vẻ hoạt bát, bộ lông mềm mại bóng loáng bắt đầu xơ xác, một chút ánh sáng cũng không còn, dù là đại yêu cũng không chịu đựng được thải bổ, huống chi là đại yêu mất đi ký ước, không biết sử dụng năng lực. Hắn luôn rúc trong góc phòng, như bị cả thế giới từ bỏ. Hắn lặng yên không nhúc nhích, như đã quá tuyệt vọng, như đã chết rồi…

Mà tất cả đều do bắt yêu sư ban tặng. Tiểu hồ ly từng vung đuôi khi nhìn thấy y, trên cổ tay còn vô số vết cắt vì lấy máu cứu y, nhưng giờ chỉ cần nghe giọng y là sợ run người, lúc y ôm vào lòng, hắn chỉ kêu lên những tiếng đau đớn.

Chuyện xưa vỡ nát thành từng mảnh nhỏ, cơ thể đã trăm ngàn vết thương, gồm cả trái tim đau đớn bất lực không còn tin vào bất cứ kẻ nào.

Thậm chí bắt yêu sư có thể nghe thấy âm thanh tuyệt vọng, thế nhưng ngay cả thả tiểu hồ ly ra ngoài, y cũng không làm được.

Mỗi ngày sẽ có người đến cắt lấy một chén máu hồ ly. Y có thể nhìn ra được công dụng của thứ này, đương nhiên các bắt yêu sư có tu vi cao hơn y cũng nhìn ra, mà bọn họ sẽ ép khô chút giá trị cuối cùng trên người tiểu hồ ly. Có đôi khi bắt yêu sư thầm nghĩ, không biết giữa yêu tộc và nhân loại, rốt cuộc ai tàn nhẫn hơn?

Ngày đó, bắt yêu sư vừa bước vào phòng, ập vào mặt y là mùi máu tanh nồng nặc. Máu chảy đầy đất, trên miệng tiểu hồ ly toàn là máu, mà cổ tay hắn đã máu thịt be bét, là vết thương do răng thú cắn xé. Hai mắt tiểu hồ ly thất thần nhìn bắt yêu sư, lần đầu tiên mở miệng nói chuyện với y sau mấy tháng, giọng nói khàn khàn như một ông lão, thong thả nói từng câu từng chữ: “Có phải… Chỉ khi tôi chết đi, các người mới buông tha cho tôi?”

“Em sẽ không chết!”

“Đời tôi, chuyện sai lầm nhất chính là cứu anh.”

Giọt nước mắt trong suốt dừng ở mi mắt, cuối cùng lăn xuống sau một cái chớp mắt, tựa như thứ còn hơi ấm duy nhất trên người hắn cũng đã nhiễm lạnh như băng, một giọt máu đỏ tươi rơi xuống đất, biến thành một đóa hoa máu. Sức lực nhanh chóng biến mất, khiến ngay cả mở mắt mà tiểu hồ ly cũng gian nan, có thể giải thoát rồi sao? Hic, nhưng hắn vẫn chưa tìm được anh trai… Còn tin sai người, cứ như vậy mà gặp lại mẹ, nhất định sẽ bị mắng chửi. Thế nhưng, hắn rất nhớ cái ôm ấm áp của mẹ.

Nếu như không cứu bắt yêu sư, tiểu hồ ly vẫn có thể sống thoải mái ở yêu giới.

Bắt yêu sư bí mật viết một lá thư, dặn thân tín mang ra ngoài.

Từ mấy trăm trước đã có lời đồn rằng có một đại yêu của Hồ tộc sống ở nhân giới, nếu nghe tin về đồng loại, có lẽ đối phương sẽ đến cứu…

Bắt yêu sư không xác định hồ yêu có đến hay không, thậm chí không thể xác định, hồ yêu biến mất đã lâu kia có nhận được bức thư này hay không, nhưng y biết, y không thể chịu được cảnh tiểu hồ ly cứ vậy chết trước mặt y.

Dù chỉ có một tia hy vọng.

Dù cho cuối cùng, không còn hy vọng, hóa thân thành ma… Phản bội cả gia tộc… Y cũng muốn cứu tiểu hồ ly ra ngoài.

Đêm đó là đêm trăng máu, tiếng hồ rít gào the thé cắt ngang bầu trời.

Các bắt yêu sư choàng tỉnh từ trong giấc mộng, địa lao bị lửa hồ ly xanh lam âm u thiêu hủy toàn bộ, đám yêu quái được thả ra, từng yêu quái bắt đầu làm loạn.

Khi nhìn thấy tầng giam thấp nhất đang giam giữ tiểu hồ ly trống không, y bỗng yên lòng, được cứu là tốt rồi.

Nếu như chưa từng gặp nhau, có phải đối với cả hai đều tốt…

157.

Hồ Thập Lục xì cười một tiếng: “Không được! Anh đừng nghĩ giam tôi một lần nữa, tôi không ngại khơi mào đại chiến nhân – yêu đâu!”

“Em thật sự hận anh như vậy?”

__ Em rửa rong biển nhé, rửa rong biển nha…

Tiếng chuông điện thoại của Hồ Thập Lục đột nhiên vang lên, ca khúc của thiếu niên trung nhị biến bầu không khí căng thẳng thành xấu hổ.

“…”

Điện báo biểu hiện là anh hắn, Hồ Thập Lục né tránh bắt yêu sư mà nhận điện thoại.

“Alo, anh… Chị dâu nhỏ, sao lại là chị? Cái gì?!”

“Anh em hỏng rồi?”

“Chị dâu mang thai?”

“Em sắp có cháu rồi?!!!”

Hồ Thập Lục quên của cục u đau đớn, cả người biến thành chữ “ngơ ngác” thật to, thậm chí quên những gì từng xảy ra mà hỏi người đàn ông trước mắt: “Anh đã gặp chị dâu tôi, đúng là đàn ông phải không?”

Gần đây, đàn ông cũng có thể mang thai sao?!

158.

Đến lúc Hồ Thập Lục chạy về nhà anh hắn, phát hiện…

Anh trai hắn thật sự hỏng rồi.

Cả căn nhà, chỗ nào cũng toàn là lông mềm mại, không được chừa chỗ nào có góc nhọn, Nhạn Thanh tuyệt đối không được vào những nơi nguy hiểm như phòng bếp, phòng tắm không thể trải lông thì phải có Bạch Ngôn đi cùng, Nhạn Thanh mới được đi vào.

159.

Hơn nữa hôm nay không chỉ có Hồ Thập Lục đến, Sơ Vân vừa tân hôn không lâu cũng chạy đến, đồng thời xách rất nhiều móng heo, trong tay còn một túi tài liệu.

Trước mặt Nhạn Thanh, Sơ Vân đưa móng heo cho Bạch Ngôn, dặn hắn phải làm thế nào thế nào để cậu ăn hết.

Nhạn Thanh: “Tôi không ăn móng heo…”

Nhưng kháng nghị vô hiệu.

Sơ Vân lại lấy túi tài liệu ra: “Đây là những kinh nghiệm dành cho người đang mang thai, hai người nghiên cứu một chút, dù sao yêu cùng yêu không giống nhau, Thanh Thanh còn không thể ăn mặn.”

Cuối cùng, y gọi Bạch Ngôn qua một bên, đưa cho hắn một cái USB: “Đây là những gì anh bảo tôi điều tra, video ghi lại tất cả những cảnh ở Long Cung đêm đó đều ở trong này.”

160.

Hồ Thập Lục nhìn ba người hoàn toàn không kinh ngạc về cái bụng của Nhạn Thanh mà thản nhiên tiếp nhận, chỉ có mình hắn giống như người ngoài hành tinh chăm chú nhìn cái bụng của chị dâu, lẽ nào bọn họ không sống cùng một thế giới?

Thừa dịp anh trai thì thầm to nhỏ với Sơ Vân một bên, Hồ Thập Lục âm thầm ngồi xuống cạnh Nhạn Thanh: “Em có thể sờ bảo bối không?”

Cậu hơi sửng sốt rồi nói: “Bây giờ bảo bối còn rất nhỏ, sờ không thấy đâu.”

Hai lỗ tai Hồ Thập Lục lập tức ỉu xìu, trông rất đáng thương, Nhạn Thanh mềm lòng: “Nhưng có thể cảm nhận được thai linh, em đừng hù bảo bối sợ.”

Hai lỗ tai Hồ Thập Lục lập tức dựng thẳng, hắn vươn móng vuốt ra.

“Ô ô a a a a, em cảm nhận được bảo bối rồi!” Thật sự có! Rất nhỏ, rất yếu ớt, nhưng đúng là tồn tại, là cốt nhục của anh trai!

Hồ Thập Lục kích động như một tên ngốc. Giọng nói của hắn làm hai người bên kia chú ý, Sơ Vân nói: “Có phải gen nhà anh có vấn đề ở đây?” Y chỉ chỉ vào đầu.

Bạch Ngôn: “…”

Hắn nhìn qua hai người vì đứa bé mà thân mật trò chuyện bên kia, vẻ mặt hắn đầy vẻ cưng chiều, đó là hai người quan trọng nhất trong cuộc đời hắn. Không, phải nói là sắp thành ba người. “Em trai tôi từng trải qua một chút khó khăn, khát vọng ràng buộc, hắn chỉ không quen thôi.”

Sơ Vân thầm nghĩ, có thể làm Hồ Vương, chắc IQ không thật sự kém đâu nhỉ?

Quên đi, chỉ cần IQ “cha xấp nhỏ” không có vấn đề gì lớn là được.

Cuối cùng Sơ Vân còn dặn dò lần nữa, không được lãng phí móng heo.

161.

Chờ Sơ Vân ra về, Hồ Thập Lục cũng rời đi chuẩn bị cho cháu hắn vài thứ, Nhạn Thanh mới nhỏ giọng hỏi Bạch Ngôn: “Tại sao Sơ Vân mang nhiều móng heo đến như vậy? Hắn biết rõ em không ăn móng heo.”

“Sao hắn biết rõ vậy?”

Nhạn Thanh không nhận ra giọng ghen tuông trong đó, thẳng thắn boynói: “Bọn em từng sống chung mà.”

Bạch Ngôn nở nụ cười, không biết tại sao, Nhạn Thanh đột nhiên cảm thấy sau lưng hơi lạnh, mong rằng đây chỉ là ảo giác của cậu.

Giống như trả thù câu nói của Nhạn Thanh ban ngày, buổi tối, mặc dù hai người không “làm” thật nhưng Bạch Ngôn sử dụng chiêu thức mà ngày thường hắn không thèm dùng nhất, đủ loại trêu chọc lên người Nhạn Thanh, cho đến khi cậu xin tha, tâm trạng hắn mới thay đổi một chút.

Nhạn Thanh bị hắn trêu chọc mà sức cùng lực kiệt, mơ mơ màng màng muốn ngủ, lại bị hắn cắn lỗ tai nhỏ nhắn một cái, cậu lập tức mặt đỏ đến mang tai.

“Đừng làm rộn… Ốc sên buồn ngủ…” Hai mí mắt đang đánh nhau, Nhạn Thanh đẩy Bạch Ngôn ra, nhưng hắn vẫn không nhúc nhích.

Hắn lại cắn lỗ tai cậu, sau đó ném một câu: “Không phải em muốn biết sao?”

“Hả?” Muốn biết cái gì?

Bạch Ngôn: “Thúc sữa.”

Nhạn Thanh: “???”

Nhạn Thanh: “!!!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.